Một người tàn độc thiện ác bất phân, không chút nhân tính như này làm sao có tư cách nói một cựu quân nhân "không xứng"?
Bàng Phi không muốn phí thời gian đôi co với người phụ nữ, nhưng nếu đối phương ngay cả nhân tính cũng không còn, vậy thì phải làm cho ra nhẽ rồi.
"Cô đang cho rằng mình chân chính sao? Hạng người máu lạnh, vô tình như cô, ngay cả tư cách đứng ở nơi này cũng không có." Bàng Phi mở miệng châm chọc, không để ý đến phận phụ nữ của cô một chút nào.
Vừa dứt lời, không ít người hô to: "Được!"
Đây không chỉ là vì ông bác kia mà còn vì những cựu quân nhân đã từng bị Lãnh Nhan khi dễ.
Trước những phản ứng kịch liệt của đám người đứng dưới đài, Lãnh Nhan vẫn giữ nét mặt lạnh băng, không chút phảng phất cảm xúc, không rõ vui mừng hay buồn bã.
"Nói xong chưa, xong rồi thì cút xuống đi."
Một người luôn kiên định như thế nhưng ngay cả sự tức giận cũng không thể nhìn thấu.
"E rằng người nên xuống không phải là tôi, mà là cô!" Người phụ nữ này vậy mà lại thành công khiêu khích cơn phẫn nộ trong Bàng Phi.
Phẫn nộ không phải cho chính mình mà là cho tất cả các cựu quân nhân ở đây, cho cả danh dự và nhân phẩm cao quý của họ!
Gương mặt không chút biến sắc của Lãnh Nhan cuối cùng cũng đã hiện lên đôi chút thần sắc.
Người phụ nữ này chỉ khi khiêu chiến đối thủ mới có thể toát ra một sắc thái khác.
Cũng giống như lúc kiện tụng, chỉ cần không mở phiên tòa thì cô ta vĩnh viễn sẽ giữ gương mặt chết chóc lạnh như băng, nhưng một khi lên tòa án thì lập tức liền trở nên sắc bén vô cùng.
Trận đấu diễn ra, mùi vị hấp dẫn dần tràn ngập cả căn phòng.
Lãnh Nhan chủ động tiếp chiêu, tuy chỉ dùng một lực nhỏ nhưng lại làm người ta kinh hãi, tựa như một viên đại bác từng chút làm tan xương cốt của Bàng Phi.
Hơn nữa, tốc độ ứng biến của cô ta cũng nhanh hơn người thường nhiều lần.
Khi Bàng Phi né, cô ta cũng có thể nắm được phương hướng của đối phương tránh phát kích vô ích.
Điều này làm cho mỗi một lần tránh đòn của Bàng Phi đều trở nên vô cùng căng thẳng.
Bởi vì ngay sau khi Lãnh Nhan sẽ nhào đến, tựa như nếu không đánh trúng anh thì chắc chắn sẽ không bỏ qua!
Người phụ nữ này có công phu rất cao, lúc giao tranh thì cô ta cố chấp không khác gì lúc lên tòa.
Cô ta là kiểu người khi không ra tay thì không sao, nhưng một khi động thủ thì chắc chắn sẽ đặt đối thủ vào thế bí.
Một người phụ nữ như vậy đã từng một lần được mặc quân phục rồi nhỉ?
Không thể tưởng tượng được!
Qua mấy đòn liên tiếp, Bàng Phi xoay một phát ra xa, kéo dãn khoảng cách giữa hai người.
Cùng lúc đó, anh phục kích tầm gần khiến đối phương trở tay không kịp, Lãnh Nhan vội đỡ đòn, nhưng kết cục vẫn ăn một cước, thân thể cô ta liên tục lui về phía sau vài bước!
"Ô..."
Phía dưới khán đài như vỡ òa!
Lãnh Nhan bất bại một thời, ấy thế mà hôm nay dường như đã héo tàn!
Đám người từ nhanh chóng trở nên náo nhiệt hơn, thậm chí có không ít người cổ vũ Bàng Phi!
Vị quân nhân lúc trước cùng Bàng Phi qua chiêu này nên làm sao còn có thể không rõ chuyện gì đang xảy ra, ông không khỏi thở dài tự hào, đồng thời cũng dành vài lời tán thưởng khen ngợi cho Bàng Phi.
Năng lực cao cường của một người gọi là bản năng, nhưng có thể không bộc lộ nó trong mọi hoàn cảnh mà đó lại là sự hài hòa chí khí trong người.
Bản lĩnh thì có thể huấn luyện, nhưng chí khí và sự hài hòa không phải muốn là có thể luyện được.
Mấy hiệp nhanh chóng trôi qua, Lãnh Nhan bị Bàng Phi trở tay đè ra sau, dĩ nhiên cô ta không thể nhúc nhích được.
"Được rồi, được rồi!" Dưới đài hô to.
Bàng Phi lặp lại câu nói vừa rồi: "Xin lỗi đi!"
Lãnh Nhan ở phía sau vốn không biến sắc giờ lại nổi giận gào thét: "A..."
