Đá trong tay còn chưa được ném đi, có một thứ gì đó đánh vào tay trái của người kia, là từ bụi cây hướng chín giờ bay ra.
An Dao theo sau xuất hiện, Bàng Phi không kịp tìm hiểu người âm thầm hỗ trợ kia là ai, lập tức từ trên cây nhảy xuống, kéo An Dao nhanh chóng rời đi.
"Em đi trước đi." An Dao lên xe, Bàng Phi lại không đi theo mà để An Dao rời đi trước.
An Dao không khỏi lo lắng hỏi: "Anh không cùng đi sao?"
"Anh sẽ giải quyết chuyện này, đi nhanh đi, đừng lo cho anh."
Dưới sự thúc giục của Bàng Phi, An Dao đành phải khởi động xe rời đi.
"Xuất hiện đi!" Người thần bí kia vẫn luôn đi theo Bàng Phi, âm thầm hỗ trợ, nghĩ đến chắc là người quen, mà thủ pháp ra tay lợi hại như vậy thì chắc hẳn thân thủ của người này không tầm thường, Bàng Phi thật sự tò mò, người nọ rốt cuộc là ai?
Gió nhẹ thổi tới, một mùi hương xông vào mũi, ngay sau đó, trong bụi cây một bóng dáng nhỏ nhắn nhảy đến: " Ta-đa, vui không, bất ngờ không?"
Cơ Như Tuyết?
Cô ta không phải đang ở Đông Phi sao?
"Sao cô lại ở đây?"
"Tôi tới tìm anh." Cơ Như Tuyết uyển chuyển đi tới trước mặt Bàng Phi, đừng chỉ nhìn vẻ bề ngoài đáng yêu của cô ấy, kỳ thật cô ta vô cùng tàn nhẫn và độc ác, cô ấy là thành viên của một tổ chức quốc tế nào đó, lúc trước khi Bàng Phi tham gia vào một nhiệm vụ quan trọng đã từng nằm vùng trong tổ chức đó một thời gian, cũng vì vậy mà có chút tình cảm rối rắm với Cơ Như Tuyết.
Thật ra cũng không thể xem đó là tình cảm rối rắm, vì tất cả đều do Cơ Như Tuyết tự mình cho là như vậy, Bàng Phi cho tới bây giờ chưa từng có bất kì tình cảm gì với Cơ Như Tuyết.
Một năm trước hai người không còn liên lạc với nhau nữa, Bàng Phi dường như đã sắp quên người này, thật sự không nghĩ đến cô ta lại từ Đông Phi trực tiếp tìm được nước Hoa Hạ mà đến, loại chuyện như vậy chỉ có người phụ nữ này mới có khả năng làm được.
"Tôi chỉ mới ra ngoài làm nhiệm vụ một chuyến, anh liền bị bộ đội đuổi ra ngoài, nơi không có tình người như vậy mà anh cũng đi, không một chút lưu luyến, vậy sao anh không đến gia nhập vào tổ chức của tôi, Jimmy thường xuyên nhắc về anh đấy!"
Việc này Bàng Phi căn bản không nghĩ đến, đối với việc Cơ Như Tuyết xuất hiện ở đây, ngoại trừ kinh ngạc ra, anh không có cảm giác gì khác nữa.
"Tại sao? Chúng tôi đối xử với anh không tốt sao? Gia nhập với chúng tôi, anh muốn gió được gió muốn mưa được mưa, Jimmy cho anh đãi ngộ còn cao hơn tôi, còn tốt hơn so với bộ đội máu lạnh không có tình người kia, đưa anh vào bộ đội biên phòng gì đó nữa chứ!" Cơ Như Tuyết liền tiến đến gần Bàng Phi.
Bàng Phi theo phản xạ tự nhiên lui về sau một bước, vẻ mặt kiên định, không hề dao động: "Nếu cô đi xa như vậy đến đây gặp tôi chính là vì muốn nói chuyện này với tôi, vậy tôi khuyên cô bây giờ có thể đi được rồi."
Nói xong, anh xoay người bước đi.
