Cây kiếm đâm xuyên tim Hạ Thương làm cho không khí căng thẳng, nhưng vẻ mặt Mạc Hi vẫn vô cùng bình tĩnh, vì thứ cắm trên người kia chính là kiếm hoàng kim. Thân ảnh từ trên cao khinh công xuống nơi cô đứng, ánh mắt cao cao tại thượng, lạnh lùng nhìn xung quanh, chỉ khi dời tới người cô liền ôn nhu, nở nụ cười ngọt ngào chưa từng có.
"Tỷ tỷ."
Mạc Hi trong lòng vui mừng, nhưng vẫn biểu hiện bình tĩnh bên ngoài. Cuối cùng đệ đệ mà cô thương yêu nhất cũng xuất hiện, nhưng có phần hơi dã man chút.
"Ta đã nói ai khi dễ tỷ tỷ đều phải chết."
Mạc Lãnh sau khi lên núi tu luyện theo phương thức bá đạo của sư phụ thì cơ thể cường tráng hơn, võ công cũng đồng thời tăng cao vì đại đa số nạn nhân chết trong tay hắn toàn là ma thú cấp cao, nhằm lúc giải quyết xong thì tánh mạng còn lưu lại cũng chỉ là một phần ba. Hôm nay không biết vì điều gì mà sư phụ kéo hắn xuống núi, còn nói nếu như không nhanh thì tỷ tỷ Mạc Hi sẽ bị người ta khi dễ đến chết.
"Phong Thanh."
Tiếng la lên làm cắt ngang tâm tình của Mạc Hi, Phong Hàn từ lúc nào đã đứng thẳng người, ánh mắt ngạc nhiên nhìn người đứng trước mặt, xa cách mấy năm nay mới gặp lại. Phong Thanh cùng Phong Hàn là hai huynh đệ ruột thịt, cùng nhau lớn lên, cùng nhau luyện kiếm, hai người như hình với bóng. Linh Cung Các cũng là một tay Phong Thanh lập ra, đem không biết bao nhiêu nhân tài quy tụ lại, vẻ vang nhiều đời, sau đó đã luyện được võ công thất truyền, thân phận bây giờ không khác gì một vị thần tiên, cuối cùng là ẩn tu trên núi, đem cả giang sơn để lại cho đệ đệ mình.
"Đường Lãnh Nam, thấy sư phụ mà không chào một tiếng sao?"
Phong Thanh phi thân đến trước mặt Mạc Hi, cô cảm nhận rõ Đường Lãnh Nam đang cứng ngắc lại, khuôn mặt tối sầm muốn giết người. Vào hôm rời đi, Phong Thanh không biết vì cái gì lại hướng mình về phía hoàng cung, nham nhở bắt lấy anh lên núi tu luyện. Khoảng thời gian vừa phải chống chọi với độc dược, vừa dùng thân thể yếu ớt ngày trước bị hành hạ dưới tay sư phụ, anh liền không muốn nhớ tới. Sau này, lựa thời cơ hạ mê dược, anh trốn xuống núi, nên khi nghe tin cô nhận huynh đệ của Phong Thanh làm sư phụ thì không tự chủ rùng mình.
"Sư phụ!"
Đường Lãnh Nam mặt sa sầm kêu một tiếng, nói thẳng ra thì anh không muốn nhận người này làm sư phụ. Phong Thanh thấy nét mặt của anh như vậy cũng không trách cứ, ông trước giờ chỉ có hai đồ đệ, người đầu tiên là Lãnh Nam, nên việc dạy dỗ rất ư là nghiêm khắc, không chỉ vậy có phần biến thái chẳng hạn như bắt anh cởi hết đồ trong mùa giá rét đứng đó luyện kiếm, rồi sau đó sẽ nói là tập thích nghi với mọi hoàn cảnh. Nên anh tránh ông như tránh tà là điều hiển nhiên.
"Đây là thê tử của con sao?"
Phong Thanh quay qua nhìn Mạc Hi, ánh mắt có chút sáng lên, ừ thằng nhóc này nhìn người thật tốt, nhưng đã bị Đường Lãnh Nam đứng lên phía trước chắn đường nhìn của ông, không những vậy lại tặng cho ông sát khí đằng đằng. Phong Hàn bật cười trong lòng, cũng là do ai đó tự làm tự chịu.
