Mấy nay hành động của An Dao rất lạ, cứ giữ khư khư điện thoại bên mình. Chỉ cần điện thoại rung lên, cô sẽ mượn cớ để vào phòng hoặc vào nhà vệ sinh nghe điện thoại. Cả cách cô trang điểm, ăn mặc cũng chả giống đang đi làm chút nào.
Bàng Phi không muốn nghĩ đến chuyện xấu, dù sao hôm qua An Dao mới nói qua muốn đền bù sai lầm của chính mình, nên hôm nay cô thế này cũng chẳng có gì là lạ.
Nhưng đến thái độ sửa sai cô cũng chẳng có, hay cô đợi Bàng Phi anh chủ động gợi chuyện giảng hòa?
Kệ, Bàng Phi cũng lười nghĩ, trước nay anh đều không nhìn thấu An Dao.
An Dao đi rồi, Tào Tú Nga dắt chó đi dạo, còn An Lộ đang lén lút làm cái quỷ gì thế?
Bàng Phi muốn vờ như không thấy cũng khó, cô bé này rất đáng nghi:
“Làm gì đấy?”
An Lộ giật mình, nhìn tới nhìn lui rồi nói: “Chị gái em đâu? Chị đi chưa?”
“Đi rồi.”
An Lộ liền thở phào nhẹ nhõm: “Vậy tốt quá. Anh rể cứ ăn đi, em đi đây, tạm biệt.”
“Chờ đã.” Con bé này có gì đấy mờ ám lắm. Dù sao cũng là người trong nhà nên Bàng Phi không thể bỏ mặc: “Xách cái ba lô của em qua đây.”
An Lộ giấu cái cặp ra đằng sau, quả nhiên cô vừa làm chuyện xấu xa nào đó:
“Gì… Gì vậy? Cả anh cũng thế à?”
Bàng Phi chưa nói gì mà cô đã căng thẳng như thế, như thể đang bán đứng chính mình.
Nếu không kiểm tra kỹ lưỡng, quả là có lỗi với sự chột dạ của cô.
Bàng Phi đứng dậy, An Lộ thấy thế liền bỏ chạy. Một cô gái bé nhỏ như cô làm sao thoát khỏi cánh tay của Bàng Phi.
Ba lô bị túm lấy, còn thân thể gầy gò của An Lộ bị kéo lại.
Bàng Phi mau chóng kéo khóa ba lô rồi nhìn vào trong: máy ảnh kỹ thuật số, băng dán, cây kéo, dao, bật lửa…
Cái gì thế này?
Những thứ này kết hợp lại với nhau rất dễ khiến người ta suy nghĩ bậy, và mấu chốt là những thứ mâu thuẫn này lại xuất hiện trong ba lô của một cô gái nhỏ. Điều này thật sự rất khó hiểu.
“Mau thành thật khai báo, em đem mấy thứ này theo làm gì?”
An Lộ chột dạ, cuống quít túm lấy ba lô rồi nói:
“Anh rể, em cầu xin anh giữ bí mật này giúp em, và tuyệt đối đừng để chị em biết. Em hứa chỉ cần anh giúp em, em sẽ giữ kín chuyện anh vụng trộm với chị Lâm gì đó. Ta cứ thế mà làm nhé.”
Nói xằng nói bậy.
“Em đứng lại cho anh!”
“Anh rể, anh rể đừng đuổi theo em…” An Lộ nhanh chân chạy trốn. Nếu anh muốn đuổi theo, cô không thể thoát khỏi tay Bàng Phi.
Không đuổi là bởi anh biết đuổi theo cũng vô dụng, cô bé này không nói thì anh không thể cạy miệng cô được.
Chuyện này phải nói cho An Dao để cô chú ý một chút.
Bấm điện thoại gọi An Dao, nhưng giọng đáp lại từ bên kia không phải giọng An Dao, mà là giọng của La Lượng:
“Dao đang đi vệ sinh, anh gọi cô ấy làm gì?”
Sự mỉa mai giữa các từ không nên quá rõ ràng.
Bàng Phi ngây người, biết mấy nay An Dao cư xử không bình thường, nghĩ cô ấy chạy đôn chạy đáo lo việc nhà hàng, lại tiếp xúc với mấy vị khách hàng quyền thế nên việc phải dùng đến nhan sắc cũng khó tránh, nhưng mọi chuyện không như thế. Anh nghĩ quá đơn giản, An Dao đã quay lại với La Lượng.
Cho cơ hội để sửa sai gì chứ, dối trá, toàn là lừa bịp!
Người phụ nữ này quả hết thuốc chữa! Sự thật phơi bày như thế, cô vẫn luôn tin tưởng La Lượng! Thật dại dột, quá ngu ngốc!
Bàng Phi hung hăng cúp máy, anh vô cùng bực bội.
