Lâm Tĩnh Chi đã quá hiểu Bàng Phi, trong những trường hợp bình thường, anh sẽ giữ một khoảng cách nhất định với cô, chỉ khi anh thấy oan ức hoặc tâm trạng không vui thì mới bám dính lấy cô ấy.
Chẳng cần phải suy nghĩ cũng biết chắc chắn là có liên quan đến An Dao.
Mỗi khi Bàng Phi tức giận vì An Dao, anh sẽ quấn lấy cô ấy như một đứa trẻ và cô ấy sẽ dành cho anh cái ôm ấm áp của một người mẹ.
Bàng Phi không muốn nói về An Dao nên cô ấy không nhắc đến, cô ấy như một bảo bối ấm áp, luôn sưởi ấm cho Bàng Phi một cách vô điều kiện khi anh cần.
“Về phòng đi, được không?” Lâm Tĩnh Chi nhỏ giọng thì thào, vuốt ve gò má của Bàng Phi và nhẹ nhàng dỗ dành anh như vỗ về một đứa trẻ.
Bàng Phi giang rộng cánh tay to lớn và vững chãi ôm lấy Lâm Tĩnh Chi, giống như đang nhẹ nhàng ôm một con búp bê bằng vải vụn.
Đặt Lâm Tĩnh Chi xuống giường, anh lặng lẽ chui vào chăn bông và ngả đầu tựa vào vòng tay của Lâm Tĩnh Chi.
Đêm nay anh không muốn nghĩ ngợi gì cả, anh chỉ muốn yên lặng ôm Lâm Tĩnh Chi như thế này thôi.
Một trái tim đã trôi giặt quá lâu và cần được tựa vào bến bờ để nghỉ ngơi đôi chút, Lâm Tĩnh Chi chính là bến đỗ tốt nhất cho trái tim lang thang của anh.
Trời đã khuya, An Lộ tràn trề mãn nguyện trở về nhà, thật không uổng công cô và Tiểu Mao vất vả cả một buổi chiều, cuối cùng cũng tìm được một vài nhân chứng đã tận mắt nhìn thấy, hơn nữa họ còn sẵn sàng ra tòa làm chứng.
Căn nhà trống không, chỉ có phòng của Tào Tú Nga đang sáng đèn.
Nghe thấy tiếng đóng cửa mở cửa, Tào Tú Nga từ trong phòng đi ra, nhìn thấy chỉ có mỗi một mình An Lộ thì gương mặt bà không khỏi có chút thất vọng: "Đã gần mười hai giờ rồi, rốt cuộc hai đứa đó đã xảy ra chuyện gì, có về nhà hay không đây?”
An Lộ “ừng ực ừng ực” uống sạch một cốc nước lớn: "Mẹ, con đi nghỉ ngơi đây."
Tào Tú Nga cau mày: "Chị gái và anh rể của con vẫn chưa về. Con gọi điện thoại cho hai đứa nó hỏi..."
"Mẹ hỏi đi, con mệt rồi."
"Mẹ gọi rồi, nhưng không đứa nào nghe máy cả."
"Mẹ đừng lo, anh chị đều đã là người trưởng thành rồi, đến lúc nên về sẽ tự khắc về nhà thôi.”
Dáng vẻ của Tào Tú Nga vô cùng bất lực khi cánh cửa đóng lại.
Điều gì đang xảy ra trong ngôi nhà này, khi nào nó mới có thể là một ngôi nhà thật sự đây?
Tào Tú Nga ngồi ở phòng khách đợi một hồi lâu, cuối cùng An Dao cũng về nhà, toàn thân nồng nặc mùi rượu, cô bước đi loạng choạng.
Đèn pha ô tô ngoài cửa nháy hai lần, Tào Tú Nga nhận ra đó là xe của La Lượng, bà sửng sốt trợn to hai mắt: "An Dao, con… con và La Lượng..."
"Ọe" An Dao cảm thấy vô cùng khó chịu, vừa mở miệng thì nôn ngay một bãi ra sàn, mùi rượu nồng nặc chua loét xộc thẳng lên mũi khiến Tào Tú Nga hoa cả mắt.
Tào Tú Nga dìu cô vào phòng vệ sinh để cô thoải mái nôn một trận.
Sau khi nôn mửa, An Dao mơ mơ màng màng chỉ muốn ngủ, khi Tào Tú Nga nói với cô Bàng Phi chưa về, cô thậm chí còn không nghe thấy.
