Phong Hàn dẫn Mạc Hi đến một khu rừng rộng lớn, rồi đưa cho cô một cái còi.
-Hôm nay con phải tự mình vượt qua khu vườn này. Mặc dù có linh lực tím, nhưng nếu con không có kinh nghiệm chiến đấu thì cũng chả là gì cả. Cái còi này con chỉ được lấy ra khi con thật sự gặp phải ma thú mạnh nhất mà thôi. Đừng làm ta thất vọng.
-Vâng thưa sư phụ.
Cô cất còi vào bên trong, ngẩng đầu nhìn bao quát bên ngoài rồi mới đi vào trong. Các học viên khi được đào tạo đều phải trải qua kì thử hạch ở trong rừng, nhưng khu rừng này, trước giờ chỉ có Phong Hàn, những người có linh lực cao siêu mới dám chui đầu vô, và điều này, Mạc Hi vẫn không hề biết.
Cô càng đi vào bên trong, khung cảnh càng u ám hơn, nhưng tuyệt nhiên không hề thấy một con ma thú nào xuất hiện. Trong đầu vẫn còn đang nghi ngờ không biết lão già sư phụ có chơi mình không thì phía trước xuất hiện một hang động. Từ đâu một luồng gió mạnh đẩy cô vào trong động, cửa hang lập tức bị đá lấp đi không rõ nguyên nhân. Cô nhíu mày, nhưng chân vẫn cứ bước, Kim Kim trong lòng tự nhiên động đậy vài cái rồi phóng đi làm cô phải khinh công đuổi theo. Cho tới khi bắt được nó cũng là lúc trước mắt cô cảnh tượng kinh hoàng diễn ra.
Hàng trăm con ma thú bay lượn trên bầu trời, trên người đều là vảy đen có con lại có màu trắng, Mạc Hi hả họng, đây không phải là loài rồng trong truyền thuyết sao, vậy có nghĩa, đây là nơi trú ẩn của bọn chúng. Cô như bị thôi miên tiến sâu vào hơn, chỉ hận mình bây giờ không có máy ảnh để lưu lại khoảng khắc này. Những con rồng trên cao bắt đầu hạ cánh xuống, đi lại trước mặt cô. Kim Kim khẽ rùng mình một cái, thân ảnh biến cao, lập tức hàng ngàn con khom người.
Mạc Hi một lần nữa không tin vào mắt mình, đây chẳng phải là thể hiện sự kính trọng bề trên sao. Cô bây giờ mới nhớ tới lời của Phong Thanh lúc mới xuất hiện, rồng ư, nhìn lại Kim Kim, trên người nó cũng có vảy, đuôi mọc dài, đầu ngẩng cao đầy uy nghiêm nhưng lại là màu vàng, rồng hoàng kim.
Rồng hoàng kim là chúa tể của các loài rồng, ngàn năm mới xuất hiện một con. Mỗi lần chết đi, xác liền biến thành một quả trứng nhỏ, giống như cải tử hoàn sinh, tới lúc nở ra, sẽ lại tiếp tục đi tìm kím chủ nhân kiếp trước của mình. Rồng hoàng kim là loài rồng trung thành, chỉ thờ một chủ. Năng lực của nó là điều khiển lửa và băng, không những vậy đuôi còn có những hàng gai dài đầy độc.
Sau khi phân tích hết những thông tin trong đầu, Mạc Hi đã được loài rồng đón tiếp vô cùng nồng hậu, và tình hình bây giờ là cô đang cùng Kim Kim ngâm mình trong dòng nước ấm, thôi thì coi như lần này đi nghỉ dưỡng mấy ngày vậy. Cuối ngày, Kim Kim dẫn cô tới một hang động nhỏ nằm sâu bên trong, cô tự hỏi không biết ở đây tụi nó xây bao nhiêu tòa thành rồi nữa. Nhưng lần này, Kim Kim đẩy cô vào bên trong không hề báo trước rồi đóng cửa lại để cô một mình, mặc dù nó biết cô sẽ làm thịt nó nhưng dù sao cũng là vì muốn tốt cho cô thôi.