"Đây cũng là đồ đệ của ta. Tư chất rất tốt nha."
Năm người trên võ đài đứng nói chuyện với nhau, không để ý rằng xung quanh mọi người đang há hốc miệng ra, lâu lâu lại dụi mắt, thần tiên Phong Thanh lâu năm không màng thiên hạ nay đã tái xuất, còn để cho đồ đệ của mình hạ thủ trước mặt không nói một lời. Nhưng còn chưa ngạc nhiên hết đã thấy Mạc Hi đẩy Đường Lãnh Nam ra, đi tới trước mặt thần tiên, vài giây sau liền thấy thần tiên nằm dưới chân vương phi.
"Này lão già kia, ông dạy dỗ Mạc Lãnh như thế nào để người nó toàn là vết thương thế hả. Còn nữa, tại sao người nó lại ốm đi vài phần rồi. Không chỉ vậy mà còn dám trước mặt ở nhiều người ra tay không thương tiếc, ông dạy cho nó cái tính này ở đâu. Ta giao đệ đệ cho ông mà ông dám dạy dỗ như vậy sao hả?"
Mạc Hi bẻ bẻ tay, cố tình dẫm vài đạp lên người Phong Thanh, coi như là trả thêm thù của Đường Lãnh Nam vậy. Phong Thanh bị đạp đến không chịu nổi, thân là thần tiên, võ công cao cường, nhưng vì sao lại không dám hó hé trước một cô nhóc mười bốn tuổi, uy lực cùng sát khí kia làm ông sợ hãi vài phần.
"Tỷ phu, thì ra huynh chính là đồ đệ trước đây của sư phụ. Đệ nghe sư phụ nhắc về huynh nhiều lắm, nhất là việc sư phụ đưa huynh vào động của mỹ nhân ngư để vui đùa."
"Hi Hi, nàng đạp còn nhẹ quá nha."
Mạc Hi vừa nghe lời nói của Đường Lãnh Nam liền dùng sức đạp thẳng vào lưng của Phong Thanh. Cái gì mà đưa chứ, anh rõ ràng là bị ông ta dụ dỗ rồi đẩy vào hang động của bọn quái nữ đó, không nói một lời lấp cửa hang lại, hại anh cả một tuần trời vừa đánh nhau với bọn chúng, vừa sợ mất đời trai đến nỗi tối không dám ngủ, tới khi phá cửa đi ra thì lại được nghe câu rèn luyện không bị cám dỗ.
Từ Linh Các nãy giờ nhìn người của mình bị kiếm đâm vào tim chết không nhắm mắt liền tức giận, nhưng lại không dám hó hé với đồ đệ của thần tiên, nên chỉ biết nuốt hận khiêng Hạ Thương xuống, sau đó đi báo tin tới phủ của Hạ quan gia.
Do vụ việc thần tiên Phong Thanh xuống núi ngao du, nhiều vương quốc khác sai sứ giả qua làm thân. Mạc Lãnh vì là đồ đệ của Phong Thanh nên cũng được hoàng đế trịnh trọng ban lời mời tới cửa phủ, làm cho người nhà họ Mạc không dám xàm bậy trước mặt tỷ muội Mạc Hi nữa.
Trên đường đi tới hoàng cung, Đường Lãnh Nam giải thích việc phân lãnh thổ với Mạc Hi. Có bốn vương quốc hùng mạnh nhất, Tây quốc, Nam quốc, Đông quốc và Bắc quốc nằm về bốn phía, đều chịu sự giám sát từ phụ hoàng. Thành trì của ngài nằm ở trung tâm để biên giới bên ngoài nếu có tràn vào cũng được sự bảo vệ của các vương quốc khác. Cô hỏi liệu có bao giờ bọn họ phản nghịch lại hay không thì liền bị Đường Lãnh Nam phủ nhận, vì lúc trước cũng từng có lúc bốn vương quốc hợp tác lại lật đổ phụ hoàng nhưng ai dè bị phụ hoàng chinh phạt, hại bọn họ mất rất nhiều của cải, nên từ đó thề một lòng theo hầu dưới chân.
