“Anh Bàng, tôi không được rồi, không chạy nổi nữa.” Cả con đường ven sông chạy một vòng phải hết mười ki lô mét, nếu như không phải từng trải qua huấn luyện đặc biệt, người bình thường hoàn toàn không thể nào hoàn thành hết.
Bàng Phi cũng không bắt ép, bảo cậu ta tìm chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi, còn mình vẫn tiếp tục chạy tiếp.
Có những lúc tâm trạng không tốt anh có thể chạy tới hai vòng, chỉ tới khi cả người ướt sũng, các chức năng của cơ thể đạt tới mức giới hạn khiến cho cơ bắp và đầu óc không còn thời gian rảnh để mà suy nghĩ đến những chuyện buồn phiền kia nữa thì mới thôi.
Sau khi rời đi, Hạng Dã vội vã lôi điện thoại ra, trong danh bạ tìm đến một cái tên có số điện thoại tên là người của đội trưởng Thiệu gọi đi: “Đội trưởng, tất cả mọi thứ đều diễn ra theo đúng kế hoạch.”
Gương mặt của Thiệu Thịnh ở đầu điện thoại bên kia vô cùng đắc ý: “Tốt, vững vàng vào, đừng để bị lộ.”
“Điều đó tuyệt đối không thể đâu, anh cứ yên tâm vào khả năng diễn xuất của tôi, chuẩn không cần chỉnh.”
Sau khi hai người trò truyện ngắn gọn liền mau chóng cúp điện thoại.
Hạng Dã cởi chiếc áo sơ mi trắng trêи người ra, mẹ nó, chạy bộ mà mặc cái thứ này đúng là không thoải mái gì cả.
Cởi bỏ chiếc áo sơ mi, để lộ ra cơ thể rắn chắc, nước ra ngăm đen, cơ ngực săn chắc, tám múi bụng, tất cả đều cho thấy rõ thân hình chuẩn của cậu ta.
Gương mặt hào hoa phong nhã này lại kết hợp với một thân hình đẩy cơ bắp thế này thật đúng là lạ lùng, không giống với một người nên có gì cả, nhưng sự thật lại chính là như thế.
Cũng chính bởi vì như vậy, Thiệu Thịnh mới lựa chọn cậu ta đi tiếp cận Bàng Phi, thứ nhất là để không dễ dàng bị lộ tẩy, thứ hai là lần này Hạng Dã trở về nhà thăm người thân có thể được nghỉ phép một tháng, hơn nữa lại còn ở cùng một thành phố với Bàng Phi, điều kiện mọi mặt đầu rất thích hợp.
Hạng Dã đồng ý nhận nhiệm vụ này còn có một nguyên nhân nữa, đội trưởng Thiệu vẫn luôn cho rằng Bàng Phi là một nhân tài, cậu ta cũng muốn xem xem Bàng Phi rốt cuộc là một nhân tài như thế nào?
Một người đàn ông ở rể, hơn nữa còn chịu mọi sự ức hϊế͙p͙ và uất ức, dù sao thì bây giờ cậu ta vẫn chưa nhìn ra Bàng Phi là một nhân tài ở mặt nào?
Trước khi Bàng Phi quay trở lại, Hạng Dã mặc lại chiếc áo sơ mi trắng, để tránh bị lộ tẩy.
“Anh Bàng, anh giỏi thật đấy, con đường ven sông này dài như thế, anh lại chạy được những hai vòng liền, thật không ngờ tới.”
“Trước đây tôi từng đi lính, chút tập luyện này không đáng là gì.”
Hạng Dã lộ ra biểu cảm rất ngưỡng mộ: “Người đàn ông từng đi lính mới là người đàn ông đích thực, tôi cũng muốn đi lính, nhưng người nhà tôi lại không cho tôi đi, bắt tôi phải theo bọn họ làm kinh doanh. Haizz, thực ra tôi chẳng có tí hứng thú nào với việc kinh doanh.”
Một nửa là kỹ năng diễn xuất một nửa là hiện thực, gia cảnh nhà Hạng Dã quả thực rất giàu có, nhưng cậu ta chỉ muốn đi lính chứ không muốn làm ăn kinh doanh, người nhà cũng quả thực đã ngăn cấm cậu ta một quãng thời gian, Hạng Dã đã giấu giấm người trong nhà lén lút đi tham gia quân ngũ.”
