Trên kiệu, Mạc Hi dựa vào lòng ngực của Đường Lãnh Nam, trong đầu vẫn suy nghĩ tới những lời của hoàng hậu nói, đột nhiên bên mũi nghe một mùi hương nhè nhẹ. Cô ngẩng lên thấy anh một tay cầm bầu rượu cho vào miệng, nhíu chặt mày, lập tức giựt lấy bầu rượu, đúng như cô đoán, bên trong là độc dược.
-Chàng thật sự phải cầm cự bằng cách này sao?
Đường Lãnh Nam mỉm cười, hiểu ý tứ trong lời nói của cô, Phiêu hồn tán là loại độc không có thuốc giải, anh có thể sống được tới giờ cũng nhờ vào lấy độc trị độc mà thôi.
-Nàng đừng lo. Ta không chết sớm vậy đâu, với lại bây giờ ta đã có nàng bên cạnh, tuyệt đối sẽ không bỏ rơi nàng.
Anh cưng chiều ôm chặt cô vào lòng mình, đúng như lời anh nói, có cô thì anh sẽ không xuống uống trà với diêm vương, nhưng ẩn sâu trong đó là đều mà chỉ có mình anh mới biết.
-Mạc Hi, nàng định bao giờ giấu ta việc nàng có linh lực hả?
Mạc Hi giật mình, nói sao nhỉ, cô không hề có ý giấu anh, tại anh không hỏi đó thôi.
-Nàng ngày mai liền đi học ở Linh Cung Các đi, ta đã đăng kí rồi.
Linh Cung Các là một học viện cho những người có linh lực, đa số ở đó toàn tiểu thư công tử giàu có. Trước khi bước vào, mỗi người đều phải qua kì thử hạch bởi quả cầu linh lực để phân chia mức độ. Mạc Hi nhìn thứ đang lở lửng trước mặt mình. Cô từ sớm đã đi đến đây, không ngờ số người đăng kí đông đến nỗi tắc cả con đường, nhưng tới khi cô bước xuống, một thân hoàng bộ bay bay đầy uy nghiêm làm bọn họ phải dàng ra hai hàng, nhường chỗ cho cô.
-Đó chẳng phải là vương phi sao? Chúng ta sẽ được học chung với vương phi nha.
-Nhưng chẳng phải nói thân thể vương phi yếu ớt, lúc đầu vì không cảm nhận được linh lực nơi nàng nên mới bị người trong phủ khi dễ sao?
-Đã nói đủ chưa?
Một giọng nói đầy uy lực vang lên khiến mọi người lập tức im lặng. Mạc Hi quay qua nhìn người con gái bên cạnh mình, trên lưng còn vác theo một cây kiếm lớn càng làm tôn lên sự mạnh mẽ của nàng. Nàng quay qua nhìn cô, mỉm cười ranh mãnh.
-Mạc Hi, chào mừng muội đến đây. Ta là Đường Cẩm Hy, cũng chính là tỷ tỷ của Lãnh Nam.
Mạc Hi mỉm cười lại, thì ra là đại công chúa, khuôn mặt nhìn thật giống với hoàng hậu, nhưng lại có phần anh minh đa tài hơn. Cô thở nhẹ ra, đặt tay lên quả cầu, từ từ vận linh lực đi vào bên trong, một màu tím bắt đầu chan hòa tất cả không khí bên trong.
-Thật không ngờ nha, muội đã đạt linh lực tím rồi. Năm nay muội bao nhiêu tuổi?
Mạc Hi không hiểu ý tứ trong câu nói của Cẩm Hy nhưng vẫn trả lời.
-Mới tròn mười bốn.
Câu nói vừa dứt cũng là lúc mọi ánh mắt kinh hoàng nhìn cô, duy chỉ có Cẩm Hy khuôn mặt hớn hở như bắt được vàng.
-Tuyệt thật. Muội biết không, đến cả Lãnh Nam mười lăm tuổi mới đạt linh lực tím đấy.