Cơ Như Tuyết "vèo" một cái liền đứng trước mặt anh: "Anh thật là, cho anh vinh dự anh không cần, nhất định phải đi chịu cực khổ.
Này, anh không muốn tôi cũng không ép buộc, thật sự lần này tôi đến đây, là đặc biệt đến tìm anh, thuận tiện, giúp Jimmy hỏi ý kiến của anh.
Anh không đồng ý thì thôi, vậy chúng ta nói chuyện giữa hai chúng ta đi."
Bàng Phi nhíu mày: "Giữa hai chúng ta không có gì để nói."
"Anh như vậy là phụ công của tôi, tôi đi xa như vậy, từ Đông Phi chạy đến nước Hoa Hạ để tìm anh, anh nói câu trước câu sau liền muốn đuổi tôi đi rồi?"
Người phụ nữ khó xử lí này, Bàng Phi một lần nữa nhấn mạnh: "Lúc ấy hai chúng ta đã nói rõ với nhau, chỉ là quan hệ hợp tác, nhiệm vụ kết thúc cô lại là cô tôi lại là tôi, là bản thân cô nhất định quấn lấy đòi tôi chịu trách nhiệm với cô."
Trên khuôn mặt trắng nõn của Cơ Như Tuyết xuất hiện một tia ấm áp, giơ tay hướng đến đầu của Bàng Phi vỗ xuống, Bàng Phi nhẹ nhàng né tránh: "Cô muốn làm gì?"
"Hừ, lúc trước tôi còn nói anh không được có bất kì tình cảm gì với người phụ nữ khác, cho tôi cơ hội theo đuổi anh, anh sao lại không chịu nghe lời như vậy.
Bị xuất ngũ mà anh vẫn còn có nhã hứng đi tán gái, tôi nhận thấy rõ ràng là anh ghét bỏ tôi, anh là một thằng đàn ông xấu xa không có lương tâm, tôi giết anh, xem anh còn có thể tìm hoa hỏi liễu như thế nào."
Bàng Phi tận lực né tránh, không cùng cô ta đánh nhau.
Bản lĩnh của Cơ Như Tuyết anh đã đã được lĩnh giáo, Bàng Phi căn bản không phải là đối thủ của cô ta.
Người phụ nữ này đã quen ngang ngược bá đạo, thường xuyên một câu nói không nghe lọt tai liền động tay động chân, bộ mặt đơn thuần liền thay đổi thành trắng bệch, thật ra chính là một con quỷ dạ xoa.
Đánh liên tiếp mấy trận, Bàng Phi rốt cuộc cũng kéo dài khoảng cách giữa hai người: "Cô đừng làm bậy, nếu không đừng trách tôi đối xử tệ với cô."
"Ôi, anh còn nghĩ đến chuyện đối xử tệ hơn với tôi, được, vậy tôi ngược lại muốn xem anh đối xử tệ với tôi như thế nào.
Hoặc là anh giết tôi, hoặc là, tôi liền đi nói với cô vợ như hoa như ngọc kia của anh, nói rằng hai chúng ta có một chân!" Cơ Như Tuyết hai tay vỗ một cái, cầm thắt lưng, dương dương tự đắc.
Bàng Phi lười tranh cãi với cô ta, tình yêu thật sự là như thế nào.
Thấy anh không dao động còn xoay người bỏ đi, Cơ Như Tuyết nóng nảy: "Này, anh thật sự muốn bỏ đi sao? Sao anh lại mềm cứng đều không muốn ăn vậy chứ? Được, vậy anh đi đi, đi rồi thì đừng hòng nghĩ đến việc biết được người phụ nữ kia ở đâu."
Lâm Tĩnh Chi?
Cô ta biết Lâm Tĩnh Chi ở đâu?
Bàng Phi liền dừng bước: "Chị ấy đang ở đâu?"
"Ôi ôi ôi ôi, anh thật sự quan tâm đến người phụ nữ kia, anh nói anh đã có vợ rồi, sao còn muốn có thêm một người thứ ba chứ? Nếu anh đã có người thứ ba, sao lại không có thêm một người thứ tư, vậy anh cũng thu nhận tôi đi, hì hì." Cơ Như Tuyết làm một động tác rất thân mật.