Đến năm nhập ngũ thứ ba thì được bộ đội đặc chủng tuyển chọn vào, hai năm vừa rồi vẫn chưa từng trở về nhà, lần này nhân cơ hội được nghỉ phép mới quay trở về nhà xem sao.
Kỷ luật của bộ đội rất nghiêm, không được tùy tiện liên lạc với người bên ngoài, đây cũng chính là nguyên nhân cậu ta ra ngoài cả một ngày rồi mà cũng chưa từng nhận được cuộc điện thoại nào, bời vì người nhà vẫn chưa biết rằng cậu ta đã trở về rồi.
Thời Phong cũng có tham gia vào chuyện này, anh ấy vẫn luôn cảm thấy rằng Bàng Phi thay vì ở nhà họ An bị ức hϊế͙p͙ như thế thà rằng trở về quân ngũ còn hơn.
Hai người ngồi một lúc, trời cũng dần tối đi, Hạng Dễ cuối cùng cũng nói đến việc phải trở về nhà, Bàng Phi cũng nên trở về nhà họ An rồi, ban nãy khi đang chạy bộ An Lộ liên tục gọi hết cuộc này tới cuộc khác, anh liền tắt luôn nguồn điện thoại, bây giờ nghĩ lại thực sự hối hận, lỡ như An Lộ lại tới gây phiền phức cho Lâm Tĩnh Cho thì phải làm sao?
Trở về nhà họ An đã là hơn tám giờ rồi, Tào Tú Nga, An Kiến Sơn và An Lộ đều đang ở phòng khách đợi anh về.
“Anh rể, cuối cùng anh cũng về rồi, anh còn chưa chịu về là em tính báo cảnh sát rồi đấy.” Bàng Phi vừa trở về An Lộ đã dính lấy anh, lo sợ anh trốn mất không bằng.
Mỗi lần Bàng Phi bỏ nhà đi rồi trở về An Lộ đều sẽ bày ra cái bộ dạng này, bất giác đã quen với bộ dạng An Lộ dính lấy mình này rồi.
Chuyện của hai vợ chồng vốn dĩ nên để hai vợ chồng tự giải quyết với nhau, bây giờ lại khiến cả nhà không đều không được yên ổn.
Cho dù nói thế nào đi chăng nữa, Bàng Phi rất cảm kϊƈɦ người nhà họ An đến bây giờ ít nhất vẫn còn chịu thừa nhận đứa con rể như anh.
“Đi ăn cơm thôi.”
Bàng Phi gạt buồn phiền sang một bên, gọi mọi người đi ăn cơm, giống như việc trước đó chưa từng xảy ra vậy.
An Lộ là người đầu tiên ngồi xuống, vừa gắp đồ ăn cho Bàng Phi lại vừa xới cơm cho anh: “Anh rể, ăn nhiều lên, nhìn anh đầu ướt sũng mồ hôi kìa, để em lau giúp anh.”
Cô ta thực sự đau lòng cho Bàng Phi, người đàn ông giỏi giang như thế lại vì một người con gái mà cam nguyện nén nhịn vào trong, nếu như An Dao không phải là chị gái ruột của cô ta thì cô ta chắc chắn sẽ không lo lắng, đều là tự làm tự chịu, trách ai được chứ.
Tào Tú Nga cũng không còn nói những lời nhắc nhở cô ta chú ý thân phận nữa, kiểu gì cũng vẫn phải có một người để xoa dịu Bàng Phi, An Kiến Sơn là một người đàn ông, Bàng Phi đối xử với ông ta nhiều hơn là tôn trọng, có thông cảm và thấu hiểu nhiều hơn nữa cũng không thể xoa dịu được anh.
Một bữa cơm vô cùng kỳ lạ, từ đầu đến cuối An Lộ vẫn luôn chăm sóc cho Bàng Phi, bản thân mình thì chẳng ăn được mấy miếng.
Mấy ngày nay chạy vạy khắp nơi, vô cùng mệt mỏi, cũng chẳng có khẩu vị để mà ăn uống.
“Con no rồi, mọi người cứ ăn tiếp đi.”
Bàng Phi vội vã đứng dậy rời đi, không muốn mọi người hiểu lầm anh còn thể hiện một chút cảm xúc.
An lộ và tạm vài miếng, vừa ăn vừa ngáp, có thể nhìn thấy thực sự rất mệt.
