Một Dung Thành to lớn như vậy, mặc kệ là do trùng hợp hay là cố ý, anh cũng đều sẽ gặp được Lâm Tĩnh Chi, giống như là định mệnh đã được an bài từ trước vậy.
Xưa có câu: "Có duyên cho dù xa đến mấy cũng sẽ gặp lại, vô duyên cho dù đứng trước mặt cũng sẽ không đoàn tụ." Bàng Phi và Lâm Tĩnh Chi đúng thật là rất có duyên.
Cả hai đều cố tình né tránh, né đi né lại, nhưng lại không ngờ tới ở thời điểm không ai nghĩ đến lại một lần nữa gặp mặt.
Lúc này trong nhà hàng không có nhiều người, sự xuất hiện của Bàng Phi và Cơ Như Tuyết đương nhiên cũng sẽ thu hút sự chú ý của Lâm Tĩnh Chi.
Mỉm cười gật đầu một cái coi như đã chào hỏi.
Ngoài mặt Lâm Tĩnh Chi luôn tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng thực ra trong lòng lại đang gào thét không thôi.
"Hay là chúng ta đổi một chỗ khác?" Sự xuất hiện của Bàng Phi đúng thực sự rất không đúng lúc, hôm nay khó khăn lắm mới có thể mời Lâm Tĩnh Chi ra ngoài ăn bữa cơm, cơm còn chưa ăn được thì đã bị bầu không khí quỷ dị trước mắt này phá hoại.
"Bỏ đi, ăn tạm chút gì đó cũng được." Cho dù là không nói ra, nhưng ít nhất biết người đó ở bên cạnh mình thì trong lòng cũng yên tâm đi vài phần.
"Người yêu bé nhỏ của anh hình như có tình mới, anh có nên suy nghĩ một chút về việc tìm một người khác hay khôn?" Người phụ nữ thật sự không chút giấu giếm ý nghĩ của mình, nhanh như vậy đã muốn chiếm tiện nghi của Bàng Phi rồi.
Bàng Phi không để ý đến nghị của cô ta, trực tiếp nói: "Chuyện của tôi cùng Lâm Tĩnh Chi không phải một hai câu là có thể nói rõ ràng được, địa vị của chị ấy trong lòng tôi cũng giống như An Dao vậy, không thể nào thay thế được.
Cho dù chúng tôi không có khả năng đi nữa thì tôi cũng sẽ không đi tìm người phụ nữ khác.
Hơn nữa, hiện tại tôi cũng đã làm lành với An Dao rồi."
Hàm ý là cô ta hoàn toàn không có cơ hội!
Cơ Như Tuyết bất mãn nhếch miệng nói: "Cho dù anh có từ chối một nghìn lần, một vạn lần đi chăng nữa thì tôi cũng sẽ không thay đổi chủ ý đâu."
"Ừ, tôi biết." Bàng Phi lơ đãng nói.
Cơ Như Tuyết chụp nhanh menu trên tay anh, ném lên trên mặt bàn nói: "Tôi đây là đang nói thật lòng đó, anh có thể nghiêm túc một chút không?"
Chuyện này thực sự không thể nào trách Bàng Phi được.
Bởi ngay từ đầu anh không cảm thấy rằng những lời nói muốn theo đuổi anh của Cơ Như Tuyết là nghiêm túc.
Người phụ nữ này có tính ganh đua rất cao, cũng có lẽ vì hồi đó chuyện mình từ chối cô ta nên mới khiến cho cô ta canh cánh trong lòng.
Nhưng bây giờ cô ta làm vậy chắc cũng chỉ muốn cho tâm trạng trở nên thoải mái hơn thôi.
Thành viên của tổ chức Hắc Hồng đều là người như thế nào chứ, có loại người nào là anh chưa từng thấy qua.
Nếu nói Cơ Như Tuyết cứ muốn bám riết lấy anh không buông, Bàng Phi anh thực sự không tin.
Giữa hai người họ thực sự không hề có chút tình cảm, tơ vương nào.
Cho dù có cũng là do Cơ Như Tuyết cam tâm tình nguyện.
Bàng Phi lại càng tin rằng cô ta làm như vậy là đang muốn làm thỏa mãn mong muốn chinh phục của bản thân.
Ngay sau khi Bàng Phi gật đầu đồng ý, cô ta lập tức cảm thấy buồn chán, quay người rời đi.