Bàng Phi không suy nghĩ đến hành động lung tung của cô ta, một lòng chỉ nghĩ đến Lâm Tĩnh Chi.bg-ssp-{height:px}
Lâu như vậy, không biết Lâm Tĩnh Chi Đã sống như thế nào?
Lúc trước cô ấy không nói tiếng nào liền biến mất, anh vẫn luôn lo lắng, cho dù hai người thật sự không thể quay lại như trước đây, cũng phải cho anh biết cô ấy sống tốt hay không cũng được.
"Chị ấy rốt cuộc đang ở đâu?" Anh thật sự rất muốn biết Lâm Tĩnh Chi hiện đang ở đâu, Bàng Phi tiếp tục hỏi, vội vàng nắm lấy bả vai Cơ Như Tuyết.
Nhân cơ hội đó Cơ Như Tuyết ôm lấy cổ Bàng Phi: "Muốn tôi nói cũng được, nhưng anh phải đáp ứng với tôi một điều kiện."
Bàng Phi kéo hai cái cũng không thể bỏ tay cô ta ra, cô ta tựa như đứa trẻ nhỏ hoàn toàn treo trên người Bàng Phi.
Nếu muốn biết nơi ở của Lâm Tĩnh Chi, Bàng Phi chỉ có thể đáp ứng yêu cầu của cô ta, nhưng anh cũng có điều kiện: "Cô không được đưa ra bất kỳ yêu cầu nào liên quan đến tình cảm hay thân thể với tôi."
"Nói như vậy là anh đã đồng ý sao?"
Bàng Phi còn lựa chọn nào khác sao?
Cơ Như Tuyết muốn hôn Bàng Phi, bị anh nghiêng đầu né tránh.
Bẻ tay Cơ Như Tuyết ra sau, Bàng Phi lần thứ hai duy trì khoảng cách với cô ta: "Bây giờ cô có thể nói điều kiện của cô rồi."
"Hiện tại tôi vẫn chưa nghĩ ra, chờ đến lúc tôi nghĩ ra sẽ nói cho anh biết, nhưng mà, bây giờ tôi có thể đưa anh đến gặp người phụ nữ đó trước."
Quán bar Scarlet, một quán bar cỡ trung bình, không quá xa địa phương.
Thì ra, Lâm Tĩnh Chi vẫn luôn ở cạnh anh, nhưng anh vẫn không biết.
Trong quán bar, nhiều người qua lại, Bàng Phi rất nhanh tìm được bóng dáng của Lâm Tĩnh Chi trong đám người.
Cô ấy là người đứng đầu ở đây, mỗi ngày đều bận rộn, cuộc sống cũng thật đầy đủ.
Cơ Như Tuyết cảm thấy khó hiểu: "Anh không đi vào sao?"
Đi vào trong sao?
Thôi bỏ đi, anh chỉ muốn nhìn xem Lâm Tĩnh Chi có sống tốt hay không, ngược lại nếu gặp mặt sẽ quấy rầy cuộc sống của cô ấy.
"Người đẹp, tiếp anh trai uống hai ly đi." Một nữ nhân viên phục vụ bị một vị khách kéo lại, vị khách kia hình như đã uống quá nhiều, hắn ta bưng ly rượu trong tay rót vào miệng cô gái.
Lâm Tĩnh Chi vội vàng ngăn cản: "Ngài Lục, Tiểu Mục không biết uống rượu, để tôi thay cô ấy uống với ngài một ly."
"Ai muốn cô thay thế, tôi chỉ muốn cô ấy lại đây uống chứ không phải cô, cô tránh ra cho tôi." Người đàn ông được gọi là Ngài Lục kia ôm bả vai Tiểu Mục, lần nữa, rót ly rượu vào miệng của cô ấy.
Tiểu Mục liều mạng giãy dụa, Lâm Tĩnh Chi thật sự không thể nhịn nổi, túm lấy cổ áo Lục tiên sinh kia đẩy hắn ra, rượu rơi xuống nền đất, khiến cho rất nhiều người xung quanh vây đến xem.