Con bé này giống như bỗng nhiên trưởng thành lên vậy, đã hiểu chuyện hơn rất nhiều.
Còn chưa ăn xong một bát cơm mà đâu đã lắc ngang quay dọc rồi, mắt thì nháy liên tục, chắc phải mệt lắm thì mới đến nông nỗi này.
“An Lộ, mệt thì trở về phòng nghỉ ngơi đi.” Bàng Phi lay cô ta tỉnh, bảo cô ta đi ngủ một giấc thật sâu.
An Lộ tóm lấy ba lô rời đi, lắc trái lắc phải, thực sự là rất mệt, từ trước tới nay chưa từng mệt tới vậy, nhưng cô ta chưa từng nói lấy một lời than vãn.
“Bố mẹ, con về phòng...”
“Rì rì!”bg-ssp-{height:px}
Tiếng xe ô tô ở bên ngoài giống như đang cố ý vậy, cố ý kêu rất lớn tiếng.
Có lẽ là La Lượng đưa An Dao trở về, Tào Tú Nga không dám ra mở cửa, An Kiến Sơn cũng ngồi im không nhúc nhích.
Bàng Phi đi ra, Tào Tú Nga muốn cản anh lại nhưng đã không kịp rồi.
Quả nhiên là La Lượng đỡ An Dao đang say lướt khướt trở về, tên nhãi đó vô cùng đắc ý: “Vợ của anh uống say rồi, tôi chỉ đành đưa cô ấy trở về mà thôi.”
Đỡ lấy An Dao, Bàng Phi gọi Tào Tú Nga tới đỡ An Dao vào trong, sau đó anh đóng cánh cửa lớn nhà họ An lại.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, một người đôi mắt sâu thẳm không nhìn thấy đáy, một người ánh mắt tràn đầy sự khiêu khích và khinh bỉ.
“Bốp!”
La Lượng hoàn toàn không kịp phản ứng, đường sống mũi liền ăn một cú đấm, một dòng máu ấm từ trong lỗ mũi trào ra.
Cú đấm đó Bàng Phi đã dùng rất nhiều lực, chưa đấm gãy xương sống mũi của hắn ta đã là khách sáo lắm rồi.
La Lượng ôm lấy chiếc mũi đang không ngừng chảy máu, đỏ ngầu đôi mắt: “Mẹ kiếp anh lại dám đánh tôi à?”
Bàng Phi giơ nắm đấm lên, không nói lấy một lời đi tới, túm lấy cổ áo của La Lượng, từng cú từng cú một giáng xuống người hắn ta.
Đánh rồi, anh đã dánh rồi, anh không những đánh rồi, mà còn cảnh cáo La Lượng: “Tránh xa An Dao ra, nếu không tôi gặp anh lần nào sẽ đánh anh lần đó đấy.”
Máu mũi làm nửa bên má của La Lượng nhuốm đỏ, cùng với khuôn mặt dữ tợn kia, bộ dạng vô cùng hung ác.
Cho dùng bị đánh tới mức này hắn ta vẫn cười rất vui sướиɠ, bởi vì điều này chứng minh rằng Bàng Phi hận hắn ta, chứng minh rằng anh rất vô dụng, đến vợ của mình cũng không giữ được.
Hắn ta không những cười mà còn cười rất lớn, còn mỉa mai: “Tôi còn phải cảnh cáo anh đấy, là vợ của anh chủ động đến tìm tôi, rất bất ngờ rất ngạc nhiên có đúng không? Tôi còn có tin nóng sốt hơn cơ, cô ấy nói cô ấy không thể quên được tôi, cô ấy nói người cô ấy vẫn luôn yêu là tôi, chỗ tôi còn có cả bản ghi âm đây này, anh có muốn nghe thử không?”
Cơ mặt của Bàng Phi đang di chuyển, ánh mắt hừng hực ngọn lửa tức giận.
Siết chặt nắm đấm bất cứ lúc nào cũng có thể mất đi lý trí, cú giáng thẳng xuống huyệt thái dương của hắn ta, khiên hắn ta mất mạng.”
Nhưng anh không thể, vì một tên tội phạm khốn nạn, không đáng.
La Lượng gỡ tay anh ra, khinh bỉ nhìn anh: “Hèn nhát, đàn ông sống như anh thế này, mẹ kiếp đúng là cái thứ hèn nhát. Nói thật cho anh biết, ba của anh chính là do tôi hại đấy, Trầm Ngưng Tâm chính là do tôi đánh bị thương đấy, tôi cũng không hề thật lòng với An Dao đấy, chỉ là chơi đùa với cô ấy mà thôi, anh có thể làm gì được tôi cơ chứ?”