An Dao loạng choạng bước lên lầu và đi vào trong phòng, ngã xuống giường rồi thϊế͙p͙ đi.
Tào Tú Nga đứng một mình trong phòng khách trống trải, chỉ biết thở dài một tiếng.
Ánh nắng ban mai xuyên qua cửa sổ rơi trêи khăn trải giường màu hồng, bóng dáng người ở bên cạnh đã không còn nữa.
Lâm Tĩnh Chi đang mặc quần áo, cô ấy phải chuẩn bị bữa sáng cho Trầm Ngưng Tâm và Bàng Phi.
Bàng Phi nhắm nghiền mắt nhưng lại có thể nắm chính xác cánh tay của Lâm Tĩnh Chi: "Đừng đi, để tôi ôm thêm một lát đã."
“Cậu không ăn nhưng Ngưng Tâm vẫn phải ăn cơm đấy, ngoan nào, cậu ngủ tiếp đi, tôi đi chuẩn bị bữa sáng.” Lâm Tĩnh Chi kéo chăn đắp cho Bàng Phi.
Bàng Phi thực sự không nỡ rời xa cô ấy, có cô ấy ở đây thì trái tim của anh mới ổn định, cô ấy đi rồi thì những suy nghĩ linh tinh lại bay nhảy trong đầu của anh.
Cái tâm lý phụ thuộc vào Lâm Tĩnh Chi này đã trở thành một thói quen. Thành phố sầm uất này chưa bao giờ thiếu sự sôi động và phồn hoa. Sự cô đơn của Bàng Phi ở đây thật nhỏ bé, nhỏ nhặt đến mức có thể bị bỏ qua, nhịp sống gấp gáp, áp lực cuộc sống khổng lồ, tất cả đều đè lên người anh, khiến anh không có cơ hội được hít thở nghỉ xả hơi, chỉ những lúc ở bên cạnh Lâm Tĩnh Chi, thì Bàng Phi mới cảm thấy được là chính mình và có thể sống cho chính mình.
Kéo Lâm Tĩnh Chi qua, anh nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay của cô ấy, Bàng Phi cuối cùng cũng chịu buông cô ấy ra: "Chuẩn bị đại khái chút đồ ăn là được rồi, đừng vất vả quá.”
Sự quan tâm này khiến Lâm Tĩnh Chi thấy rất dễ chịu, khẽ hôn lên khuôn mặt anh.
Từ trong phòng đi ra, Lâm Tĩnh Chi nhìn thấy trong bếp đã có một bóng người đang bận rộn.
Cô ấy đã dậy sớm, nhưng không ngờ Trầm Ngưng Tâm còn dậy sớm hơn cô ấy, ngày thường cả hai người đều phải gần tám giờ mới thức dậy, chắc hẳn là vì sự có mặt của Bàng Phi khiến Trầm Ngưng Tâm cảm thấy không được tự nhiên. Tìm truyện hay tại { TRÙMtru yện.N E T }
Lâm Tĩnh Chi cũng không nghĩ nhiều, vội đi tới giúp Trầm Ngưng Tâm chuẩn bị bữa sáng.
Đồ ăn rất thịnh soạn, hơn nữa còn có rất nhiều món ăn khác nhau, tất cả đều đã chuẩn bị xong xuôi cả rồi.
Lâm Tĩnh Chi tinh ý nhận thấy có điều gì đó không đúng với Trầm Ngưng Tâm thường ngày, nhưng trong lòng của cô ấy cũng không chắc lắm.
Lúc ăn sáng, điện thoại di động của Bàng Phi đổ chuông, là An Lộ gọi đến, hôm qua An Lộ bận bịu cả ngày, về đến nhà đã khuya rồi nên đi ngủ luôn, vẫn chưa báo tin vui này cho Bàng Phi.
Sáng nay thức dậy và nghe Tào Tú Nga nói Bàng Phi có khả năng tối qua không về nhà, nên An Lộ mới gọi điện và hỏi Bàng Phi đang ở đâu.
Bàng Phi chỉ nói gọn lỏn là có chuyện nhưng không giải thích thêm.
