Bàng Phi không nhìn lầm, cô gái đến ứng tuyển ban nãy chính là An Lộ.
Thật không thể tin rằng An Lộ có thể bước vào nơi này. Ngẫm đi nghĩ lại, anh chẳng còn quan hệ gì với nhà họ An nữa, sau này anh lấy tư cách gì để biết An Lộ đi đâu, làm gì đây?
“Phòng số tám mươi tám.” Lâm Tĩnh Chi gửi tin thông báo cuối cùng cũng tìm được tung tích của đám người La Lượng.
Phòng số tám mươi tám không nằm trong khu vực này, mà ở một nơi hẻo lánh và khó tìm hơn.
Nếu muốn vào trong, xác minh danh tính là điều bắt buộc và chỉ vài người nhất định mới được vào.
Lâm Tĩnh Chi như mèo mù vớ được cá rán. Trông cô khá giống cô gái tên Thúy ở nơi này, và vì thế cô chỉ cần giở vài mánh khóe với bảo vệ là có thể vào trong mà không cần xác minh.
Lâm Tĩnh Chi ở trong đó nên sẽ biết việc cần làm là gì, vì vậy hiện tại việc của Bàng Phi là phải mau chóng tìm ra và giấu cô nhân viên tên Thúy kia. Nếu bị bảo vệ bắt gặp, Lâm Tĩnh Chi sẽ bị lộ.
Tìm một người có vẻ ngoài giống cô chẳng phải dễ, Bàng Phi và Thời Phong đành chia nhau đi tìm để tranh thủ thời gian.
“Anh Bàng, tìm thấy rồi. Cô ta đang ở trong.” Thời Phong đã xác nhận cô nhân viên giống Lâm Tĩnh Chi đang ở phòng vệ sinh kia là Thúy.
Bàng Phi để Thời Phong canh bên ngoài, còn anh bước vào trong. Sau một hồi quan sát, thấy trong phòng vệ sinh chỉ có mình Thúy, anh mới dám xuống tay.
Đợi Thúy ra khỏi nhà vệ sinh, Bàng Phi đánh ngất cô, sau đó trùm chiếc váy rộng bên ngoài để che bộ đồng phục nhân viên của cô, che đầu cô rồi kéo cô ra ban công.
Mọi chuyện diễn ra suôn sẻ. Hai người họ đưa mắt nhìn nhau rồi thở phào.
Thấy bên Lâm Tĩnh Chi không có động tĩnh gì, họ tự hỏi liệu bên kia có xảy ra chuyện gì hay không.
Bảo vệ nghiêm ngặt như thế, ắt hẳn trong đấy chứa nhiều thứ phi pháp. Bàng Phi rất lo lắng cho Lâm Tĩnh Chi.
Đúng như suy đoán Bàng Phi, những ai cả gan bước vào đây đều là những người đánh cược mạng sống của chính mình: ma túy, thuốc phiện, ăn …
An Dao vừa cầm điện thoại vừa run lẩy bẩy, dù biết đây toàn chuyện phạm pháp, nhưng không ngờ La Lượng dám làm chuyện như thế với đám người đó.
Cô cố gắng trấn an tinh thần, rồi lén cầm điện thoại chụp những thứ trước mắt.
“Nào, em cũng làm một hơi đi.” La Lượng đột nhiên nắm lấy tay đang cầm di động của cô. An Dao choáng váng, não cô trống rỗng vì sợ La Lượng sẽ cảnh giác.
Cũng may, La Lượng không nghi ngờ gì, hắn chỉ muốn rủ cô hít thử thứ đó thôi.
“Không, tôi không muốn.” An Dao thấp thỏm lo âu, nếu La Lượng khăng khăng muốn cô hít thứ đấy thì phải làm sao?
“Không biết hưởng thụ, em quả là chẳng biết hưởng thụ là gì.” La Lượng cũng không muốn ép cô, nên quay về chìm đắm vào thế giới của chính mình.
Họ hò hét, cười ngặt nghẽo như những kẻ bị tâm thần mà trốn trại.
Họ toàn là những người mẫu, những ngôi sao ít tên tuổi. Trước bao người, họ đẹp đẽ bao nhiêu thì đời thực trông họ lại chua xót bấy nhiêu.
Các cô gái là những món hàng cho các anh nhà giàu mua vui. Tại đây, họ không có được những thứ được cho là quyền con người, tự tôn càng không, thậm chí còn chẳng được coi là người.
Đám cậu ấm bắt các cô quỳ, các cô không dám đứng!
Thật đáng sợ, thật quá khủng khϊế͙p͙, cả cái gác lửng trong nhà hát này chỉ có An Dao là người bình thường.
Chẳng ai để ý đến cô nên lúc này là thời điểm thích hợp để tóm lấy bằng chứng.
An Dao mạnh dạn lấy điện thoại di động ghi lại những cảnh quay tại hiện trường.