“Đi báo cảnh sát bắt tôi à, đi đi. Anh đúng là cái thứ hèn nhát, ha ha ha, thứ hèn nhát.”
“Rầm!” Bàng Phi đạp thẳng vào ngược của La Lượng, bay ra rất xa, cơ thể va vào xe, khiến xe phát ra còi báo chống trộm.
Bàng Phi người bị ngọn lửa tức giận làm cho đỏ ngầu mắt bây giờ không còn muốn lo nghĩ đến bất cứ điều gì nữa, chỉ muốn đưa tên La Lượng khốn nạn này ra trước pháp luật mà thôi.
Mối thù của ba, mối thù của Trầm Ngưng Tâm, mối thù của An Dao, anh sắt bắt La Lượng phải trả bằng hết.
Khiêu khích, anh thích khiêu khích à, thực sự tưởng rằng Bàng Phi không dám làm gì anh sao?
“Bàng Phi, dừng tay, mau dừng tay!” An Dao bỗng nhiên xông ra, dang rộng hai tay chắn trước mặt La Lượng.
Đôi mắt đỏ ngầu của Bàng Phi giống như một con thú dữ muốn ăn thịt người, sự xuất hiện của An Dao không thể nghi ngờ gì nữa khiến lọn lửa tức giận hừng hực trong lòng anh càng thêm đau lòng và tuyệt vọng.
Ngàn lần không nên vạn lần không nên, bản thân không nên yêu người con gái này..
Nếu như sớm biết rằng yêu sẽ phải trả một cái giá đau khổ thế này, anh thà rằng chưa từng yêu.
Cái gì mà không buông được chứ, cái gì mà không nỡ chứ, hoàn toàn không đáng, không đáng.
“Cút ra!” lần đầu tiên Bàng Phi dùng những từ ngữ nghiêm trọng như thế này trước mặt An Dao.
Anh thực sự đã tuyệt vọng, tuyệt vọng đến mức ý nghĩ hy vọng cũng không dám có nữa.
An Dao giật mình, nước mắt lặng lẽ lăn xuống gương mặt trong dưới sự bao trùm của màn đêm.
Cô biết rằng sự hiểu lầm của Bàng Phi đối với cô rất lớn, nếu như bây giờ hiểu lầm không được giải quyết, giữa hai người bọn họ sẽ không còn khả năng nào nữa.
Nhưng mà, kế hoạch của cô rất nhanh sẽ được thực hiện thôi, nếu bây giờ từ bỏ, thì tất cả những sự cố gắng trước đó đều sẽ tan thành sương khói.
Cô hổ thẹn với Bàng Phi, hổ thẹn với Bàng Kim Xuyên, hổ thẹn với lòng tin của tất cả người nhà họ An dành cho cô...
Không được từ bỏ, nhất định phải kiên trì tới cùng, chỉ có lật đổ La Lượng, lật đổ nhà họ La, mới có thể bù đắp được sự hổ thẹn của cô dành cho bàng Phi và dành cho Bàng Kim Xuyên.
Chẳng có ai có thể biết được cô đã lấy can đảm lớn tới mức nào để xông ra, chũng chẳng có ai biết được cô đã lấy can đảm lớn tới mức nào mới dám nói với Bàng Phi những lời sau: “Người nên cút đi là anh mới đúng, đây là nhà của tôi, anh lấy tư cách gì để bảo tôi cút đi chứ?”
Trái tim của An Dao đang rỉ máu, giống như bị bị người khác dùng dao cắt đi một miếng thịt vậy.
Tất cả đều là tự làm tự chịu, cô không hề đáng thương thay cho bản thân mình, chỉ cầu xin bản thân đừng mềm lòng, đừng có giống như trước kia nữa.
Lời nói của An Dao như một quả mìn nổ tung trong đầu của Bàng Phi vậy, không có bất cứ lần nào càng khiến anh thêm tuyệt vọng như lần này.
Không, điều này không thể dùng từ tuyệt vọng để hình dung nữa rồi, có lẽ là đáng cười, đáng buồn...
Không, trêи đời này không có bất cứ từ ngữ nào có thể hình dung được tâm trạng ngay lúc này của anh.