Hiện giờ An Lộ đang toàn tâm toàn ý lo cho vụ án của hai mẹ con kia, cũng chẳng buồn hỏi cụ thể tung tích của Bàng Phi: "Anh rể, hiện tại đã tìm được giấy chứng nhận, ngoài ra em còn nghe nói trước khi người khi người mẹ cứu người đã có gọi điện báo cảnh sát, lịch sử cuộc gọi trong điện thoại của bà ấy chắc hẳn là có lưu lại cuộc gọi này. Nhưng cái này thì em không lấy được, anh xem có thể tìm ai đó lấy được lịch sự cuộc gọi của bà ấy không?”bg-ssp-{height:px}
“Việc này cứ giao cho anh.”
"Còn mấy cái tên hỗ trợ pháp lý đều là bọn ăn no rồi chẳng chịu làm gì cả, nhờ cậy bọn họ không được tích sự gì cả, tốt hơn hết là chúng ta tự làm thôi. Tôi tìm được một luật sư nữa rồi, anh xem hôm nào rảnh thì gặp nhau để tiện bàn bạc tình hình vụ án.”
Bây giờ giấy chứng nhận đã có, khả năng chiến thắng lớn hơn nhiều rồi, Bàng Phi còn việc khác phải làm nên sẽ không ra mặt, mà để An Lộ tự làm việc với luật sư: "Em chỉ cần nhớ đừng làm gì hấp tấp, khả năng chiến thắng của chúng ta trong vụ này là rất lớn."
"Cũng được ạ.”
Sau khi cúp điện thoại, Bàng Phi cầm bát lên, húp “rột rột” mấy cái hết sạch cháo trong bát.
Trầm Ngưng Tâm nhìn thấy Bàng Phi ăn rất ngon miệng cháo do mình nấu cháo do mình nấu, trong lòng cô ta rất vui.
“Tôi đi đây.” Bàng Phi nâng mặt Lâm Tĩnh Chi lên và hôn nhẹ lên trán của cô ấy, mà không để ý chút nào Trầm Ngưng Tâm đang ngồi bên cạnh.
Mối quan hệ giữa hai người không còn là một bí mật, cũng không có gì phải che giấu.
Theo manh mối do Thời Phong cung cấp, gần đây La Lượng không đến Thủy Vân Gian nữa mà thường đến một ngôi nhà vườn ở ngoại ô.
Hiện nay tình hình kiểm tra tiêu diệt tệ nạn rất nghiêm ngặt, Thủy Vân Gian cũng trở thành một địa điểm phục vụ thông thường như bao chỗ khác rồi, vả lại, động một tí là lại bị kiểm tra định kỳ, làm rất nhiều người mất hết cả hứng.
Nhưng loại hình du lịch nhà vườn ở ngoại ô hẻo lánh này thì khác, rất khó truy ra được, hơn nửa chỉ cần có chút biến động nhỏ thì bọn họ vẫn có thể chuẩn bị trước.
Ngoài ra, Thời Phong còn điều tra được, ngôi nhà vườn này không hề đơn giản, luôn luôn có những công tử bột dòng họ quan chức cấp cao tụ họp ở đây, còn thường xuyên có mấy cô gái xinh đẹp ăn mặc lòe loẹt đi ra đi vào, cụ thể là làm gì thì chẳng cần dùng não cũng thừa biết.
Đã là cáo thì chắc chắn sẽ phải có đuôi, bắt đầu từ ngày hôm nay, Bàng Phi là sẽ thợ săn với chuyên môn là chỉ đi săn con cái La Lượng này.
Buổi sáng là thời gian mà ngôi nhà vườn kia thưa thớt khách, Bàng Phi tận dụng quãng thời gian này để thám thính tình hình.
Người chủ không biết Bàng Phi, chỉ nghĩ anh là một khách hàng bình thường, nên lịch sự tiếp đãi anh.
Bàng Phi đi tham quan một vòng. Ngôi nhà vườn nghỉ dưỡng này có kϊƈɦ thước rất rộng lớn, tổng cộng là có mười mấy ghế lô. Phía sau các ghế lô là một nhà ăn có ao nước, xung quanh có hàng rào tre vây quanh, phía trêи còn có dán rất nhiều ảnh kỷ niệm của những người khách đã từng đến đây, ngoài ra khách còn có thể viết tâm sự và ký tên vào đấy nữa.
Bây giờ nhiều cửa hàng nhỏ sẽ được thiết kế như thế này, để mang một màu sắc khác biệt.
Trong bức tường dán chi chít ảnh đến hoa cả mắt, đôi mắt của Bàng Phi bị thu hút bởi một bức ảnh, trong bức ảnh đó là La Lượng và An Dao.
