Không chịu nổi Thời Phong cứ năn nỉ ỉ ôi, Bàng Phi và Hạng Dã đều tham gia.
Thời Phong xếp thứ nhất, Hạng Dã thứ hai và Bàng Phi thứ ba.
Người dự thi có thể lựa chọn đối thủ, cũng có thể dựa theo sắp xếp ngẫu nhiên.
Thời Phong đã sớm nhìn trúng một người đàn ông cao một mét chín, đối phương am hiểu chính là quyền pháp giống như Thời Phong vậy.
Đây chỉ là cuộc thi thôi, cho nên đương nhiên sẽ chọn người giống như mình để có thể dễ dàng so sánh hơn.
Cả hai đều thay quần áo rồi lên đài, Thời Phong mặc bộ đồ quân đội rằn ri khiến anh ấy trông vô cùng soái khí, trong nhà của anh cũng có rất nhiều bức ảnh anh mặc quân phục.
Tên nhóc này bình thường không làm thì lại thích ăn diện, anh ấy lại có làn da rất tốt, cho dù phơi nắng bao lâu cũng không bị đen, không giống những người chỉ gặp nắng một lúc đã đen như than.
Hai bên bắt đầu thực hiện nghi thức bắt tay trước trận đấu, nếu được mài giũa, nhất định sẽ mới ngay thôi!
"Anh trai, anh là người của quân khu nào vậy?"
Vốn chỉ đơn giản là câu chào hỏi, thế nhưng không ngờ chỉ vì câu nói này mà Thời Phong gặp phải phiền toái: "Hãn Đông, tôi thấy cậu giống như là người của quân khu Tây Bắc đúng không?"
Hãn!
Thời Phong cảm thấy có gì đó không thích hợp, hãn nghĩa là mồ hôi, hèn chi bên kia có mùi nồng nặc: "Đúng vậy, tôi là người quân khu Tây Bắc."
"Vậy thì đúng rồi, tôi thấy tên nhóc cậu nhìn quen mắt, xem ra là tôi đã không nhận lầm người.
Cậu tên là Thời Phong đúng không, vào ba năm trước Hãn Đông và Tây Bắc có tổ chức một trận đấu, và khi đó chính cậu đã đánh bại tôi."
Mẹ nó!
Không phải trùng hợp vậy chứ?
Trận đấu năm đó Thời Phong một mình đã hạ gục hơn mười mấy đối thủ, cho nên anh ấy thật sự không nhớ rõ lúc đó có một người như vậy, nếu không anh ấy cũng sẽ không chọn cái tên oan gia này rồi.
Tuy nói là luận bàn, nhưng gặp gỡ đối thủ ngày xưa thì mùi vị trận đấu đã không còn bình thường nữa.
Đối phương mang theo quyết tâm muốn rửa mối nhục khi xưa, thì khi xuống tay nhất định sẽ không hề tầm thường.
Nhìn thấy bộ dạng tên kia đang thấm đẫm mồ hôi, hẳn là vừa mới đánh xong một trận không lâu trước đó, cơ thể anh ta vẫn cường tráng rắn chắc như trước kia, chắc hẳn lúc bình thường vẫn hay rèn luyện.
Nhưng Thời Phong lại không giống anh ta, cho nên lúc này có chút lo lắng thiếu tự tin!
Đều đã đứng trên sàn đấu cũng không thể nào rút lui được, nếu làm vậy thì thật khiến quân khu Tây Bắc mất mặt.
"Đến đây đi!"
Thời Phong chuẩn bị tư thế sẵn sàng, rồi giơ tay ra hiệu.
Đối phương dùng quyền pháp không phức tạp, nhưng lại có lực đạo rất mạnh, chỉ một quyền đánh thôi cũng cảm giác như không khí bị thứ gì đó xé toạc, tốc độ lại đặc biệt nhanh nhẹn.
Một quyền đánh lướt qua bên tai của Thời Phong, chỉ nghe thấy tiếng nắm tay đánh vào không khí phát ra âm thanh "ong ong", thật khiến người ta sợ hãi!
Ba năm, trong khoảng thời gian đó chỉ có quỷ mới biết người này đã luyện tập đến mức nào mới có thể đánh ra những quyền như thế, Thời Phong cảm thấy có chút lực bất tòng tâm không biết làm sao bây giờ.