Mỗi một quyền, mỗi một cước, cô ta đều hận không thể giết chết được Bàng Phi!
Lan can vây quanh đài đều bị cô ta đánh xiêu vẹo.
Nên biết rằng những thứ này đều là sắt, lực bộc phát của người phụ nữ này quả thật là đáng kinh ngạc!
Tuy nhiên, cô ta cũng quá mù quáng rồi, phạm sai lầm không chỉ không xin lỗi mà còn muốn đặt người khác vào chỗ chết, quả thực là cực kỳ đáng ghét!
Bàng Phi vốn nghĩ cho phận người phụ nữ nên còn giữ lại mặt mũi cho cô ta, nhưng đến giờ phút này, chắc anh cũng không cần lo lắng thể diện gì của cô ta nữa rồi.
Một cước đặt trên hông Lãnh Nhan "ầm", cô ta rơi thẳng từ trên đài xuống.
Đám người vội vàng tránh ra xa, Lãnh Nhan nhào thẳng xuống mặt đất.
Đây không chỉ là thua mà còn là sự nhục nhã khi bị đá xuống từ trên đài.
Cú ngã vừa rồi đã khiến cô ta đã không thể đứng trên đài kiêu ngạo như công chúa như xưa hay dùng giọng điệu khinh miệt với Bàng Phi.
Bây giờ thì hay ho rồi, sĩ diện bị hủy hoại ngay trước mặt mọi người?
Tiếng cười mãn nguyện của đám người dưới đài như đổ thêm dầu vào lửa, bùng lên trong mắt lạnh lẽo của cô ta là một ngọn lửa đầy oán khí, chẳng khác nào một con sư tử cái trong cơn cuồng phong.
Đột nhiên, cô ta nắm lấy một cây gậy sắt trên đài, rút nó ra và xông lên sàn đấu, tiến về phía Bàng Phi!
"Điên rồi, người phụ nữ này điên thật rồi!"
Thua là thua chứ cũng không đến mức muốn giết người như vậy.bg-ssp-{height:px}
Đám người vây xem cũng bất lực, người phụ nữ này quá mạnh nên không có cách nào tới gần!
Thời Phong và Hạng Dã cùng hợp sức giữ cô ta lại.
Tuy ba người đối phó một người, họ còn sợ không giữ được.
Bàng Phi cũng cảm thấy bất ngờ và khó hiểu, chỉ là thi đấu, thắng thua không phải là chuyện rất bình thường sao? Người phụ nữ này quá thật hẹp hòi rồi, cô ta xem thắng thua nghiêm trọng đến mức muốn giết người như vậy, thật sự khó thể chấp nhận được!
"Ông Lỗ, người như vậy mà lại ở lại chỗ này, có thật sự thích hợp không?" Lỗ Trung là người phụ trách nơi này, chuyện hôm nay ông ta đã tận mắt nhìn thấy hết.
Bàng Phi nói như vậy là muốn thông qua ông ta nhắc nhở những người sáng lập Phi Ưng Các, tụ họp mọi người bàn luận ở chỗ này, so võ là tốt, nhưng không thể người nào cũng như Lãnh Nhan được, thật quá nguy hiểm.
Lỗ Trung tái mặt, Phi Ưng Các thành lập đã tám năm, nhưng đây là lần đầu tiên để xảy ra chuyện như vậy: "Cậu Bàng đã nhắc nhở, tôi sẽ làm rõ chuyện này với mấy người ở đây." Bọn họ nhanh chóng có mặt, thu thập dấu tay của người phụ nữ và đưa cô ấy ra ngoài.
"A...!Buông tôi ra...!Buông tôi ra..."
Vị luật sư lạnh lùng trên tòa án miệng lưỡi sắc bén lúc này dường như đã thay đổi, chỉ vì hai chữ sĩ diện.
Bàng Phi nghĩ những chuyện vẩn vơ, vốn cũng chỉ là đang thực hành vậy mà lại thành như này.
Sau khi Lãnh Nhan rời đi, Phi Ưng Các lại trở lại vẻ náo nhiệt ngày nào, đám người đứng xem vừa rồi cũng đủ lớn để hiểu chuyện, trong phút chốc bọn họ đã có thể coi như chưa có việc gì xảy ra.
"Chúng ta đi thôi." Ở lại cũng chẳng có ý nghĩa gì, Bàng Phi chuẩn bị rời đi.
Vừa rồi khi anh và cô ta giao tranh, anh cũng có thể nhìn thấy rõ ràng qua mấy chục đòn tấn công, thực lực của người phụ nữ kia cũng không thể xem nhẹ.
Nhưng cô ta cũng có thể nắm bắt được anh qua mấy chục hiệp đó.
Hiện tại, ông Lỗ đã tin lời Thiệu Thịnh nói, Bàng Phi là người đáng để anh ta tốn nhiều tâm tư như vậy để mời chào!
Đạt được mục đích, đã đến lúc rời đi, Hạng Dã có thể yên tâm trở về bộ đội dã biên!
"Cậu Bàng, Thời Phong, hy vọng tôi có thể sớm gặp lại hai người."