La Lượng ôm An Dao, hai người rất thân thiết. Trêи bức ảnh còn có dòng chữ “Thiên trường địa cửu”, phía dưới là tên của La Lượng và An Dao, ở giữa còn vẽ một trái tim.
Trái tim của Bàng Phi nhói đau, anh tưởng bản thân đã chai sạn chết lặng từ lâu, nhưng giờ đây anh vẫn cảm thấy đau đớn.
Rốt cuộc, anh không từ bỏ An Dao, hơn nữa anh vẫn còn hy vọng ở cô, vẫn tin rằng tất cả những lời đính chính của cô ấy đều là nghiêm túc.
Nhưng thực tế thì sao, những bức ảnh này nên được giải nghĩa ra sao, những câu chữ này nên được giải thích như thế nào đây?
An Dao à An Dao ơi, rốt cuộc cô khiến tôi tin tưởng vào một câu nói kia của mình, cuối cùng thì đâu mới là con người thật của cô hả?
“Thưa anh, anh quen biết họ sao?” Người chủ rất cảnh giác và dò hỏi Bàng Phi.
Bàng Phi lắc đầu: "Không quen, chỉ là tôi thấy cô gái xinh đẹp này rất có phong cách, nhìn có hơi giống bạn gái cũ của tôi.”
Người chủ thở phào nhẹ nhõm, vừa cười vừa nói: "Cô gái này, cô ấy là vợ sắp cưới của anh La. Anh La thường đưa cô ấy đến đây. Hình như cô ấy tên là... An Dao. Đúng, chính là An Dao. Dáng dấp rất là xinh đẹp, lại rất có phong cách, vô cùng xứng đôi với anh La.”
Thường xuyên… Xứng đôi…
He ha, lúc anh tin tưởng An Dao sẽ thay đổi thái độ với anh, nào ngờ cô có thể ở đây lả lơi cười đùa với La Lượng.
Tại sao lại dễ dàng tin tưởng cô, cho rằng cô sẽ thực sự thay đổi chứ?
Bàng Phi không muốn ở lại đó để tạo thêm ngột ngạt cho bản thân, mục đích đến lần này là để thám thính và dò xét ý tứ của người chủ.
Người chủ của ngôi nhà vườn này vẫn rất kín miệng, nói rằng ngôi nhà vườn này rất rộng lớn.
Bàng Phi ám chỉ bản thân được người khác giới thiệu nói rằng ở đây có dịch vụ đặc biệt, ông chủ yêu cầu anh nói tên và số điện thoại của người giới thiệu, một lúc sau anh vẫn không trả lời được, người chủ phá lên cười “ha ha”.
Cuộc thám thính lần này cũng không thành công lắm, chỉ là thăm dò được bên ngoài chỉ là bề nổi mà thôi, phía sau của ngôi nhà vườn này vẫn còn điều mờ ám không rõ ràng.
Chuyện này chỉ có thể đi làm phiền Thời Phong mà thôi, anh ấy có rất nhiều mối quan hệ quen biết, nếu anh ấy có thể tìm được người làm trung gian, thì Bàng Phi sẽ có cơ hội thăm dò được tình hình đằng sau ngôi nhà vườn này.
"Anh Bàng, đúng là tôi có biết một người như vậy, nhưng tôi với anh ta cũng chỉ quen biết bình thường thôi, đoán chừng anh ta sẽ không dễ dàng đồng ý đâu."
Có người quen là được rồi, chỉ sợ mù tịt không biết đường nào mà dò như “ruồi không đầu” thôi.
"Để tôi thử xem sao."
Không lâu sau, Bàng Phi gọi điện thoại cho một người, vốn dĩ anh cũng không hy vọng lắm về chuyện này, nhưng đối phương ở đầu dây bên kia lập tức đổi ý khi nghe thấy tên của Bàng Phi, tuy nhiên có một điều kiện là người đó muốn gặp Bàng Phi.
“Không sao đâu.” Bàng Phi cũng đâu phải là bà cô đã có chồng, gặp một chút chẳng sao cả.
Địa điểm gặp mặt đã được sắp xếp bởi bên kia, Bàng Phi gặp Thời Phong trước, rồi sau đó mới đến gặp người đó.
“Anh Bàng, đây là là Hạng Dã hay còn gọi là anh Hạng. Anh Hạng, đây là anh trai tôi, tên là Bàng Phi.” Khi cả ba người gặp nhau, Thời Phong háo hức ở chính giữa giới thiệu hai bên với nhau.