An Dao vì bận tán tỉnh La Lượng mà bỏ qua chuyện của An Lộ, nhưng anh không thể bỏ mặc như thế.
Là một thành viên của nhà họ An, anh có tư cách hơn An Dao rất nhiều.
Sau khi lái xe để theo dõi An Lộ hành tung, Bàng Phi gọi cho Thời Phong bảo anh đang điều tra chuyện của La Lượng, sau đó dặn dò nếu anh ta không có việc gì nhiều thì chạy qua chỗ Lâm Tĩnh Chi xem kia hai người kia có cần giúp đỡ gì không.
Gác máy xong, anh lại gọi cho Lâm Tĩnh Chi bảo tối nay hãy chuẩn bị rượu và đồ ăn, bởi đêm nay anh sẽ qua chỗ cô.
Lâm Tĩnh Chi buồn bực: “Cậu làm sao vậy, đang êm đẹp như thế sao lại qua?”
“Chả sao cả, chỉ là tôi nhớ chị.” Bàng Phi không muốn nhắc đến An Dao quá nhiều. Nếu kể lể dài dòng, anh sẽ như mấy bà vợ chuyên đi mách lẻo về chồng.
An Dao dây dưa với La Lượng như nào không rõ, chỉ biết lỗi nằm ở cô, anh dùng tấm chân tình của mình để bù đắp cho Lâm Tĩnh Chi thì chả có gì sai cả.
Dù sao không muốn ly hôn cũng từ An Dao mà ra.
Đầu tiên An Lộ lên xe buýt số sáu mươi chín, sau đó xuống xe ở đường Khang Thủy, rồi cùng Tiểu Mao vào một khách sạn gần đó.
Đây là khách sạn tình thú, một nam một nữ, An Lộ lại mang theo nhiều thứ khiến người đời lo lắng như vậy, người khác không nghĩ bậy mới là lạ.
Bàng Phi dừng xe rồi bước vào.
An Lộ vào thang máy, thang máy đến lầu bốn rồi dừng lại.
Bàng Phi đi thang bộ và đến lầu bốn cùng lúc với An Lộ.bg-ssp-{height:px}
Sau khi An Lộ và Tiểu Mao tới lầu bốn, họ vào phòng bốn không một hai với chìa khóa ở trêи người Tiểu Mao.
Thành thạo thế này, chắc chắn đây không phải lần đầu hai người tới nơi này.
Khách sạn này thật quy củ, ở trêи mạng đều có thể tra được đây chính là khách sạn Hắc Tâm mà mọi người hay đồn đại.
Lần trước bị An Lộ lừa là do anh bất cẩn, thậm chí còn tin lời xằng bậy của cô: cảm giác của phóng viên gì chứ, anh đang chấp nhặt với một đứa trẻ như Tiểu Mao thì có.
“An Lộ!” Bàng Phi hô to, An Lộ sợ xanh mặt giục Tiểu Mao nhanh lên.
Cửa mở, hai người nhanh chóng vào trong rồi khóa cửa lại.
Bàng Phi đập cái “Rầm” vào cửa:
“Em nghĩ em có thể trốn trong đó cả đời à? Mau ra đây!”
“Anh rể, anh làm gì thế? Anh theo dõi em sao?”
Không theo dõi thì sao có thể nhìn ra chiêu trò của em. Nếu đánh đến vỡ cửa mà em không thành thật khai báo, em quá bướng bỉnh, cố chấp!
“Mau ra ngoài cho anh!”
Tiểu Mao sợ hãi, cậu ta rất sợ Bàng Phi. Một người yếu ớt như cậu làm sao địch nổi con người to xác kia:
“Hay là, chúng ta mở cửa ra đi rồi thú nhận. Anh rể là người công tư phân minh, chắc chắn anh ấy sẽ không làm khó chúng ta.”
“Xì, nghe xong những việc ta đã làm, anh ấy mà bình tĩnh được mới lạ. Bảo nè dù có chết cũng không được mở cửa, anh ấy rất bận nên sẽ không ở đây cả ngày đâu.” Quả là An Lộ hiểu rõ Bàng Phi.
Bàng Phi đập một hồi, thấy cửa không mở nên cũng thôi gõ.
Anh có cách khác để vào, đồng thời khiến hai đứa nhóc ấy cảm thấy xấu hổ..
Anh gõ cửa của phòng bên cạnh rồi tỏ vẻ hối lỗi: “Xin lỗi, em vợ nhà tôi đang ở phòng bên cạnh, tôi gõ đã lâu nhưng không thấy em ấy mở cửa.Tôi sợ là người ở trong đã ngất xỉu nên tôi phải chạy vào xem. Tim con bé không tốt, lại hay quên mang thuốc bên mình, nếu không ép sẽ không chịu ra ngoài. Con bé ngỗ nghịch này thật khó dạy mà. Mẹ vợ tôi đang xỉu ở nhà nên vợ tôi đành ở lại chăm, tôi chẳng còn cách nào khác để vào trong đấy. Này, các người có thể cho tôi mượn cửa sổ được không?”