Bàng Phi cũng đã nghĩ đến việc trực tiếp đồng ý yêu cầu của Cơ Như Tuyết để cô ta thoả lòng rồi nhanh chóng trở về Đông Âu càng sớm càng tốt, nhưng nếu làm như vậy anh lại cảm thấy bản mình có lỗi với An Dao.
Cái suy nghĩ này đã lập tức bị bóp nghẹt ngay khi mới xuất hiện.
"Mau gọi đồ ăn đi, khoảng một tiếng nữa là thời gian giao hẹn rồi." Bàng Phi chuyển chủ đề.
Cơ Như Tuyết căn bản không quan tâm đến việc ăn gì, điều quan trọng là có thể ở cùng một chỗ với Bàng Phi, ngồi ở một nơi đầy màu sắc phương Tây như thế này, như vậy mới khiến cô ta cảm thấy như được quay ngược trở về quá khứ.
Đã hơn một tháng kể từ khi cô ta đến Trung Quốc, đây là lần đầu tiên cô ta được ở một mình cùng với Bàng Phi mà không có bất kỳ ai làm gián đoạn.
Điều này thực sự tuyệt vời.
"Nào, vì buổi hẹn hò đầu tiên của chúng ta, cùng nâng ly chúc mừng."
Cái gì mà lại là buổi hẹn hò đầu tiên? Thôi bỏ đi, chỉ cần cô ta vui, nói gì cũng được.
Hai người cùng chạm ly vào nhau.
"Tiếp theo đây chúng ta còn cần làm cái gì?" Rượu thì cũng uống rồi, bít tết cũng đã ăn xong, hình như cũng không còn việc gì để làm nữa.
Buổi hẹn hò đầu tiên, đây thực sự là buổi hẹn hò đầu tiên của Cơ Như Tuyết.
Đối với một sát nhân giết người quanh năm như cô ta mà nói, cô ta đã quen với những tháng ngày đẫm máu và đầy bạo lực, nên đối với cuộc sống của người thường lại có chút cảm giác xa lạ.
Thời gian một tiếng đồng hồ giờ vẫn còn lại hơn nửa tiếng nữa, nhưng xem ra không còn việc gì để làm.
"Ăn uống, tán gẫu, hẹn hò chính là như vậy." Bàng Phi không hề ngạc nhiên.
Những sát thủ của các tổ chức Hắc Hường đã được huấn luyện từ khi còn nhỏ.
Họ không có tuổi thơ, không có niềm vui.
Họ được sinh ra để làm công cụ cho giết chóc.
Cuộc sống của những người bình thường đối với họ mà nói, nó thực sự quá xa vời.
Chỉ khi họ đến một độ tuổi nhất định nào đó, hoặc họ đã hoàn thành đủ nhiệm vụ, hoặc khi họ bị tàn phế và không thể tiếp tục thực hiện nhiệm vụ được nữa, họ mới được tổ chức trả lại tự do.
Có rất nhiều người khi mới bắt đầu hòa nhập vào xã hội, họ giống như người ngoài hành tinh đến trái đất vậy, không thể thích nghi với bất cứ điều gì.
"Không phải chứ, nó thật nhàm chán và vô vị.
Tôi xem TV nói rằng hẹn hò rất lãng mạn và thú vị.
Có phải anh đang cố gắng lừa tôi không?"
Đây là lớp học kiến thức cơ bản, Bàng Phi cảm thấy cần phải cung cấp cho cô ta một chút kiến thức về nó.
Từ buổi hẹn hò bình thường đến buổi hẹn hò được chuẩn bị kỹ lưỡng...
Các mức độ hạnh phúc khác nhau là khác nhau.
"A, vậy anh đối với tôi là đang làm cho có lệ ư?" Đây có thể coi là tự mình đào hố chôn mình, Cơ Như Tuyết đối với chuyện này rất bất mãn.
Bàng Phi nói: "Chính cô là người đã đề xuất đi ăn.
Tôi đây cũng chỉ tuân theo ý định của cô mà thôi, cuộc trò chuyện kéo dài nửa giờ như thế này cũng khá tốt, dù sao thì đây cũng là buổi hẹn hò đầu tiên, nếu làm gì cũng quá nóng vội thì chắc chắn cô sẽ không tiêu hóa được hết đâu."