Cuối cùng, cuối cùng cũng có người vượt qua mặt Lãnh Nam, trong lòng Cẩm Hy khoái chí, xem thử bây giờ anh còn dám lên mặt với tỷ tỷ nàng hay không. Nàng kéo cô đi vào bên trong, nhưng còn chưa kịp làm gì thì đã gặp đại ca và đại tỷ của cô, không biết nên vui hay buồn đây. Mạc Vân Lam sau khi bị Mạc Hi phế mất một tay thì càng căm tức, nhưng ả đâu biết rằng, thật ra cô cố tình lấy đi tay trái, để lại tay phải cho ả dễ hoạt động, ai biểu cô tốt bụng quá làm gì.
-Phế vật luôn luôn là phế vật.
Hai người bọn họ đi qua, để lại một câu rồi bỏ đi, đó cũng là vì đã không chứng kiến cảnh tượng cô nghiệm chứng linh lực lúc nãy. Cẩm Hy tức giận muốn một kiếm chém chết, ai chả biết Mạc Hi lúc ở phủ tể tướng bị áp bức cỡ nào chứ, nhưng nhanh chóng bị cô ngăn lại, cô chính là không chấp nhất với bọn họ.
Cẩm Hy chút nữa có giờ học nên phải rời đi, chỉ còn mình Mạc Hi là không có gì làm, đi lòng vòng trong học viện, cuối cùng bước chân dừng lại ở một ngôi điện lớn. Cô tò mò đẩy cửa bước vào, chớp chớp mắt vài cái, có phải cô nhìn lầm hay không, bên trong toàn là những kiến thức, bài toán của thời hiện đại được treo trên sợi dây nối với bức tường, nhưng bên dưới là hàng ngàn tờ giấy đã được viết qua. Cô cầm lên, đi sai đường mất rồi, không nói gì, nhẹ nhàng cầm bút, viết ra những bài giải rồi kẹp chúng kế bên câu hỏi. Chưa đầy mười phút, tất cả những thắc mắc đã được cô giải trọn vẹn, dù sao đây cũng là kiến thức cấp ba, chẳng thể làm khó được người năm mười tám tuổi đã trở thành giáo sư.
-Đứng ở đó làm gì?
Mạc Hi mắt vẫn dán chặt vào tờ giấy, nhưng từ lâu đã phát hiện có người chăm chú nhìn mình. Từ trong bóng tối có một lão già bước ra, ánh mắt rung động nhìn những điều thắc mắc từ lâu nay bị cô dễ dàng giải ra, trong lòng không còn dáng vẽ bình tĩnh được nữa.
-Chỗ này phải đặt ẩn số, sau đó là…
Mạc Hi từ tốn chỉ ra những chỗ ông đã làm sai. Ông hưng phấn nghe cô một cách chăm chú, lâu lâu lại dùng ánh mắt ngưỡng mộ đối với cô.
-Nha đầu, ngươi tên gì?
-Ta tên Mạc Hi, mới gia nhập vào học viện, nhưng cuối cùng là bị lạc đường.
Phong Hàn nghe vậy, mắt sáng lên, đột nhiên trong tay một cỗ ánh sáng xuất hiện, đánh úp về phía Mạc Hi, cô né nhanh qua, không vận linh lực nhưng lại dùng thế võ khóa trụ ông lại. Ông gật đầu, phản ứng rất tốt.
-Ta nhận ngươi làm đồ đệ.
Mạc Hi ánh mắt khó hiểu, nhưng có lẽ do gặp đúng người cùng ý tưởng về những bài toán nên tâm trạng vui vẻ, với lại cô không nhìn ra được linh lực của ông, thêm điều đặc biệt, chỉ có ngôi điện của ông là lớn nhất, nên nhanh chóng chấp thuận.