Mạc Hi nhìn xung quanh, đợi tìm được lối ra sẽ xử con Kim Kim đó, yên tĩnh thật. Cô tiến tới phía trước, trên bàn là tất cả cái loại vũ khí, nhưng cây kiếm hoàng kim thì đã mất đi, trong đầu hiện ra khuôn mặt của Mạc Lãnh. Sau khi cô thành thân, hắn cũng quyết định lên núi theo sự chỉ dẫn của Phong Thanh, không nói chứ cô nhớ cái mặt nũng nịu của hắn vô cùng.
Bỗng một ánh sáng lóe lên làm Mạc Hi phải che mắt lại, tới khi dừng lại thì trên bàn đã hiện lên tất cả các bí kíp võ công của từng loại vũ khí. Cô hào hứng, bắt đầu cầm từng thứ lên múa vài vòng, cảm giác bây giờ chỉ có một từ tuyệt để diễn tả. Nhưng cô đâu biết rằng, đối với một người, quá lắm chỉ có thể học hai loại vũ khí, vì vũ khí cũng như ma thú, đều có linh tính, khi giao tiếp chúng sẽ hút đi một phần linh lực để duy trì. Mạc Hi luyện đến vũ khí thứ năm thì liền cảm thấy choáng váng, trước mắt chỉ còn lại hai thứ nữa thôi, cô không thể chịu thua vậy được, đối với sát thủ, sự gục ngã chính là còn nhục nhã hơn cái chết.
Mạc Hi ngã xuống đất, cuốn bí kíp thứ sáu đã xong, trong ngực bây giờ là từng hồi nóng như lửa đốt, linh lực đang chạy loạn trong cơ thể làm cô phun ra một ngụm máu nhỏ. Nếu cô biết rằng, một người luyện ba vũ khí sẽ có thể tẩu hỏa nhập ma thì có cảm thấy mình may mắn quá không nhỉ. Cô nhìn vũ khí cuối cùng, là cung tên, nhưng tại sao lại không hề có mũi tên, cô đọc sơ qua bí kíp, trên đó chỉ có một dòng chữ, chính là dùng linh lực tạo thành mũi tên để phóng đi. Cô cầm cung tên lên, bỗng một luồng ánh sáng chạy xuyên qua đầu cô, trên môi xuất hiện nụ cười hài lòng, đây mới chính là thứ cô cần. Quay người về phía cửa, kéo dây cung, khoảng không ở giữa không hề là mũi tên, ngược lại là một trái bom, cô nhếch miệng, thả tay, trái bom bay nhanh về phía cửa làm thành một trận nổ lớn.
Kim Kim ở ngoài đi qua đi lại, đã sáu ngày kể từ chủ nhân đi vào bên trong, tại sao bây giờ lại còn chưa đi ra nữa thì một trận nổ thổi bay cánh cửa, một thân hoàng bộ đi ra. Kim Kim vui mừng chạy lại nhưng lập tức thấy thân ảnh đó ngã xuống thì hốt hoảng đỡ lấy. Mạc Hi ngã xuống người Kim Kim, sau ngày không ăn không uống, lại hao mất linh lực, bây giờ cô chỉ còn nữa cái mạng mà thôi, cũng may là luyện bí kíp này, thời gian nhịn ăn uống có thể tăng lên, không thì cô có thể trở thành cái xác khô trong đó rồi.
Kim Kim đèo cô trên người, lập tức phóng tới hồ nước nóng, rồi thả cô xuống. Hồ nước này ngoại trừ ngâm người ra, còn có thể hồi phục linh lực, cũng như chữa trị vết thương nên vì thế bộ tộc rồng mới mạnh mẽ duy trì được như thế. Mạc Hi cảm nhận linh lực mình từ từ trở lại, không còn loạn xạ nữa mới thả lỏng cả người, nói chính xác hơn là ngất đi.
Tới khi mở mắt ra, bên mũi đã nghe mùi thịt nướng thơm phức, tụi rồng làm tiệc mà không rủ cô sao. Cô đi lại bên đống lửa, Kim Kim thấy thế thì quấn quanh chân cô rồi ngồi xuống, nó chưa bao giờ rời khỏi người cô, sáu ngày kia thật sự làm nó nhớ hơi ấm không chịu nổi. Cô đánh no bụng, rồi cùng với Kim Kim cưỡi trên lưng bọn chúng chơi đùa trên không. Một ngày lại trôi qua, cô mới nhớ tới một thứ, lấy ra bên hông mình một viên ngọc màu vàng, nắm chặt trong tay liền biến đổi thành cây cung hoàng kim sáng chói. Đúng là vũ khí có linh tính, dù cô có quăng nó đi đâu thì khi cần đều có mặt bên cạnh cô, đang thích thú ngắm nhìn thì liền sực nhớ ra một chuyện, sáu ngày trời, cô luyện sáu vũ khí, pháp lực cũng tăng không ít, nhưng có phải nên trở về rồi hay không, Đường Lãnh Nam chắc chắn rất tức giận nha.