Người thanh niên kia xoay người: “Nhanh lên đấy, đừng để xảy ra chuyện. Gọi xe cứu thương chưa?”
“Không sao, tôi có mang thuốc theo.”
Bàng Phi mau chóng đẩy cửa sổ ra, một tay bắt lấy bệ cửa sổ, rồi nhẹ người nhảy ra ngoài như một chú khỉ đang chuyền cành.
Cửa sổ của hai phòng chỉ cách nhau hai, ba mét, bên dưới lại chẳng có gì chống đỡ. Thấy anh như thế, chủ phòng lo sốt vó rồi gọi:
“Này, này anh xuống đi, nguy hiểm lắm.”
Bàng Phi mỉm cười: “Không việc gì.”
Chân anh như những xúc tu mực bám chặt vào tường.
Giữa hai phòng có một đường ống nước, anh mượn đường ống nước ấy rồi nhẹ nhàng nhảy sang cửa sổ kế bên.
Cửa sổ của khách sạn này là loại cửa trượt, có khóa ở giữa và không có lưới chống trộm, nhìn chung các khách sạn cao cấp không có lưới chống trộm để tránh ảnh hưởng đến mỹ quan.
Bàng Phi gõ “Cộc, cộc” vào cửa sổ để nhắc An Lộ và Tiểu Mao nhìn ra ngoài.
Đột nhiên không thấy động tĩnh gì làm An Lộ khó hiểu, nghĩ thầm Bàng Phi dễ dàng bỏ đi như vậy sao? Điều này quá không phù hợp với tác phong của anh. Tiếng từ phía cửa sổ vang lên, mặt Bàng Phi đột nhiên xuất hiện sau cửa kính khiến cô giật mình sợ hãi, làm tim đập “Bình bịch”.
“Mở cửa mau, nếu không anh sẽ đập vỡ cửa sổ.” Bàng Phi cảnh cáo.
An Lộ trợn mắt, kéo Tiểu Mao nói: “Chạy mau!”
Bàng Phi sớm đoán được chuyện sẽ như vậy, anh trong chớp mắt đã quay về cửa sổ phòng ban nãy, trông như anh vừa làm ảo thuật vậy.
Chủ phòng sững sờ, chết lặng: nãy là màn biểu diễn của siêu nhân sao?
Bàng Phi nói “Cảm ơn” rồi nhanh chân đuổi theo An Lộ và Tiểu Mao,còn chủ phòng đứng ngẩn người hồi lâu vẫn chưa đáp lại.
An Lộ dù muốn chạy, nhưng dù có mười người như cô cộng lại cũng không thể thoát khỏi Bàng Phi.
Hai người bị bắt ngay đại sảnh của khách sạn.
An Lộ hoảng sợ: “Anh đừng qua đây, không là em la lên đó.”
Đến lúc này, An Lộ vẫn cứng miệng, thậm chí vu khống Bàng Phi là người xấu.
Bàng Phi bình tĩnh đáp lại với đám đông xung quanh: “Mọi người đừng hiểu lầm, đây là em vợ nhà tôi.”
Nhìn vào một người đàn ông trưởng thành và thận trọng như Bàng Phi và một cô gái bé nhỏ và đang hoảng sợ như cô, mọi người đương nhiên sẽ tin anh hơn.
Thêm vào đó Tiểu Mao rất sợ Bàng Phi, hai chân cậu đều mềm nhũn.
“Anh rể, em sẽ thú nhận mọi chuyện cho anh nghe.” Tiểu Mao đầu hàng.
An Lộ tức giận rồi đánh vào đầu cậu ta: “Đồ vô dụng! Cỡ như cậu mà đòi ở cùng tầng lớp với tôi, hứ, hôm nay tôi sẽ đuổi cậu đi.”
“Nói đi, mọi chuyện là thế nào?” Bàng Phi không phải người không biết nghĩ, anh tìm một nhà quán cà phê cho hai người họ ngồi, rồi chậm rãi hỏi.
Với tính cách nhu nhược của Tiểu Mao, việc cậu ta muốn làm gì An Lộ là điều không thể. Bàng Phi chỉ tò mò muốn biết quan hệ giữa hai người họ là gì, tại sao chạy đến khách sạn và mang theo nhiều thứ kì quặc như thế?
“Nói đi, cậu rất muốn nói mà?” An Lộ vẫn đang giận, cô trút hết cơn giận lên Tiểu Mão.
Tiểu Mao đáng thương, nhìn vẻ mặt của An Lộn mới dám nói tiếp:
“Vậy… Vậy em nói thật nhé.”