Phong Hàn thấy cô gật đầu nhưng ánh mắt còn hơi dè chừng, liền nắm lấy tay cô, viết gì đó, tới khi cô nhìn rõ thì trên tay chỉ có một chữ “Hàn” sau đó biến mất không dấu vết. Tối hôm đó, có một người tâm trạng cực kì không vui, Đường Lãnh Nam khi được cô cho xem chữ “Hàn” trên tay thì mặt sa sầm lại, không nhận ai làm sư phụ, lại đi nhận cái tên Phong Hàn đó. Cô khó hiểu, nhưng dù hỏi thế nào anh cũng chả chịu trả lời, vậy mà còn bị anh cưỡng hôn do thắc mắc quá nhiều.
Sáng hôm sau, tất cả mọi học viên mới tập trung ở sảnh chính, bắt đầu nghi thức nhận sư phụ. Ở phía trên có ba chiếc ghế dành cho ba người đứng đầu học viện. Người ngồi ở vị trí lão tam là Trương Khắc được mệnh danh là thần y. Lão nhị Võ Túc mặc dù thân con gái nhưng cũng không kém xa, trên nhân gian được người đời gọi là thần tiên giáng trần. Còn lão đại chưa từng ai thấy mặt qua, nghe nói ông chỉ xuất hiện khi có lệnh của nhà vua mà thôi, nhưng người ta công lực cao cường nên chảnh như vậy cũng chả có gì là lạ. Thế mà hôm nay, lão đại lại từ xa đi tới, đối với người này, lão nhị và lão tam kính trọng đứng lên hành lễ.
-Đại ca, ngươi hôm nay tới đây tuyển chọn đồ đệ sao?
-Nhìn mặt ta giống rảnh rang vậy sao? Ta lại đây để dẫn đồ đệ bảo bối đi. Mạc Hi!
Mạc Hi lãnh đạm đi tới, bây giờ cô mới nhận thức được thì ra lão già Phong Hàn chính là lão đại trong truyền thuyết. Nhưng tại sao Đường Lãnh Nam anh lại không ưa ông ta lắm thì phải.
Trên kiệu, Mạc Hi dựa vào lòng ngực của Đường Lãnh Nam, trong đầu vẫn suy nghĩ tới những lời của hoàng hậu nói, đột nhiên bên mũi nghe một mùi hương nhè nhẹ. Cô ngẩng lên thấy anh một tay cầm bầu rượu cho vào miệng, nhíu chặt mày, lập tức giựt lấy bầu rượu, đúng như cô đoán, bên trong là độc dược.
-Chàng thật sự phải cầm cự bằng cách này sao?
Đường Lãnh Nam mỉm cười, hiểu ý tứ trong lời nói của cô, Phiêu hồn tán là loại độc không có thuốc giải, anh có thể sống được tới giờ cũng nhờ vào lấy độc trị độc mà thôi.
-Nàng đừng lo. Ta không chết sớm vậy đâu, với lại bây giờ ta đã có nàng bên cạnh, tuyệt đối sẽ không bỏ rơi nàng.
Anh cưng chiều ôm chặt cô vào lòng mình, đúng như lời anh nói, có cô thì anh sẽ không xuống uống trà với diêm vương, nhưng ẩn sâu trong đó là đều mà chỉ có mình anh mới biết.
-Mạc Hi, nàng định bao giờ giấu ta việc nàng có linh lực hả?
Mạc Hi giật mình, nói sao nhỉ, cô không hề có ý giấu anh, tại anh không hỏi đó thôi.
-Nàng ngày mai liền đi học ở Linh Cung Các đi, ta đã đăng kí rồi.
Linh Cung Các là một học viện cho những người có linh lực, đa số ở đó toàn tiểu thư công tử giàu có. Trước khi bước vào, mỗi người đều phải qua kì thử hạch bởi quả cầu linh lực để phân chia mức độ. Mạc Hi nhìn thứ đang lở lửng trước mặt mình. Cô từ sớm đã đi đến đây, không ngờ số người đăng kí đông đến nỗi tắc cả con đường, nhưng tới khi cô bước xuống, một thân hoàng bộ bay bay đầy uy nghiêm làm bọn họ phải dàng ra hai hàng, nhường chỗ cho cô.