Khi camera di chuyển đến La Lượng, một gương mặt gần như áp sát vào máy. La Lượng nhìn thẳng vào cô. Nhìn qua màn hình di động, An Dao cũng có thể cảm nhận La Lượng đang nổi giận.
Cô giật mình khiến điện thoại cô đang cầm rơi xuống đất. “Thình thịch thình thịch”, tim An Dao đập loạn xạ như muốn nhảy ra ngoài.
Cô không thể tưởng tượng được sau khi bị phát hiện hậu quả sẽ như thế nào. Bọn họ đều là những con thú hoang không coi trọng mạng người, nếu rơi vào tay bọn họ thì sẽ ra sao?
Chạy mau!
Đây là điều duy nhất An Dao nghĩ ra.
Nhưng chưa kịp đứng dậy, tóc cô đã bị người đứng sau túm gọn.
La Lượng hung bạo ném cô lên sô pha, rồi bóp chặt cổ cô. Sức hắn quá lớn khiến An Dao khó thở, cổ như sắp bị chặt đứt.
“Cô nghĩ tôi không đoán ra mục đích cô tiếp cận tôi là gì sao? Cô cho rằng tôi đưa cô đến đây để chụp hình hiện trường à? Cô vốn tưởng tôi ngu ngốc như xưa, mặc cô muốn làm gì thì làm?”
An Dao tuyệt vọng đấm vào ngực hắn. Cô không thở nổi, gần như sắp tắc thở!
La Lượng trợn tròn mắt, trông hắn rất dữ tợn và đáng sợ. Hắn tiện tay cầm ống tiêm định đâm vào người An Dao.
Bản năng sinh tồn trong An Dao trỗi dậy khiến cô bộc phát sức mạnh kinh người, cộng với việc La Lượng đã tiêu hao khá nhiều sức lực nên rất yếu, nên bị An Dao đá văng ra.
An Dao vừa ôm cổ vừa chạy vừa kêu cứu.
Cầu cứu ở một nơi như này, ai sẽ ra tay cứu cô?
Sẽ chẳng có ai cả, ngược lại, bọn họ bắt cô về giao cho người ở trong.
Lâm Tĩnh Chi chứng kiến hết mọi chuyện, cô ấy thầm sợ hãi thay An Dao.
Vài tên đàn ông to con lực lưỡng lôi An Dao vào gác. La Lượng tát cô khiến cô ngã xuống đất rồi kéo cô vào trong, cửa gác đóng lại.bg-ssp-{height:px}
Thật chẳng dám nghĩ tiếp theo chuyện gì sẽ xảy ra. Lâm Tĩnh Chi không muốn Bàng Phi phải mạo hiểm, càng không thể trơ mắt nhìn An Dao bị hãm hại, cô kiên quyết đẩy cửa bước vào trong.
La Lượng đang xé rách quần áo của An Dao. Cô chống cự liên tục khiến mặt cô in rõ mấy cái tát.
“Thưa anh, rượu anh cần đã đến.” Lâm Tĩnh Chi cố ý đứng trước mặt hắn để ngăn mấy hành động điên khùng của La Lượng.
Cô ấy cúi đầu thật thấp, lại trang điểm đậm. Thêm nữa trong gác rất tối, nếu không để ý sẽ khó nhìn ra cô là ai.
La Lượng vô cùng tức giận. Hiện tình trạng cơ thể ngày một kém, có khi cả đời này không thể làm đàn ông nữa.
“Cút!”
Khay rượu bị đẩy khiến rượu văng tung tóe lên người Lâm Tĩnh Chi.
La Lượng hồn bay phách lạc, hắn bò lên sô pha rồi nhắm mắt, trông hắn khá mệt mỏi.
Lâm Tĩnh Chi đỡ An Dao dậy rồi sửa sang quần áo giúp cô.
An Dao vì đang chìm đắm trong đau buồn nên không nhận ra cô gái tốt bụng vừa giúp cô chính là Lâm Tĩnh Chi: “Cảm ơn.”
Giọng cô run run, nước mắt tuôn rơi. Cô vừa sống đi chết lại những hai lần, trước giờ cô chưa từng trải qua chuyện nào như thế.
Lâm Tĩnh Chi dìu cô lên ghế sô pha. Khi chuẩn bị rời đi, lúc này, La Lượng gọi cô ấy qua hầu hạ hắn.
“Thưa anh, hôm nay tôi bận, để tôi gọi người khác qua giúp anh.”
“Cái thứ chết bẫm nhà mày cũng ghét tao à?” Lúc tức giận, La Lượng rất hay nghĩ bậy, hắn luôn cảm thấy các cô gái trêи thế gian đều ghét bỏ hắn, cười nhạo hắn!
Lâm Tĩnh Chi không dám chọc giận hắn, đành nói: “Thưa anh, không phải thế đâu. Tôi rất bận lại còn là người mới đến, chỉ e không thể làm anh hài lòng. Hay là tôi gọi người khác có kĩ năng tốt hơn đến hầu hạ anh nhé.”