"Vậy ý anh là có thể có lần thứ hai và thứ ba?" Cơ Như Tuyết cười hỏi.
Bàng Phi lắc đầu nói: "Tôi chỉ đang làm một phép loại suy, cô đừng có bóp méo sự thật."
"Xì..." Mặt Cơ Như Tuyết dài ra: "Tôi phát hiện ra rằng anh thực sự… không tốt chút nào, tôi không biết tại sao lại có nhiều phụ nữ thích anh như vậy chứ?"bg-ssp-{height:px}
"Bây giờ cô hối hận vẫn còn kịp." Bàng Phi nhắc nhở cô ta.
"Anh là đang muốn tôi rút lui sao, tôi sẽ không bị anh lừa đâu, nhất định sẽ không."
"Tùy cô thôi, đã hết thời gian một giờ, tôi có thể đi rồi chứ." Bàng Phi lấy điện thoại ra cho Cơ Như Tuyết Cơ Như Tuyết xem thời gian.
Cơ Như Tuyết kéo tay áo Bàng Phi lại, dáng vẻ kiêu ngạo và độc đoán trước đây đột nhiên thay đổi, nhăn nhó không can tâm nhìn anh: "Đừng đi vội có được không, ở lại với tôi một lát.
Tôi một mình sống ở nơi xa lạ này, không quen thuộc, thật sự rất cô đơn.
Đêm nào tôi cũng mất ngủ, phải thật lâu mới có thể chìm vào giấc ngủ, chỉ vì để thỉnh thoảng có thể gặp được anh.
Tôi không biết não mình là đang bị úng nước hay là làm sao nữa."
Làm thế nào điều này lại có thể nghe ra được có chút chua chát.
Từ trước đến nay, cảm giác mà Cơ Như Tuyết để lại cho Bàng Phi giống như đến không thấy người, đi không chút dấu vết, anh bất cẩn đến mức gần như không hề để ý đến sự cô đơn của Cơ Như Tuyết, một người xa lạ ở nơi xa lạ này.
Anh thực sự cảm thấy nỗi cô đơn kinh hoàng, như thể bị cả thế giới ruồng bỏ, cảm giác đó đúng thực là nỗi tuyệt vọng nhất.
Có thể Cơ Như Tuyết không tuyệt vọng như những gì anh nghĩ, nhưng chính lời nói đó của cô ta đã thực sự chạm đến trái tim của Bàng Phi.
Bữa ăn vừa nãy hoàn toàn là một giao dịch, nhưng bây giờ trò chuyện kèm theo sau đây là xuất phát từ nội tâm muốn giúp đỡ của riêng anh.
"Nửa giờ đồng hồ." Bàng Phi chỉ kéo dài nửa giờ, bây giờ đã là hơn chín giờ rồi, tối nay anh còn muốn về nhà sớm một chút.
Đối với Cơ Như Tuyết mà nói, cho dù Bàng Phi có ở lại thêm chỉ một phút cũng đã là một niềm vui rồi, vì nó thể hiện sự thỏa hiệp của Bàng Phi, chứ không phải là thái độ cứng rắn từ chối mọi thứ như trước đây của anh.
Cơ Như Tuyết lại gọi thêm chút đồ ăn, và cả hai lần lượt trò chuyện.
Rất nhanh thời gian nửa tiếng đã hết, Cơ Như Tuyết đã thanh toán hóa đơn, đã nói là sẽ mời Bàng Phi đi ăn tối, không thể nói mà không giữ lời được.
Bàn của Lâm Tĩnh Chi đã rời đi, quả nhiên nằm trong dự liệu.
"Bàng Phi, đêm nay là đêm tôi hạnh phúc nhất kể từ khi tôi đến Trung Quốc trong hơn một tháng nay.
Chỉ sợ rằng khi trở về tôi sẽ hạnh phúc đến nỗi không thể ngủ được."
Chỉ là ăn một bữa cơm thôi mà, phản ứng của Cơ Như Tuyết có cần phải khoa trương như vậy không chứ?
"Nhà cô ở đâu, tôi đưa cô trở về."
"Tối nay tôi cũng không biết nên ở đâu, hay là tôi cùng về nhà với anh?"
Điều sau rõ ràng là không thể, như đối với…
"Cô không có một khách sạn cố định sao?"