-Đó chẳng phải là vương phi sao? Chúng ta sẽ được học chung với vương phi nha.
-Nhưng chẳng phải nói thân thể vương phi yếu ớt, lúc đầu vì không cảm nhận được linh lực nơi nàng nên mới bị người trong phủ khi dễ sao?
-Đã nói đủ chưa?
Một giọng nói đầy uy lực vang lên khiến mọi người lập tức im lặng. Mạc Hi quay qua nhìn người con gái bên cạnh mình, trên lưng còn vác theo một cây kiếm lớn càng làm tôn lên sự mạnh mẽ của nàng. Nàng quay qua nhìn cô, mỉm cười ranh mãnh.
-Mạc Hi, chào mừng muội đến đây. Ta là Đường Cẩm Hy, cũng chính là tỷ tỷ của Lãnh Nam.
Mạc Hi mỉm cười lại, thì ra là đại công chúa, khuôn mặt nhìn thật giống với hoàng hậu, nhưng lại có phần anh minh đa tài hơn. Cô thở nhẹ ra, đặt tay lên quả cầu, từ từ vận linh lực đi vào bên trong, một màu tím bắt đầu chan hòa tất cả không khí bên trong.
-Thật không ngờ nha, muội đã đạt linh lực tím rồi. Năm nay muội bao nhiêu tuổi?
Mạc Hi không hiểu ý tứ trong câu nói của Cẩm Hy nhưng vẫn trả lời.
-Mới tròn mười bốn.
Câu nói vừa dứt cũng là lúc mọi ánh mắt kinh hoàng nhìn cô, duy chỉ có Cẩm Hy khuôn mặt hớn hở như bắt được vàng.
-Tuyệt thật. Muội biết không, đến cả Lãnh Nam mười lăm tuổi mới đạt linh lực tím đấy.
Cuối cùng, cuối cùng cũng có người vượt qua mặt Lãnh Nam, trong lòng Cẩm Hy khoái chí, xem thử bây giờ anh còn dám lên mặt với tỷ tỷ nàng hay không. Nàng kéo cô đi vào bên trong, nhưng còn chưa kịp làm gì thì đã gặp đại ca và đại tỷ của cô, không biết nên vui hay buồn đây. Mạc Vân Lam sau khi bị Mạc Hi phế mất một tay thì càng căm tức, nhưng ả đâu biết rằng, thật ra cô cố tình lấy đi tay trái, để lại tay phải cho ả dễ hoạt động, ai biểu cô tốt bụng quá làm gì.
-Phế vật luôn luôn là phế vật.
Hai người bọn họ đi qua, để lại một câu rồi bỏ đi, đó cũng là vì đã không chứng kiến cảnh tượng cô nghiệm chứng linh lực lúc nãy. Cẩm Hy tức giận muốn một kiếm chém chết, ai chả biết Mạc Hi lúc ở phủ tể tướng bị áp bức cỡ nào chứ, nhưng nhanh chóng bị cô ngăn lại, cô chính là không chấp nhất với bọn họ.
Cẩm Hy chút nữa có giờ học nên phải rời đi, chỉ còn mình Mạc Hi là không có gì làm, đi lòng vòng trong học viện, cuối cùng bước chân dừng lại ở một ngôi điện lớn. Cô tò mò đẩy cửa bước vào, chớp chớp mắt vài cái, có phải cô nhìn lầm hay không, bên trong toàn là những kiến thức, bài toán của thời hiện đại được treo trên sợi dây nối với bức tường, nhưng bên dưới là hàng ngàn tờ giấy đã được viết qua. Cô cầm lên, đi sai đường mất rồi, không nói gì, nhẹ nhàng cầm bút, viết ra những bài giải rồi kẹp chúng kế bên câu hỏi. Chưa đầy mười phút, tất cả những thắc mắc đã được cô giải trọn vẹn, dù sao đây cũng là kiến thức cấp ba, chẳng thể làm khó được người năm mười tám tuổi đã trở thành giáo sư.