“Ông đây không cần ai cả, chỉ cần mày. Mày mau qua đây rót rượu cho tao.” La Lượng cáu kỉnh đáp lại.
Chẳng còn cách nào khác, Lâm Tĩnh Chi cắn răng lấy chai rượu mới sang cho hắn.
“Mẹ kiếp, mày bắt tao tự lấy ly để uống à?”
Lâm Tĩnh Chi cầm ly rượu đến trước mặt hắn.
La Lượng lại đổi ý: “Dùng miệng của mày bón rượu cho tao.”
Lâm Tĩnh Chi không thể làm theo yêu cầu quái đản này được. Bất cứ bộ phận nào trêи người cô và cả trái tim cô đều chỉ thuộc về Bàng Phi, những tên đàn ông khác đều không có tư cách chạm vào,
“Bốp!” La Lượng tát mạnh vào mặt Lâm Tĩnh Chi khiến mặt cô đỏ bừng.
“Cút!”
Lâm Tĩnh Chi nhặt mảnh chai rượu vỡ vào khay rồi uể oải đi ra ngoài.
Trước khi đi cô ngoảnh mặt nhìn bộ dạng đầy đau xót của An Dao.
Cô có thể giúp được một chút chứ không thể giúp cả đời. Nếu đã đi theo La Lượng thì sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.
Sau cùng, cô cũng không đành bỏ đi. Sau khi ra ngoài, Lâm Tĩnh Chi không vội đi ngay, mà ở lại chạy tới chạy lui quanh gác để phòng nhỡ An Dao cần giúp đỡ, cô có thể chạy đến ngay lập tức.
Lúc sau cũng không có chuyện gì to tát, chắc có khi người ở trong đã thấm mệt nên mới yên ắng như thế.
Sau khi gặp lại Bàng Phi, Lâm Tĩnh Chi giao tất cả những thứ cô lấy được cho Bàng Phi. Chuyến này vừa thu được nhiều thứ vừa chụp lại được nhiều ảnh.
Xem xong, Bàng Phi nhíu mày: “Trong này không có cảnh bọn họ dùng ma túy nên không thể xem là bằng chứng.”
“Vậy để tôi vào tìm lại.” Lâm Tĩnh Chi vừa cởi bỏ được nửa bộ đồng phục lại phải mặc lại. Khó khăn lắm mới vào được đây nên không thể bỏ qua như thế được.
Có chuyện cô thấy cần phải nói cho Bàng Phi: “An Dao cũng ở trong.”
Bàng Phi không phản ứng gì nhiều, anh vờ như không nghe và dặn dò cô cẩn thận hơn.
Lâm Tĩnh Chi không rõ Bàng Phi đang giận lẫy hay đã thật sự buông tay, cô chỉ muốn báo tình hình cho Bàng Phi biết. Còn anh muốn làm gì, đó là việc của anh.
“La Lượng đối xử với An Dao rất tệ, thậm chí còn định thịt cô ấy. Tôi thấy nếu cô ấy cứ tiếp tục ở lại sẽ rất nguy hiểm.”
“Cẩn thận hơn chút.Thấy điều gì bất thường thì chạy ngay! Đảm bảo an toàn cho bản thân là trêи hết.” Bàng Phi luôn chọn không nghe không nghĩ về An Dao.
Lâm Tĩnh Chi biết anh không muốn nghĩ về mấy chuyện đó. Ở cạnh Bàng Phi đã lâu như thế, sao có chuyện cô không hiểu anh được.
Anh không phải là người cạn tình cạn nghĩa, anh muốn làm gì Lâm Tĩnh Chi đều không lo lắng bởi cô tin anh sẽ suy nghĩ thấu đáo và thận trọng.
Sau khi Lâm Tĩnh Chi rời đi, nỗi lo lắng không yên thoáng hiện lên trong mắt Bàng Phi.
Thời Phong đã nghe hết những gì hai người họ nói với nhau. Anh đành xen vào: “Cô Lâm Tĩnh Chi thật là…Cô nhắc về cô kia làm gì? Anh Bàng, anh không cần lo lắng ba cái chuyện đó. Giờ cũng là lúc để cô ta hối hận, để cô ta nhận ra ai mới là người đáng để yêu thương, trân trọng.
Mỗi người sẽ nhìn nhận vấn đề này dưới những thái độ khác nhau. Bàng Phi không nghĩ những điều Thời Phong vừa nói chẳng có gì là không đúng, dẫu sao nếu anh không kể thì Thời Phong sẽ không nói như thế.
Nếu vào lại, mối nguy sẽ lớn hơn trước. Trong đấy có rất nhiều người đang chơi thuốc nên lúc này họ không cần người phục vụ. Lâm Tĩnh Chi đành dựa vào quan hệ giữa cô Thúy và bảo vệ để nhờ giúp đỡ, hoặc có khi cô sẽ phải trả ít tiền phí để vào trong.
Cánh cửa phòng gác số tám mươi tám bị đóng chặt, dù vậy nhưng tiếng gào khóc thảm thiết vẫn vang tận ra ngoài.