Bàng Phi chuẩn bị rời đi lập tức dừng lại, Lâm Tĩnh Chi dường như đang gặp phiền toái, anh không thể cứ như vậy mà rời đi.
Tên họ Lục kia la hét muốn tìm Lâm Tĩnh Chi tính sổ, quản lý của quán bar cũng bị gọi ra.
Quản lý muốn Lâm Tĩnh Chi nhận lỗi với người khách kia!
"Nếu tôi sai tôi sẽ nhận lỗi, nhưng vì loại cặn bã này căn bản không xứng!"
Lâm Tĩnh Chi ngang nhiên ưỡn ngực, không sợ hãi một chút nào.
Tên khách họ Lục kia không buông tha cho cô, hắn nhất định muốn quản lý giải quyết.
"Cô nhanh chóng xin lỗi ngài Lục, nếu không…"
"Nếu không thì sao? Sa thải tôi? Điều đó không cần phiền đến anh, tôi sẽ tự mình đi." Lâm Tĩnh Chi tháo cà vạt xuống, ném thật mạnh lên mặt quản lý.
Quản lý liền kéo cô ấy lại: "Cô cho rằng không làm nữa sẽ xong chuyện sao, muốn đi cũng được, vậy thì trả hết nợ đây.
Còn nữa, lúc trước cô tát ngài Bạch một cái, tôi phải dùng rượu tốt nhất mới có thể che giấu được chuyện đó, số tiền đó đều tính lên người của cô."
"Chuyện lúc trước căn bản là anh cùng với tên họ Bạch kia thương lượng với nhau, anh cho rằng tôi không biết gì sao.
Tôi nói cho anh biết, những chuyện anh làm sau lưng tôi đều biết, hôm nay nếu anh dám ngăn cản tôi, tôi sẽ nói cho ông chủ biết những chuyện đó, khiến cho anh ăn không hết gói đem đi!"
Quản lý kia thẹn quá hóa giận, giơ tay lên muốn đánh Lâm Tĩnh Chi, lập tức, một bàn tay to lớn nắm lấy cổ tay hắn, lực của bàn tay kia vô cùng lớn như sắt thép, quản lý kia đau đớn "a a" gào thét.
Lâm Tĩnh Chi tuy nhiên không nghĩ đến sẽ gặp lại Bàng Phi trong tình huống như vầy, trong lúc nhất thời trong lòng vô cùng phức tạp.
"Cô và cậu làm sao? Là ai?" Quản lý la hét không chịu ngừng lại.
Một đám bảo vệ từ trong đám người tràn vào, Cơ Như Tuyết miệng đang nhai kẹo, trên mặt mang theo nụ cười, nhanh chóng xuyên qua đám người, đứng cản phía trước đám bảo vệ: "Anh đẹp trai, đi đâu vội vàng quá vậy?"
Chiêu đại nhiếp hồn này dùng để đối phó với quân nhân được huấn luyện đặc thù còn hữu dụng, huống chi là một đám rác rưởi vô dụng, một giây sau toàn bộ bảo vệ đều bị Cơ Như Tuyết làm cho đầu óc u mê, choáng váng.
Cơ Như Tuyết bảo bọn chúng đến nhà vệ sinh, đám người kia lại giống như bị mất hồn, từng người một mỉm cười chạy đến nhà vệ sinh.
Mà bên này, Bàng Phi dễ dàng đá tên họ Lục cùng tên quản lý kia quỳ trên mặt đất, sau đó, ở trước mắt bao nhiêu người, kéo Lâm Tĩnh Chi rời khỏi quán bar.
Cơ Như Tuyết cũng đi theo sau, giống như đang làm một cái bóng đèn, bọn họ đi đâu cô ta đi theo đó, chính là không để cho hai người bọn họ có bất kỳ hành động ân ái nào.
Nhưng trong mắt Bàng Phi và Lâm Tĩnh Chi, không có sự tồn tại của Cơ Như Tuyết, giờ phút này, trong mắt họ chỉ có đối phương.