-Đứng ở đó làm gì?
Mạc Hi mắt vẫn dán chặt vào tờ giấy, nhưng từ lâu đã phát hiện có người chăm chú nhìn mình. Từ trong bóng tối có một lão già bước ra, ánh mắt rung động nhìn những điều thắc mắc từ lâu nay bị cô dễ dàng giải ra, trong lòng không còn dáng vẽ bình tĩnh được nữa.
-Chỗ này phải đặt ẩn số, sau đó là…
Mạc Hi từ tốn chỉ ra những chỗ ông đã làm sai. Ông hưng phấn nghe cô một cách chăm chú, lâu lâu lại dùng ánh mắt ngưỡng mộ đối với cô.
-Nha đầu, ngươi tên gì?
-Ta tên Mạc Hi, mới gia nhập vào học viện, nhưng cuối cùng là bị lạc đường.
Phong Hàn nghe vậy, mắt sáng lên, đột nhiên trong tay một cỗ ánh sáng xuất hiện, đánh úp về phía Mạc Hi, cô né nhanh qua, không vận linh lực nhưng lại dùng thế võ khóa trụ ông lại. Ông gật đầu, phản ứng rất tốt.
-Ta nhận ngươi làm đồ đệ.
Mạc Hi ánh mắt khó hiểu, nhưng có lẽ do gặp đúng người cùng ý tưởng về những bài toán nên tâm trạng vui vẻ, với lại cô không nhìn ra được linh lực của ông, thêm điều đặc biệt, chỉ có ngôi điện của ông là lớn nhất, nên nhanh chóng chấp thuận.
Phong Hàn thấy cô gật đầu nhưng ánh mắt còn hơi dè chừng, liền nắm lấy tay cô, viết gì đó, tới khi cô nhìn rõ thì trên tay chỉ có một chữ “Hàn” sau đó biến mất không dấu vết. Tối hôm đó, có một người tâm trạng cực kì không vui, Đường Lãnh Nam khi được cô cho xem chữ “Hàn” trên tay thì mặt sa sầm lại, không nhận ai làm sư phụ, lại đi nhận cái tên Phong Hàn đó. Cô khó hiểu, nhưng dù hỏi thế nào anh cũng chả chịu trả lời, vậy mà còn bị anh cưỡng hôn do thắc mắc quá nhiều.
Sáng hôm sau, tất cả mọi học viên mới tập trung ở sảnh chính, bắt đầu nghi thức nhận sư phụ. Ở phía trên có ba chiếc ghế dành cho ba người đứng đầu học viện. Người ngồi ở vị trí lão tam là Trương Khắc được mệnh danh là thần y. Lão nhị Võ Túc mặc dù thân con gái nhưng cũng không kém xa, trên nhân gian được người đời gọi là thần tiên giáng trần. Còn lão đại chưa từng ai thấy mặt qua, nghe nói ông chỉ xuất hiện khi có lệnh của nhà vua mà thôi, nhưng người ta công lực cao cường nên chảnh như vậy cũng chả có gì là lạ. Thế mà hôm nay, lão đại lại từ xa đi tới, đối với người này, lão nhị và lão tam kính trọng đứng lên hành lễ.
-Đại ca, ngươi hôm nay tới đây tuyển chọn đồ đệ sao?
-Nhìn mặt ta giống rảnh rang vậy sao? Ta lại đây để dẫn đồ đệ bảo bối đi. Mạc Hi!
Mạc Hi lãnh đạm đi tới, bây giờ cô mới nhận thức được thì ra lão già Phong Hàn chính là lão đại trong truyền thuyết. Nhưng tại sao Đường Lãnh Nam anh lại không ưa ông ta lắm thì phải.