An Dao hi vọng rằng người bị bắn sẽ là bản thân cô, chỉ còn một viên đạn cuối cùng, nếu hắn ta bắn cô thì nhất định sẽ không bắn Bàng Phi được.
Cô thật sự đã nợ Bàng Phi quá nhiều, đã đến lúc cô nên trả nợ rồi.
"La Lượng, anh có biết vì sao anh lại thất bại nhiều như vậy không, bởi vì anh chính là người bị ông trời ghét bỏ, anh cho rằng mọi thứ mình không có được đều là do người khác gây ra, nhưng thật ra là chính anh tự chuốc lấy!"
"La Đại Hải coi thường anh, là bởi vì anh vô dụng, không thể quản lý tốt công ty của ông ta, anh cho rằng ông ta có thành kiến với anh. Không, là ông ta đã sớm nhìn thấy rõ anh. Anh chính là một tên phế vật, đồ bỏ đi!"
"Anh không những là đồ vô dụng, anh còn không phải đàn ông, thậm chí còn không có quyền sử dụng của một người đàn ông, hahaha! Anh chỉ có thể bỏ tiền ra nhục mạ những cô gái khác để có được sự thỏa mãn tinh thần biến thái của mình, anh không bao giờ có thể có khả năng như một người đàn ông thật được, anh mãi mãi không có khả năng chứng minh bản thân mình mình giống như bất kỳ người đàn ông chân chính được."
Từng đợt trào phúng vang lên, tiếp đó là từng trận cười lớn.
Đầu La Lượng như muốn nổ tung, vô số gương mặt chế giễu của An Dao như đang trêu ngươi hiện ra trước mặt hắn ta, vô số giọng nói vang lên từ mọi hướng.
Họ gọi hắn ta là kẻ bất tài, nói hắn ta không phải là một người đàn ông, họ cười nhạo hắn ta, chế giễu hắn ta!
Điều đáng sợ là những điều này dường như chính là sự thật, hắn ta không thể bác bỏ nó.
Tuy nhiên, đây không phải sự thật mà hắn ta muốn, hắn ta đã rất cố gắng để chứng tỏ bản thân nhưng ông trời lại không cho hắn ta cơ hội này.
Hắn ta hận, hận tất cả mọi người, ghét bỏ thế giới này, ghét bỏ cái ông trời khốn nạn này!
Trong khi An Dao liên tục khiêu khích La Lượng, Bàng Phi đã sớm đoán được ý định của An Dao.
"Đừng mà! Đừng mà!"
"A!"
La Lượng bóp cò, chỉ nghe một tiếng "đoàng" vang lên, viên đạn bắn thẳng vào đầu An Dao.
Vào thời khắc đó, cả thế giới như tĩnh lặng, Bàng Phi không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào khắc, mọi thứ trước mặt hết thảy đều biến mất, chỉ có thân hình An Dao chậm rãi ngã xuống.
Tưởng đã buông xuống, anh còn tưởng rằng mình không còn quan tâm đến nữa, nhưng chỉ là vào lúc này, An Dao thực ra vẫn chưa từng bước ra khỏi trái tim anh.
Không có tức giận, chỉ có lo lắng, không thể chấp nhận được…
Chuyện bi thảm nhất trêи thế gian này không gì khác chính là âm dương cách biệt, từ này trở về sau, chỉ còn "sinh tử cách biệt đôi đường".
"Nói anh vụng về, chuyện này anh còn tính toán với tôi, bây giờ anh lại không cẩn thận nữa rồi, thật giống như đàn bà."
"Anh đừng ngang ngược nữa có được không, có nhất thiết cần phải so đo từng tí một với vợ mình thế không hả?"
"Bàng Phi, tên khốn! Ai cho anh dùng bát của em?"
...
Ai dám nói giữa hai người không có những hồi ức ấm áp, những hồi ức này không phải là thế sao?
Anh chỉ chú ý đối nghịch với An Dao mỗi khi cãi nhau với cô, mà không hề chú ý tới những chi tiết này.