Bộ đội biên phòng thuộc thẩm quyền của Thiệu Thịnh, ngày sau nếu hai người muốn vào, vậy Hạng Dã sẽ là tiền bối của họ rồi.
Thời Phong không thể chờ đợi: "Tôi cũng hy vọng như vậy.
"
Từ phòng trà đến bãi đậu xe phải đi qua một con ngõ nhỏ, ba người vừa đi vừa cười nói vui vẻ, đột nhiên Bàng Phi nhận ra một đạo kình phong từ sau lưng đánh tới.
"Cẩn thận!" Hạng Dã và Thời Phong cũng đồng thời nhận ra.
Ba người đồng loạt hoàn hồn, phát hiện ra vẫn là người phụ nữ kia.
"Hai người đi đi, nơi này để tôi lo." Hạng Dã nói.
Cơn phẫn nộ trong Lãnh Nhan chủ yếu đều hướng về Bàng Phi, chỉ cần Bàng Phi rời khỏi nơi này, cô ta sẽ không dây dưa nữa.
Bàng Phi biết Hạng Dã có thể ứng phó được, quả thực cũng không muốn dây dưa cùng Lãnh Nhan, anh đáp một tiếng rồi xoay người rời đi cùng Thời Phong.
Lúc tới ba người ngồi là xe Hạng Dã, lúc đi chỉ có thể đánh.
Tuy nhiên, chuyến đi hôm nay cũng không tính là vô ích, sự tồn tại của Phi Ưng Các nhất định phải lưu lại một khoản không thể xóa nhòa trong sinh mệnh của Thời Phong và Hạng Dã.
Hơn nữa, hai người cũng không quên mục đích của Hạng Dã, muốn tìm kiếm nhân tài gia nhập bộ đội biên phòng trong Phi Ưng Các!
"Ba, ba..." La Tinh Tinh kiềm không được nữa, nước mắt rơi xuống: "Con tra được một ít tin tức liên quan đến anh hai.
Ba xem, đây là camera giám sát của con ở gần bệnh viện tâm thần Cao Long, đêm anh trai mất tích tiến vào bệnh viện, hơn một giờ sau người phụ nữ này mới rời đi, sau đó anh hai mất tích không thấy nữa.
"
"Chuyện anh hai mất tích nhất định có liên quan đến người phụ nữ này."
La Đại Hải nhìn hình ảnh người phụ nữ trong video bay qua mái hiên trèo qua vách tường, ông không nói gì trong một lúc lâu.
Thường xuyên giao tiếp với sát thủ như ông làm sao có thể không biết.
Lai lịch của người phụ nữ này lợi hại như vậy nhất định không phải người bình thường, nếu La Lượng thật sự rơi vào trong tay người phụ nữ kia, chỉ sợ là lành ít dữ nhiều!
"Ba, ba mau vận dụng quan hệ cho người điều tra người phụ nữ này là ai, có lẽ… có lẽ chúng ta có thể tìm thấy manh mối của anh hai đó." La Tinh Tinh lắc cánh tay La Đại Hải, khổ sở cầu xin ông.
Làm gì có thể dễ dàng điều tra thông tin của sát thủ được?
Cho dù tra được thì có thể như thế nào, đã nhiều ngày như vậy, chỉ sợ La Lượng đã...
"Tinh Tinh, chuyện này đến đây thôi, con không cần để tâm đến nữa đâu." La Đại Hải nói.
La Tinh Tinh trừng mắt to, cảm thấy thật khó tin.
La Lượng chính là con trai ông ta, là người thừa kế của nhà họ La, La Đại Hải cứ mặc kệ sự sống chết của hắn ta như vậy sao?
"Ba, ba thật sự mặc kệ anh hai sao?"
"Nó vô dụng lắm, La Đại Hải ba không cần con trai vô dụng kế thừa gia nghiệp của mình."
Vù! La Tinh Tinh như bị sét đánh trúng, hai tiếng "xẹt xẹt" vang lên trong đầu.
Không ngờ rằng ba mình lại nói ra những lời như vậy, chuyện này này vẫn là ấn tượng kia từ mi thiện mục ba sao?
Tại sao lúc này cô ta lại cảm thấy La Hải Hải thật xa lạ?
La Đại Hải từ sô pha đứng lên, đi tới trước cửa sổ, ông ta nhìn chằm chằm thành phố tràn ngập ánh sáng: "Con có biết, một người muốn ở trong một thành phố, tự tay ngồi ở một vị trí nhất định như này thì phải trả bao nhiêu cái giá không?"
"La Đại Hải ba có thể có tất cả ngày hôm nay là dựa vào hai tay của ba liều mạng ra, con của ba chỉ có thể ưu tú hơn ba, không thể trở thành gánh nặng kéo nhà họ La lui về phía sau.
Có lẽ, đây là sự sắp xếp của Thiên Chúa, người đã gửi đi ánh sáng, nhưng ba tin rằng Thiên Chúa rất công bằng, người chắc chắn sẽ cung cấp cho ba một đứa con trai thông minh hơn và có năng lực hơn.".