Đường Lãnh Nam bây giờ thật sự đang làm loạn ở Linh Cung Các, đã mấy ngày rồi không thấy Mạc Hi quay về, anh lo lắng không ngớt. Đạp cửa đi vào, anh đằng đằng sát khí nhìn Phong Hàn đang gom đồ cho vào cái túi, không nói không rằng nắm cổ áo lão gằn từng chữ.
-Mạc Hi đâu?
Phong Hàn cố thoát ra khỏi tay Đường Lãnh Nam, sau đó kể lại sự tình, lão đang chuẩn bị để đi vào trong đó một chuyến, cũng đã một tuần kể từ khi Mạc Hi đi rồi. Lão lo chết đi được, đồ đệ bảo bối mới nhận, lỡ xảy ra chuyện gì thì lão sẽ cắn lưỡi mà chết. Phong Hàn cùng Đường Lãnh Nam phi thân vào rừng, nhưng không ngờ rằng, phía sau lại có người bí mật đi theo.
Phong Hàn dẫn Mạc Hi đến một khu rừng rộng lớn, rồi đưa cho cô một cái còi.
-Hôm nay con phải tự mình vượt qua khu vườn này. Mặc dù có linh lực tím, nhưng nếu con không có kinh nghiệm chiến đấu thì cũng chả là gì cả. Cái còi này con chỉ được lấy ra khi con thật sự gặp phải ma thú mạnh nhất mà thôi. Đừng làm ta thất vọng.
-Vâng thưa sư phụ.
Cô cất còi vào bên trong, ngẩng đầu nhìn bao quát bên ngoài rồi mới đi vào trong. Các học viên khi được đào tạo đều phải trải qua kì thử hạch ở trong rừng, nhưng khu rừng này, trước giờ chỉ có Phong Hàn, những người có linh lực cao siêu mới dám chui đầu vô, và điều này, Mạc Hi vẫn không hề biết.
Cô càng đi vào bên trong, khung cảnh càng u ám hơn, nhưng tuyệt nhiên không hề thấy một con ma thú nào xuất hiện. Trong đầu vẫn còn đang nghi ngờ không biết lão già sư phụ có chơi mình không thì phía trước xuất hiện một hang động. Từ đâu một luồng gió mạnh đẩy cô vào trong động, cửa hang lập tức bị đá lấp đi không rõ nguyên nhân. Cô nhíu mày, nhưng chân vẫn cứ bước, Kim Kim trong lòng tự nhiên động đậy vài cái rồi phóng đi làm cô phải khinh công đuổi theo. Cho tới khi bắt được nó cũng là lúc trước mắt cô cảnh tượng kinh hoàng diễn ra.
Hàng trăm con ma thú bay lượn trên bầu trời, trên người đều là vảy đen có con lại có màu trắng, Mạc Hi hả họng, đây không phải là loài rồng trong truyền thuyết sao, vậy có nghĩa, đây là nơi trú ẩn của bọn chúng. Cô như bị thôi miên tiến sâu vào hơn, chỉ hận mình bây giờ không có máy ảnh để lưu lại khoảng khắc này. Những con rồng trên cao bắt đầu hạ cánh xuống, đi lại trước mặt cô. Kim Kim khẽ rùng mình một cái, thân ảnh biến cao, lập tức hàng ngàn con khom người.
Mạc Hi một lần nữa không tin vào mắt mình, đây chẳng phải là thể hiện sự kính trọng bề trên sao. Cô bây giờ mới nhớ tới lời của Phong Thanh lúc mới xuất hiện, rồng ư, nhìn lại Kim Kim, trên người nó cũng có vảy, đuôi mọc dài, đầu ngẩng cao đầy uy nghiêm nhưng lại là màu vàng, rồng hoàng kim.