"Dao Dao…" Bàng Phi đau khổ vô cùng. Lần cuối cùng anh đau khổ như thế này là khi anh thực hiện nhiệm vụ cuối cùng hai năm trước. Vì sai lầm của chính mình, khiến cả đội bị kẻ thù phục kϊƈɦ, những người đồng đội đó từng người từng người một ngã xuống trước mặt anh...
Anh không muốn nếm trải loại đau đớn này thêm một lần nào nữa, không muốn nhìn những người thân yêu của mình lại ngã xuống trước mặt mình nữa, nhưng hiện thực lại cho anh thêm một đả kϊƈɦ nặng nề.
Thực ra, anh đã biết mục đích An Dao tiếp cận La Lượng, anh biết điều đó, nhưng anh cố chấp và không muốn thừa nhận điều đó, nhưng anh lại lòng dạ hẹp hòi mà giận dỗi An Dao vì cảm thấy cô không nên ngốc nghếch đi tiếp cận La Lượng theo cách đó, tự tổn thương chính mình.
Anh chưa bao giờ muốn An Dao phải trả nợ anh, không bao giờ, chỉ cần cô cười là đủ, mà hiện tại, tất cả đều mất rồi, không thể lại nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của An Dao, mãi mãi càng không thể nữa rồi!
Cảnh sát thuộc lực lượng cảnh sát vũ trang và cục an ninh công cộng tới, đáng tiếc đến muộn bước, An Dao đã...
Ngô Tuyển, La Lượng và những người khác đều bị bắt, tất cả những gì nên mang đi đều bị mang đi.
Thời Phong và Trầm Ngưng Tâm cũng được xe cấp cứu đưa đi.
Diệp Bảo Trì kéo Lâm Tĩnh Chi sang một bên, thì thầm nói với cô ấy: "Tôi phải đưa thi thể của An Dao đi, cô xem như nào rồi nói với Bàng Phi giúp tôi."
Vào lúc này nói những nói như vậy với Bàng Phi, anh nhất định sẽ không đồng ý.
Lâm Tĩnh Chi biết nhiệm vụ khó khăn này phải tự mình hoàn thành, dù khó đến đâu, cô ấy cũng phải hoàn thành!
Cô ấy từ từ ngồi xổm xuống, ôm chặt lấy cánh tay của Bàng phi: "Bàng Phi, An Dao cô ấy…"
Chờ đã, An Dao không có vết đạn trêи đầu.
Lâm Tĩnh Chi nhanh chóng kiểm tra lại, thật sự không phải!
"Bàng Phi, An Dao chưa chết, An Dao chưa chết, nhìn đi!" Lâm Tĩnh Chi kinh ngạc lắc cánh tay của Bàng Phi.
Lời nói đó như kéo anh lại cuộc sống, ngay lập tức tiếp thêm động lực và hy vọng cho Bàng Phi.
Đúng rồi, trêи đầu An Dao không có một vết đạn nào, thậm chí cũng không có một chút vết máu nào.
Không chết, thật sự là không chết!
Cô vẫn thở đều và nhịp tim bình thường, cô chỉ bị ngất đi thôi.
Diệp Bảo Trì vội vàng gọi xe cấp cứu: "Mau tới, còn có một người bị thương ở đây."
Đội xe cấp cứu khiêng An Dao lên xe, Bàng Phi đi sát theo sau.bg-ssp-{height:px}
Không gian trêи xe cấp cứu có hạn, nên xe cấp cứu không cho phép anh lên theo.
Lâm Tĩnh Chi nhìn xe cấp cứu rời đi, cảnh sát ở hiện trường cũng lục tục giải tán.
Đèn neon vẫn lập lòe, Thuỷ Vân Gian Mộ cũng không còn rạng rỡ và sống động như trước nữa, Lâm Tĩnh Chi chỉ có lẻ loi đứng một mình, khoé môi dần hiện lên một nụ cười.
Cô ấy biết rằng đã đến lúc phải rời đi, mâu thuẫn giữa Bàng Phi và An Dao nên được giải quyết bằng cách này.
Họ mới là vợ chồng thực sự, cô ấy chỉ đang giúp An Dao chăm sóc Bàng Phi một thời gian.