"Tên nhóc, cậu đã yếu đi nhiều so với ba năm trước đấy."
Sự thật đúng là như vậy, nhưng giờ khắc này, Thời Phong tuyệt đối sẽ không thừa nhận bản thân yếu, cũng nhất định không khiến quân khu Tây Bắc mất mặt!
Anh ấy dùng hết sức lực đáp trả, nắm tay đánh lên người đối phương, nhưng chỉ có thể khiến đối phương lùi về sau ba, năm bước.
Nhưng ai chịu cú đánh đó của anh ta cũng phải lùi xa hơn mười bước.
Đừng nhìn chỉ thua kém có sáu, bảy bước.
Nhưng nếu so sánh ra thì có thể thấy thực lực chênh lệch rất nhiều.
Thời Phong biết, lần này bản thân muốn thắng là rất khó.
Vốn chỉ định lên đây chơi cho vui thôi, không ngờ lại phải đem luôn cả thể diện của quân khu Tây Bắc lên nơi này, thật là lần này thì chơi lớn rồi đây.
"Quét ngang!" Trong đám người đột nhiên có một âm thanh vang lên, Thời Phong theo bản năng quét ngang, đối phương không tránh né kịp thiếu chút nữa đã ngã xuống đất.
Còn chưa kịp cao hứng thì âm thanh kia lại một lần nữa vang lên: "Thu quyền về… lánh người sang bên trái… đá ngược..."
"Phanh!"
Dưới sự chỉ dẫn của âm thanh đó, Thời Phong lần đầu tiên chuyển bại thành thắng, lấy chiêu Một Lạng Đẩy Ngàn Cân, đánh cho đối phương phải lùi về sau đến mười lăm bước.
"Ha ha ha! Bây giờ thì anh còn bảo là tôi yếu nữa không?" Thời Phong vô cùng cao hứng, không chỉ bởi vì bản thân mà cao hứng, mà còn là vì bảo vệ được mặt mũi của quân khu Tây Bắc mà cao hứng.
Đối phương rõ ràng không phục nói: Tiếp tục."
Tiếp tục thì tiếp tục!
Giọng nói kia lại âm thầm chỉ điểm, Thời Phong dựa theo những chỉ dẫn đó mà thoải mái ứng phó, rõ ràng thực lực của hai người chênh lệch rất xa nhưng Thời Phong lại rất nhẹ nhàng hạ gục được đối thủ.
"Tôi vừa nghe thấy có giọng nói chỉ điểm cho anh ta, anh đã ăn gian." Đối phương đã phát hiện ra thủ đoạn của Thời Phong, cho nên không chịu buông tha.
Lập tức có mấy người từ quân khu Hãn Đông đứng dậy, những người này không thuộc cùng một trận doanh nhưng lúc này đây vì chính danh dự của quân khu Hãn Đông mà đứng lên hò hét.
Cùng lúc đó, những người bên quân khu Tây Bắc cũng đứng lên hò hét nói đối phương chơi xấu.
Một cuộc thi đến cuối cùng lại trở thành cuộc tranh tài giữa các cựu quân nhân của hai quân khu, ở nơi này chuyện như vậy cũng rất thường xuyên xảy ra, dù sao ở Trung Quốc có tổng cộng đến chín quân khu, mà mỗi ngày người tới nơi này ít nhất là cũng vài chục đến cả trăm người, khó tránh khỏi sẽ phát sinh việc va chạm đấu đá giữa các quân khu.
"Vừa rồi là ai nói lén phía sau, có gan thì đứng ra." Sáu người của quân khu Hãn Đông cùng nhau đồng tâm hiệp lực nói, bên quân khu Tây Bắc tuy chỉ có ba người nhưng cũng không chút sợ hãi nhường nhịn.
Thua chính là thua làm gì có nhiều chuyện chơi xấu như vậy.
Bàng Phi không hề nghĩ tới mọi chuyện sẽ trở thành như vậy, vừa rồi anh chỉ không muốn giúp Thời Phong đừng thua quá thảm nên mới chỉ điểm, không ngờ chuyện lại biến thành như vậy.