Rồng hoàng kim là chúa tể của các loài rồng, ngàn năm mới xuất hiện một con. Mỗi lần chết đi, xác liền biến thành một quả trứng nhỏ, giống như cải tử hoàn sinh, tới lúc nở ra, sẽ lại tiếp tục đi tìm kím chủ nhân kiếp trước của mình. Rồng hoàng kim là loài rồng trung thành, chỉ thờ một chủ. Năng lực của nó là điều khiển lửa và băng, không những vậy đuôi còn có những hàng gai dài đầy độc.
Sau khi phân tích hết những thông tin trong đầu, Mạc Hi đã được loài rồng đón tiếp vô cùng nồng hậu, và tình hình bây giờ là cô đang cùng Kim Kim ngâm mình trong dòng nước ấm, thôi thì coi như lần này đi nghỉ dưỡng mấy ngày vậy. Cuối ngày, Kim Kim dẫn cô tới một hang động nhỏ nằm sâu bên trong, cô tự hỏi không biết ở đây tụi nó xây bao nhiêu tòa thành rồi nữa. Nhưng lần này, Kim Kim đẩy cô vào bên trong không hề báo trước rồi đóng cửa lại để cô một mình, mặc dù nó biết cô sẽ làm thịt nó nhưng dù sao cũng là vì muốn tốt cho cô thôi.
Mạc Hi nhìn xung quanh, đợi tìm được lối ra sẽ xử con Kim Kim đó, yên tĩnh thật. Cô tiến tới phía trước, trên bàn là tất cả cái loại vũ khí, nhưng cây kiếm hoàng kim thì đã mất đi, trong đầu hiện ra khuôn mặt của Mạc Lãnh. Sau khi cô thành thân, hắn cũng quyết định lên núi theo sự chỉ dẫn của Phong Thanh, không nói chứ cô nhớ cái mặt nũng nịu của hắn vô cùng.
Bỗng một ánh sáng lóe lên làm Mạc Hi phải che mắt lại, tới khi dừng lại thì trên bàn đã hiện lên tất cả các bí kíp võ công của từng loại vũ khí. Cô hào hứng, bắt đầu cầm từng thứ lên múa vài vòng, cảm giác bây giờ chỉ có một từ tuyệt để diễn tả. Nhưng cô đâu biết rằng, đối với một người, quá lắm chỉ có thể học hai loại vũ khí, vì vũ khí cũng như ma thú, đều có linh tính, khi giao tiếp chúng sẽ hút đi một phần linh lực để duy trì. Mạc Hi luyện đến vũ khí thứ năm thì liền cảm thấy choáng váng, trước mắt chỉ còn lại hai thứ nữa thôi, cô không thể chịu thua vậy được, đối với sát thủ, sự gục ngã chính là còn nhục nhã hơn cái chết.
Mạc Hi ngã xuống đất, cuốn bí kíp thứ sáu đã xong, trong ngực bây giờ là từng hồi nóng như lửa đốt, linh lực đang chạy loạn trong cơ thể làm cô phun ra một ngụm máu nhỏ. Nếu cô biết rằng, một người luyện ba vũ khí sẽ có thể tẩu hỏa nhập ma thì có cảm thấy mình may mắn quá không nhỉ. Cô nhìn vũ khí cuối cùng, là cung tên, nhưng tại sao lại không hề có mũi tên, cô đọc sơ qua bí kíp, trên đó chỉ có một dòng chữ, chính là dùng linh lực tạo thành mũi tên để phóng đi. Cô cầm cung tên lên, bỗng một luồng ánh sáng chạy xuyên qua đầu cô, trên môi xuất hiện nụ cười hài lòng, đây mới chính là thứ cô cần. Quay người về phía cửa, kéo dây cung, khoảng không ở giữa không hề là mũi tên, ngược lại là một trái bom, cô nhếch miệng, thả tay, trái bom bay nhanh về phía cửa làm thành một trận nổ lớn.
Kim Kim ở ngoài đi qua đi lại, đã sáu ngày kể từ chủ nhân đi vào bên trong, tại sao bây giờ lại còn chưa đi ra nữa thì một trận nổ thổi bay cánh cửa, một thân hoàng bộ đi ra. Kim Kim vui mừng chạy lại nhưng lập tức thấy thân ảnh đó ngã xuống thì hốt hoảng đỡ lấy. Mạc Hi ngã xuống người Kim Kim, sau ngày không ăn không uống, lại hao mất linh lực, bây giờ cô chỉ còn nữa cái mạng mà thôi, cũng may là luyện bí kíp này, thời gian nhịn ăn uống có thể tăng lên, không thì cô có thể trở thành cái xác khô trong đó rồi.