Thời Phong, Trầm Ngưng Tâm và An Dao đồng thời được đẩy vào phòng cấp cứu, vết thương của An Dao và Trầm Ngưng Tâm tương đối nhẹ, cả hai đều là vết thương ngoài da. An Dao chủ yếu hôn mê do quá sợ hãi.
Thời Phong bị thương nghiêm trọng hơn nhiều, vào phòng cấp cứu đến nay đã hơn hai giờ, vẫn chưa có tin tức gì.
Trầm Ngưng Tâm trong lòng thấp thỏm không yên, không thể yên tâm nghỉ ngơi, cũng đang túc trực ở cửa phòng cấp cứu.
Cô ta không ngừng cầu nguyện trong lòng rằng Thời Phong tốt nhất đừng có mệnh hệ gì, cô ta thực sự lo lắng, cũng không biết sự lo lắng ấy xuất phát từ áy náy hay vì những nguyên do nào khác.
Trước đây, cô ta chỉ biết theo đuổi Bàng Phi, đến thời điểm Thời Phong vì cô ta mà hy sinh bản thân mình, cô ta mới phát hiện ra rằng mình cũng có tình cảm với Thời Phong, nhưng tình cảm này lại bị che mất bởi tình cảm mãnh liệt của cô ta khi đối diện với Bàng Phi.
Cô ta thậm chí còn thề trong lòng rằng chỉ cần Thời Phong bình an vô sự, cô ta nguyện mất đi mười năm tuổi thọ.
"Đinh!" Cửa phòng cấp cứu cuối cùng cũng mở ra, bác sĩ mặc áo blouse trắng bước ra, Trầm Ngưng Tâm là người đầu tiên xông lên: "Bác sĩ, bệnh nhân sao rồi?"
"Đã qua cơn nguy kịch rồi, không có gì nghiêm trọng. Này, đúng là kỳ tích. Bị thương nặng như vậy mà cậu ấy có thể sống sót đến bây giờ. Nhờ có căn cơ tốt, nếu không đổi thành người thường thì thật không cứu được đâu!"
Ổn rồi, tất cả đều ổn!
Trầm Ngưng Tâm xúc động rơi nước mắt: "Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn bác sĩ!"
Thời Phong bị đẩy ra ngoài, thuốc mê chưa hết, vẫn hôn mê chưa tỉnh.
Trầm Ngưng Tâm vẫn luôn ở bên cạnh anh ấy, chăm sóc anh ấy cẩn thận, quả thật là cô ta chăm sóc Thời Phong Phong quá tốt.
An Dao và Thời Phong ở cùng một phòng bệnh, so với Trầm Ngưng Tâm và Thời Phong bên kia, bầu không khí ở đây kỳ lạ hơn nhiều.
Bàng Phi bất mãn đối với An Dao là thật, anh không thể buông bỏ cô cũng là thật, nhưng đối với anh mà nói hoàn toàn từ bỏ mọi thứ trước kia bắt đầu lại có chút khó khăn.
Người ta có thể không quan tâm gì khi đối mặt với sự sống và cái chết, nhưng lúc này, họ hoàn toàn không thể như vậy được.
Đương nhiên anh sẽ chăm sóc cô, nhưng giữa hai người họ luôn không có gì để nói, không giống như Thời Phong và Trầm Ngưng Tâm tình chàng ý thϊế͙p͙ vô cùng mùi mẫn, bên này thì có chút kỳ lạ.
Gia đình nhà họ An vội vàng đến bệnh viện thăm cô sau khi nghe tin dữ, không thể tránh khỏi việc gặp mặt Bàng Phi, vì thế anh luôn trốn bên ngoài cửa một mình.
"Chân tướng sự việc còn chưa rõ ràng sao, Bàng Phi tại sao còn không vui? An Dao, con và Bàng Phi mau quay về với nhau đi, nhà chúng ta hi vọng hai con có thể hoà thuận với nhau hòa thuận."
An Dao quay đầu sang một bên.