"Mọi người, vừa rồi tôi tuy chỉ điểm cho bạn mình, nhưng tôi vẫn chưa lên đài tham dự tranh đấu, cũng vẫn không có dùng đến ngoại lực để trợ giúp anh ta, đây cũng không xem như là phạm vi đúng không?"
Hạng Dã cũng nói theo: "Thực lực của các người không tốt thì đừng oán trách người khác lợi hại."
Bàng Phi không biết phải nói gì, Hạng Dã nói những lời này chẳng khác gì đổ dầu vào lửa!
Quả nhiên, đối phương càng thêm tức giận, kiên quyết không chấp nhận kết quả trận đấu vừa rồi.
"Nếu không chấp nhận như vậy, các người lại đấu lại một trận, tôi sẽ không nhắc nhở nữa, mọi người dựa vào khả năng của bản thân, như vậy xem như công bằng." Bàng Phi không muốn chuyện này tiếp tục mất kiểm soát, nên đã đưa ra ý kiến như vậy.bg-ssp-{height:px}
Đối phương sau khi bàn bạc thì cũng đồng ý, nhưng Thời Phong lại có chút lo lắng.
Thực lực của bản thân thì bản thân là người rõ nhất, nếu không có sự chỉ điểm của Bàng Phi, anh ấy vốn sẽ không thể thắng được.
"Không sao cả, anh chỉ cần nhớ kỹ những gì tôi đã chỉ dẫn anh khi nãy là được." Bàng Phi nói.
Những chỉ dẫn khi nãy...
Thời Phong trầm ngâm một chút rồi gật đầu.
Hai người lại bắt đầu cuộc đấu lần nữa, so với trận đấu trước đó thì bây giờ trong mắt đối phương càng thêm lửa giận.
Thời Phong vừa đối phó với đối phương, lại còn vừa phải suy ngẫm những lời vừa rồi của Bàng Phi, sau hai hiệp đấu, anh ấy đột nhiên đã hiểu được ý của Bàng Phi.
Quyền pháp của đối phương chỉ có một là dựa vào lực đạo mạnh mẽ, mà Bàng Phi chỉ dẫn anh ấy chính là cách tấn công vào những điểm quan trọng của đối phương.
Lúc đối phương ra quyền pháp anh ấy chỉ cần như cũ đáp trả là được, nói cách khác, mặc dù bây giờ không có Bàng Phi chỉ dẫn thì cũng không có vấn đề gì.
Sau mười hiệp, đối phương đã trúng một quyền của Thời Phong và hiển nhiên đã bị hạ gục.
Anh chàng cao một mét chín kia cũng không phải người vô lý, thua chính là thua, nếu thua thì chịu!
Thời Phong cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, không ai rõ hơn bản thân anh ta rằng anh đã chiến thắng như thế nào.
"Nếu không hai chúng ta cũng luận bàn một chút, tôi không sợ anh Bàng sẽ chỉ điểm cho anh đâu." Hạng Dã đề nghị.
Ý tưởng này thế nhưng lại hợp ý của Thời Phong, anh ấy cười nói: "Được."
Hạng Dã thay quần áo đi lên, hai người mới trẻ tuổi tranh đấu luôn thu hút sự chú ý của mọi người.
Giống như người mới luôn chính là đại biểu cho sự non nớt và yếu nhược, người vây xem đều thích thú chờ xem trận đấu.
Thực tế lại trái ngược hoàn toàn, mặc kệ là ở đội ngũ nào thì người mới, chính là lực lượng mới mẻ không ngừng được thêm vào, là tượng trưng cho sự tiến bộ.
Đúng bởi những sinh lực mạnh mẽ này mới có thể khiến cho nó phát triển không ngừng lớn mạnh.
Người của thế hệ cũ sáng tạo ra những huy hoàng cho người của thế hệ mới!
Đây chính là quy luật của sự tiến bộ.
Khác với trận đấu vừa rồi, Thời Phong và Hạng Dã đấu với nhau càng gay cấn và hấp dẫn hơn, cả hai đều có bản lĩnh kỹ thuật và dùng quyền cước.
Tuy nhiên Hạng Dã vẫn mạnh hơn, Thời Phong rất nhanh đã bại trận.