Kim Kim đèo cô trên người, lập tức phóng tới hồ nước nóng, rồi thả cô xuống. Hồ nước này ngoại trừ ngâm người ra, còn có thể hồi phục linh lực, cũng như chữa trị vết thương nên vì thế bộ tộc rồng mới mạnh mẽ duy trì được như thế. Mạc Hi cảm nhận linh lực mình từ từ trở lại, không còn loạn xạ nữa mới thả lỏng cả người, nói chính xác hơn là ngất đi.
Tới khi mở mắt ra, bên mũi đã nghe mùi thịt nướng thơm phức, tụi rồng làm tiệc mà không rủ cô sao. Cô đi lại bên đống lửa, Kim Kim thấy thế thì quấn quanh chân cô rồi ngồi xuống, nó chưa bao giờ rời khỏi người cô, sáu ngày kia thật sự làm nó nhớ hơi ấm không chịu nổi. Cô đánh no bụng, rồi cùng với Kim Kim cưỡi trên lưng bọn chúng chơi đùa trên không. Một ngày lại trôi qua, cô mới nhớ tới một thứ, lấy ra bên hông mình một viên ngọc màu vàng, nắm chặt trong tay liền biến đổi thành cây cung hoàng kim sáng chói. Đúng là vũ khí có linh tính, dù cô có quăng nó đi đâu thì khi cần đều có mặt bên cạnh cô, đang thích thú ngắm nhìn thì liền sực nhớ ra một chuyện, sáu ngày trời, cô luyện sáu vũ khí, pháp lực cũng tăng không ít, nhưng có phải nên trở về rồi hay không, Đường Lãnh Nam chắc chắn rất tức giận nha.
Đường Lãnh Nam bây giờ thật sự đang làm loạn ở Linh Cung Các, đã mấy ngày rồi không thấy Mạc Hi quay về, anh lo lắng không ngớt. Đạp cửa đi vào, anh đằng đằng sát khí nhìn Phong Hàn đang gom đồ cho vào cái túi, không nói không rằng nắm cổ áo lão gằn từng chữ.
-Mạc Hi đâu?
Phong Hàn cố thoát ra khỏi tay Đường Lãnh Nam, sau đó kể lại sự tình, lão đang chuẩn bị để đi vào trong đó một chuyến, cũng đã một tuần kể từ khi Mạc Hi đi rồi. Lão lo chết đi được, đồ đệ bảo bối mới nhận, lỡ xảy ra chuyện gì thì lão sẽ cắn lưỡi mà chết. Phong Hàn cùng Đường Lãnh Nam phi thân vào rừng, nhưng không ngờ rằng, phía sau lại có người bí mật đi theo.
Cực Phẩm Sát Thủ Vương Phi Của Vương Gia - Chapter 11
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Phong Hàn dẫn Mạc Hi đến một khu rừng rộng lớn, rồi đưa cho cô một cái còi.
-Hôm nay con phải tự mình vượt qua khu vườn này. Mặc dù có linh lực tím, nhưng nếu con không có kinh nghiệm chiến đấu thì cũng chả là gì cả. Cái còi này con chỉ được lấy ra khi con thật sự gặp phải ma thú mạnh nhất mà thôi. Đừng làm ta thất vọng.
-Vâng thưa sư phụ.
Cô cất còi vào bên trong, ngẩng đầu nhìn bao quát bên ngoài rồi mới đi vào trong. Các học viên khi được đào tạo đều phải trải qua kì thử hạch ở trong rừng, nhưng khu rừng này, trước giờ chỉ có Phong Hàn, những người có linh lực cao siêu mới dám chui đầu vô, và điều này, Mạc Hi vẫn không hề biết.
Cô càng đi vào bên trong, khung cảnh càng u ám hơn, nhưng tuyệt nhiên không hề thấy một con ma thú nào xuất hiện. Trong đầu vẫn còn đang nghi ngờ không biết lão già sư phụ có chơi mình không thì phía trước xuất hiện một hang động. Từ đâu một luồng gió mạnh đẩy cô vào trong động, cửa hang lập tức bị đá lấp đi không rõ nguyên nhân. Cô nhíu mày, nhưng chân vẫn cứ bước, Kim Kim trong lòng tự nhiên động đậy vài cái rồi phóng đi làm cô phải khinh công đuổi theo. Cho tới khi bắt được nó cũng là lúc trước mắt cô cảnh tượng kinh hoàng diễn ra.