Nói rằng cô đã giúp Bàng Phi tìm kiếm bằng chứng phạm tội của La Lượng, nhưng cuối cùng nó cũng không giúp được gì nhiều cho anh, Bàng Phi còn suýt chút nữa bị cô hại chết.
Cô không thể suýt chút nữa mất mạng liền đi theo Bàng Phi lải nhải: "Anh nhìn tôi đã như vậy rồi, anh còn muốn tôi làm thế nào nữa?"
Nợ này còn lâu mới trả đủ, còn lâu mới đủ!
Hợp hay không hợp, An Dao hoàn toàn không nghĩ tới, cô chỉ muốn bình phục càng sớm càng tốt để có thể làm nhân chứng trước tòa và nhanh chóng tống La Lượng vào tù.
An Lộ ở lại một lúc rồi đi ra, cô ta không muốn quan tâm hay xen vào chuyện của An Dao và Bàng Phi, cô ta đến gặp Bàng Phi để nói cho anh biết về La Lượng.
"La Lượng đã phạm phải hơn hai mươi tội danh, nhưng không ai trong số họ có thể tuyên bản án cao nhất cho hắn ta. Đoạn video mà em cung cấp cho các anh có thể chứng minh rằng hắn ta đã tham gia vào các hành vi phạm pháp như lạm dụng ma túy và sử dụng ma túy, chứ không thể chứng minh rằng hắn ta đã tham gia vào buôn bán và vận chuyển ma túy."
"Em đã tìm hiểu rằng ngay cả khi tất cả tội ác của hắn ta được cộng lại với nhau thì cũng chỉ mất chưa đầy mười năm. Nếu nhà họ La mà nhúng tay vào cùng một chút quan hệ gì đó thì hắn ta có thể trở ra là chuyện được nhiên. Và em nghe nói rằng nhà họ La đã tìm được luật sư giỏi nhất ở Dung Thành, người đó tên là Lãnh Nhan, và người phụ nữ đó đặc biệt khó đối phó."
Đây chính là điều mà Bàng Phi đã suy tính trước đó, vốn dĩ anh dự tính sẽ có đòn phản kϊƈɦ mạnh tiếp theo, tống cổ La Lượng vào tù khiến hắn ta không thể ra được, ai ngờ giữa đường lại xảy ra chuyện như vậy
Vấn đề nan giải nhất đã xảy ra, bây giờ phải tìm cách để giải quyết nó.
Bàng Phi vắt óc suy nghĩ.
"Anh rể, vậy anh đi làm chuyện của anh đi."
An Lộ quay người rời đi.
Trong phòng bệnh, Trầm Ngưng Tâm và Thời Phong nắm tay nhau, An Lộ có vẻ rất tức giận khi phải trông thấy cái dáng vẻ thân mật coi người khác là không khí của họ.
"Nhường một chút." Cô ta cố ý vỗ nhẹ vào chân của Thời Phong, khiến anh ấy đau đớn cười khổ, sau đó ngồi xuống giường bệnh của Thời Phong.
An Dao có cha mẹ quan tâm chăm sóc, cô ta muốn đến xem thương thế của Thời Phong như thế nào, Trầm Ngưng Tâm vẫn luôn túc trực bên giường, hai người đều rất mệt mỏi, nhưng vẫn sến súa, càng nhìn càng khiến người ta tức giận.
Người đàn ông bên kia mắt bị mù sao, lại thích một cô gái như là Trầm Ngưng Tâm, lại không thèm một cô gái như hoa như ngọc là cô ta đây, thật là mắt mù rồi!
"Tôi nói này, cô muốn đập chết tôi à?" Thời Phong không khỏi than thở, vết thương ở chân rất nghiêm trọng, vừa chạm nhẹ vào đã thấy đau, An Lộ rõ ràng là cố ý.
Thái độ của An Lộ đột nhiên thay đổi một trăm tám mươi độ: "A, thực xin lỗi, tôi quên mất anh còn bị thương. Có nghiêm trọng không? Để tôi xem nào."
Như đã nói, cô ta không cần quan tâm sự khác biệt giữa nam và nữ, dứt lời cô ta liền trực tiếp mở chăn ra kiểm tra.