"Ở khách sạn một mình có ý nghĩa gì? Tôi thà ở nhà nghỉ nhỏ còn hơn.
Không có chuyện gì còn có thể nghe lén."
Một người phải cô đơn đến mức nào mới có thể đi làm những chuyện nhàm chán như vậy chứ?
Bàng Phi chợt nhận ra rằng mình quả thực có hơi quá tàn nhẫn với Cơ Như Tuyết.
Bất kể hai người có thể đến được với nhau hay không, trước kia cũng đã từng hoạn nạn, kề vai sát cánh, cùng chịu bao gian khổ, cho dù là bạn bè thì cũng nên quan tâm một chút.
"Tôi sẽ giúp cô tìm một khách sạn.
Nếu như cảm thấy cảm thấy buồn chán, buổi tối có thể đến quán bar uống chút rượu.
Có thể cô sẽ gặp phải một số vụ săn ảnh khiêu dâm.
Dung Thành không có ưu thế nào, chỉ là ở đó trai xinh gái đẹp nhiều vô kể.
Nếu cô thực sự có thể tìm thấy được một người thích hợp, thì đừng nhớ nhung tôi nữa và mau chóng kết hôn đi." Bàng Phi nói đùa.
Cơ Như Tuyết chớp đôi mắt to đen láy nhìn anh: "Tôi phát hiện ra rằng anh thật sự rất nóng lòng muốn thoát khỏi tôi nha.
Tôi làm cho anh chán ghét đến vậy sao?"
"Nặng lời rồi, không phải là chán ghét.
Rõ ràng biết rằng cô đang lãng phí thời gian cho tôi, và làm việc những việc vô ích, nếu như tôi không ngăn cản cô, như vậy chẳng phải là đang làm tổn thương cô sao?" Bàng Phi nói thật, anh chưa bao giờ cảm thấy chán ghét Cơ Như Tuyết như vậy, cùng lắm là chỉ cảm thấy khó chịu khi cô ấy nói lung tung mà thôi, đó chính là tất cả sự thật.
Cơ Như Tuyết ngẩng mặt lên đối diện với Bàng Phi nói: "Đó là chuyện của tôi, anh cũng không cần lo lắng về điều đó đâu.
Không phải anh nói muốn tìm khách sạn cho tôi sao? Đi thôi.
Tối nay tôi cũng muốn tận hưởng sự đãi ngộ ở một khách sạn lớn và phải có suối nước nóng.
Nếu không tôi sẽ không ở, thà đến khách sạn nhỏ nghe trộm còn hơn."
Phụ nữ đúng nhiều chuyện.
Để tìm được khách sạn có suối nước nóng cho Cơ Như Tuyết, Bàng Phi đã phải vất vả không ít.
Địa chỉ của các khách sạn đã được kiểm tra trên điện thoại di động.
Đến khách sạn đầu tiên, người ta nói rằng đã đầy chỗ và muốn ở thì còn cần phải hẹn trước.
Địa chỉ thứ hai thực sự đã đóng cửa từ lâu rồi.
Mãi đến cái khách sạn thứ ba mới có thể ở được.
"Để đáp ứng nhu cầu của cô thật không hề dễ dàng gì.
Đêm nay tôi suýt nữa đã chạy quanh Dung Thành một vòng rồi."
Nhìn vào bộ dáng tức tưởi trên khuôn mặt của Bàng Phi, Cơ Như Tuyết cảm thấy người đàn ông này thật sự rất đẹp trai.
Khi một người đàn ông có thể chạy khắp thành phố chỉ để tìm cho người phụ nữ một khách sạn có suối nước nóng, hình ảnh này đúng là quá ngầu luôn.
Quả nhiên, Cơ Như Tuyết cô ta đã không nhìn nhầm người, Bàng Phi xứng đáng nhận được những điều mà cô ta đã làm cho anh!
"Phòng đã thuê xong xuôi rồi, cô tự mình lên đi, tôi còn phải mau chóng rời đi."
"Vội cái gì chứ, anh không đi ngâm mình một chút sao?"
Đã gần mười hai giờ rồi, Bàng Phi phải nhanh chóng quay lại.
Hôm qua An Dao đã nhắc nhở anh nên chăm lo cho gia đình nhỏ của họ, nhưng hôm nay anh đã thất hứa rồi.
Anh thật sự thấy rất có lỗi với An Dao..