Hàng trăm con ma thú bay lượn trên bầu trời, trên người đều là vảy đen có con lại có màu trắng, Mạc Hi hả họng, đây không phải là loài rồng trong truyền thuyết sao, vậy có nghĩa, đây là nơi trú ẩn của bọn chúng. Cô như bị thôi miên tiến sâu vào hơn, chỉ hận mình bây giờ không có máy ảnh để lưu lại khoảng khắc này. Những con rồng trên cao bắt đầu hạ cánh xuống, đi lại trước mặt cô. Kim Kim khẽ rùng mình một cái, thân ảnh biến cao, lập tức hàng ngàn con khom người.
Mạc Hi một lần nữa không tin vào mắt mình, đây chẳng phải là thể hiện sự kính trọng bề trên sao. Cô bây giờ mới nhớ tới lời của Phong Thanh lúc mới xuất hiện, rồng ư, nhìn lại Kim Kim, trên người nó cũng có vảy, đuôi mọc dài, đầu ngẩng cao đầy uy nghiêm nhưng lại là màu vàng, rồng hoàng kim.
Rồng hoàng kim là chúa tể của các loài rồng, ngàn năm mới xuất hiện một con. Mỗi lần chết đi, xác liền biến thành một quả trứng nhỏ, giống như cải tử hoàn sinh, tới lúc nở ra, sẽ lại tiếp tục đi tìm kím chủ nhân kiếp trước của mình. Rồng hoàng kim là loài rồng trung thành, chỉ thờ một chủ. Năng lực của nó là điều khiển lửa và băng, không những vậy đuôi còn có những hàng gai dài đầy độc.
Sau khi phân tích hết những thông tin trong đầu, Mạc Hi đã được loài rồng đón tiếp vô cùng nồng hậu, và tình hình bây giờ là cô đang cùng Kim Kim ngâm mình trong dòng nước ấm, thôi thì coi như lần này đi nghỉ dưỡng mấy ngày vậy. Cuối ngày, Kim Kim dẫn cô tới một hang động nhỏ nằm sâu bên trong, cô tự hỏi không biết ở đây tụi nó xây bao nhiêu tòa thành rồi nữa. Nhưng lần này, Kim Kim đẩy cô vào bên trong không hề báo trước rồi đóng cửa lại để cô một mình, mặc dù nó biết cô sẽ làm thịt nó nhưng dù sao cũng là vì muốn tốt cho cô thôi.
Mạc Hi nhìn xung quanh, đợi tìm được lối ra sẽ xử con Kim Kim đó, yên tĩnh thật. Cô tiến tới phía trước, trên bàn là tất cả cái loại vũ khí, nhưng cây kiếm hoàng kim thì đã mất đi, trong đầu hiện ra khuôn mặt của Mạc Lãnh. Sau khi cô thành thân, hắn cũng quyết định lên núi theo sự chỉ dẫn của Phong Thanh, không nói chứ cô nhớ cái mặt nũng nịu của hắn vô cùng.
Bỗng một ánh sáng lóe lên làm Mạc Hi phải che mắt lại, tới khi dừng lại thì trên bàn đã hiện lên tất cả các bí kíp võ công của từng loại vũ khí. Cô hào hứng, bắt đầu cầm từng thứ lên múa vài vòng, cảm giác bây giờ chỉ có một từ tuyệt để diễn tả. Nhưng cô đâu biết rằng, đối với một người, quá lắm chỉ có thể học hai loại vũ khí, vì vũ khí cũng như ma thú, đều có linh tính, khi giao tiếp chúng sẽ hút đi một phần linh lực để duy trì. Mạc Hi luyện đến vũ khí thứ năm thì liền cảm thấy choáng váng, trước mắt chỉ còn lại hai thứ nữa thôi, cô không thể chịu thua vậy được, đối với sát thủ, sự gục ngã chính là còn nhục nhã hơn cái chết.