"Này, anh là người của quân khu nào?"
Ở bên dưới có người hỏi Hạng Dã.
Hạng Dã hiên ngang đứng trên đài, lớn tiếng hô to bốn chữ lên: "Quân khu Đông Nam."
"Tôi đến đấu với anh, tôi là người của quân khu Hãn Bắc, cách quân khu Đông Nam của anh khá gần, chúng ta cũng xem như là thân thích."
Nói rồi một người đàn ông trung niên khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi bước lên đài.
Hạng Dã là người cái gì cũng tốt chỉ là làm người có chút kiêu ngạo, cho nên cậu ta không dễ sẽ kính nể bất kỳ ai, ở cạnh Bàng Phi lâu như vậy cũng chỉ vì tò mò mà thôi, còn chưa tới mức kính nể.
Ở Trung Quốc có tổng cộng chín quân khu lớn, chia làm Tứ Hãn, Tứ Tổ và Nhất Nghiêm.
Tứ Hãn là Hãn Đông, Hãn Bắc, Hãn Nam, Hãn Tây.
Tứ Tổ là Đông Nam, Tây Bắc, Đông Tây, Nam Bắc.
Nhất Nghiêm còn lại là khu vực quân sự chính, nó nằm ở thủ đô của Trung Quốc và được những lãnh đạo quan trọng của quốc gia quản lý.
Mà ba loại quân khu này, lại còn phân chia ra, trong đó Tứ Hãn là thấp nhất, Tứ Tổ ở vị trí hàng trung.
Nghiêm Chính là cao nhất.
Ba loại quân khu khác nhau sẽ có những nhiệm vụ không giống nhau, số lượng nhiệm vụ của Tứ Hãn và khu quân sự chính đặc biệt là ít nhất, mà trong các tình hình đều sẽ dùng người của Tứ Tổ.
Bởi vì, khoảng cách của Tứ Hãn quá xa xôi, còn có năng lực và vũ khí đều thuộc hàng kém cỏi nhất.
Mà khu vực quân sự chính là bởi vì cấp bậc rất cao, cho nên chỉ làm những án kiện vô cùng trọng đại.
Phân chia cấp bậc chính là để phân biệt ra những công dụng khác nhau của các quân khu, nhưng thường vẫn có người hiểu lầm rồi biến sự phân chia cấp bậc đó thành sự tượng trưng cho thân phận.
Hạng Dã cũng có tật xấu như thế, thấy đối phương là người của quân khu Hãn Bắc, cậu ta đột nhiên lại lộ ra vẻ mặt khinh thường nói: "Anh? Vẫn là thôi đi, người của Tứ Hãn đều không thể nào làm đối thủ của Tứ Tổ chúng tôi đâu."
Một câu của cậu ta đã đắc tội tất cả những người thuộc quân khu Tứ Hãn.
Ở phía dưới sàn đấu có không ít người bất mãn la lên: "Tứ Tổ các người là rất giỏi sao, kiêu ngạo cái gì cơ chứ?"
"Đây rõ ràng là công khai coi thường quân khu Tứ Hãn của chúng ta mà, tên nhóc kia hơi quá đáng rồi đấy, thật là không coi ai ra gì.
Nếu không dạy bảo cậu ta một chút thì thật đúng là khó nguôi được lòng tức giận."
Có không ít người lao lên sàn đấu.
Hạng Dã cũng không hề dừng lại mà ngược lại ăn nói càng quá đáng hơn: "Hừ tất cả người của Tứ Hãn đều là..."
Cái này...
Cái này quả thực là đổ dầu vào lửa mà!
Luận bàn thì luận bàn, thế mà lại bay lên đến đoàn chiến thậm chí là quân khu chiến, thật là vô nghĩa mà.
Từng quân khu tồn tại đều có ý nghĩa của riêng nó, giống như nông dân, công nhân, viên chức, thành phần tri thức,...
Họ không hề có phân chia thân phận địa vị cao thấp, chỉ có những ý nghĩa lao động khác nhau mà thôi.
Thời Phong nhìn thấy vậy chỉ cảm thấy không nói nên lời: "Hạng Dã cũng thật là, không có việc gì lại đi gây sự.".