Mạc Hi ngã xuống đất, cuốn bí kíp thứ sáu đã xong, trong ngực bây giờ là từng hồi nóng như lửa đốt, linh lực đang chạy loạn trong cơ thể làm cô phun ra một ngụm máu nhỏ. Nếu cô biết rằng, một người luyện ba vũ khí sẽ có thể tẩu hỏa nhập ma thì có cảm thấy mình may mắn quá không nhỉ. Cô nhìn vũ khí cuối cùng, là cung tên, nhưng tại sao lại không hề có mũi tên, cô đọc sơ qua bí kíp, trên đó chỉ có một dòng chữ, chính là dùng linh lực tạo thành mũi tên để phóng đi. Cô cầm cung tên lên, bỗng một luồng ánh sáng chạy xuyên qua đầu cô, trên môi xuất hiện nụ cười hài lòng, đây mới chính là thứ cô cần. Quay người về phía cửa, kéo dây cung, khoảng không ở giữa không hề là mũi tên, ngược lại là một trái bom, cô nhếch miệng, thả tay, trái bom bay nhanh về phía cửa làm thành một trận nổ lớn.
Kim Kim ở ngoài đi qua đi lại, đã sáu ngày kể từ chủ nhân đi vào bên trong, tại sao bây giờ lại còn chưa đi ra nữa thì một trận nổ thổi bay cánh cửa, một thân hoàng bộ đi ra. Kim Kim vui mừng chạy lại nhưng lập tức thấy thân ảnh đó ngã xuống thì hốt hoảng đỡ lấy. Mạc Hi ngã xuống người Kim Kim, sau ngày không ăn không uống, lại hao mất linh lực, bây giờ cô chỉ còn nữa cái mạng mà thôi, cũng may là luyện bí kíp này, thời gian nhịn ăn uống có thể tăng lên, không thì cô có thể trở thành cái xác khô trong đó rồi.
Kim Kim đèo cô trên người, lập tức phóng tới hồ nước nóng, rồi thả cô xuống. Hồ nước này ngoại trừ ngâm người ra, còn có thể hồi phục linh lực, cũng như chữa trị vết thương nên vì thế bộ tộc rồng mới mạnh mẽ duy trì được như thế. Mạc Hi cảm nhận linh lực mình từ từ trở lại, không còn loạn xạ nữa mới thả lỏng cả người, nói chính xác hơn là ngất đi.
Tới khi mở mắt ra, bên mũi đã nghe mùi thịt nướng thơm phức, tụi rồng làm tiệc mà không rủ cô sao. Cô đi lại bên đống lửa, Kim Kim thấy thế thì quấn quanh chân cô rồi ngồi xuống, nó chưa bao giờ rời khỏi người cô, sáu ngày kia thật sự làm nó nhớ hơi ấm không chịu nổi. Cô đánh no bụng, rồi cùng với Kim Kim cưỡi trên lưng bọn chúng chơi đùa trên không. Một ngày lại trôi qua, cô mới nhớ tới một thứ, lấy ra bên hông mình một viên ngọc màu vàng, nắm chặt trong tay liền biến đổi thành cây cung hoàng kim sáng chói. Đúng là vũ khí có linh tính, dù cô có quăng nó đi đâu thì khi cần đều có mặt bên cạnh cô, đang thích thú ngắm nhìn thì liền sực nhớ ra một chuyện, sáu ngày trời, cô luyện sáu vũ khí, pháp lực cũng tăng không ít, nhưng có phải nên trở về rồi hay không, Đường Lãnh Nam chắc chắn rất tức giận nha.
Đường Lãnh Nam bây giờ thật sự đang làm loạn ở Linh Cung Các, đã mấy ngày rồi không thấy Mạc Hi quay về, anh lo lắng không ngớt. Đạp cửa đi vào, anh đằng đằng sát khí nhìn Phong Hàn đang gom đồ cho vào cái túi, không nói không rằng nắm cổ áo lão gằn từng chữ.
-Mạc Hi đâu?
Phong Hàn cố thoát ra khỏi tay Đường Lãnh Nam, sau đó kể lại sự tình, lão đang chuẩn bị để đi vào trong đó một chuyến, cũng đã một tuần kể từ khi Mạc Hi đi rồi. Lão lo chết đi được, đồ đệ bảo bối mới nhận, lỡ xảy ra chuyện gì thì lão sẽ cắn lưỡi mà chết. Phong Hàn cùng Đường Lãnh Nam phi thân vào rừng, nhưng không ngờ rằng, phía sau lại có người bí mật đi theo.