Kiệu của đám người Mạc Hi là đến cuối cùng, không phải do Phong Thanh lâu ngày không lên triều bây giờ phải đi chỉnh chang nhan sắc thì không còn nguyên nhân nào khác, cô thầm mừng vì anh không học cái tính điệu đàng của ông ta. Bọn họ năm người bước vào làm cho mọi người đang nâng rượu vui thì dừng hết hoạt động, cảnh tượng trước mặt thật sự rất tỏa sáng.
"Tham kiến hoàng thượng, hoàng thái hậu, hoàng hậu."
"Miễn lễ. "
Năm người Mạc Hi ngồi vào bàn, nhìn sơn hào hải vị trước mặt không tự chủ đã giương đũa hoạt động.
"Lần này bốn vương quốc qua đây, có chuyện gì sao?"
Hoàng đế trầm ổn lên tiếng. Mạc Hi ngước mắt lên nhìn, đa số lần này toàn là công chúa và hoàng tử được phái qua đây, có điều tại sao lại cứ hướng về phía Đường Lãnh Nam mà nháy mắt. Nhưng duy nhất có một người, công chúa Tây quốc, khuôn mặt bình tĩnh, không màng chuyện xung quanh, cao quý nghiêm trang, nhưng khi hướng ánh mắt qua bàn cô thì liền hơi đỏ mặt, không phải, không phải bàn cô, mà là bàn của Mạc Lãnh. Cô liếc nhìn Mạc Lãnh, hắn làm như không thấy nhưng thật ra môi đã nhếch lên vô cùng cao hứng, lại còn giả vờ nhìn lướt qua người ta. Đúng là yêu nghiệt.
"Tỷ tỷ, đừng có nhìn đệ như vậy nữa. Coi chừng tỷ phu bị người khác cướp mất đi."
Mạc Hi bĩu môi, thằng nhóc láu cá, nhưng đúng như lời của Mạc Lãnh nói, công chúa Nam quốc từ đâu đi lên, nói muốn nhảy một vũ khúc tặng mọi người nhưng lại cứ chăm chăm vào Đường Lãnh Nam. Thật là đáng ghét nha. Cô không ra tay thì mọi người sẽ vẫn nghĩ cô là thỏ con mất.
Cây kiếm đâm xuyên tim Hạ Thương làm cho không khí căng thẳng, nhưng vẻ mặt Mạc Hi vẫn vô cùng bình tĩnh, vì thứ cắm trên người kia chính là kiếm hoàng kim. Thân ảnh từ trên cao khinh công xuống nơi cô đứng, ánh mắt cao cao tại thượng, lạnh lùng nhìn xung quanh, chỉ khi dời tới người cô liền ôn nhu, nở nụ cười ngọt ngào chưa từng có.
"Tỷ tỷ."
Mạc Hi trong lòng vui mừng, nhưng vẫn biểu hiện bình tĩnh bên ngoài. Cuối cùng đệ đệ mà cô thương yêu nhất cũng xuất hiện, nhưng có phần hơi dã man chút.
"Ta đã nói ai khi dễ tỷ tỷ đều phải chết."
Mạc Lãnh sau khi lên núi tu luyện theo phương thức bá đạo của sư phụ thì cơ thể cường tráng hơn, võ công cũng đồng thời tăng cao vì đại đa số nạn nhân chết trong tay hắn toàn là ma thú cấp cao, nhằm lúc giải quyết xong thì tánh mạng còn lưu lại cũng chỉ là một phần ba. Hôm nay không biết vì điều gì mà sư phụ kéo hắn xuống núi, còn nói nếu như không nhanh thì tỷ tỷ Mạc Hi sẽ bị người ta khi dễ đến chết.
"Phong Thanh."
Tiếng la lên làm cắt ngang tâm tình của Mạc Hi, Phong Hàn từ lúc nào đã đứng thẳng người, ánh mắt ngạc nhiên nhìn người đứng trước mặt, xa cách mấy năm nay mới gặp lại. Phong Thanh cùng Phong Hàn là hai huynh đệ ruột thịt, cùng nhau lớn lên, cùng nhau luyện kiếm, hai người như hình với bóng. Linh Cung Các cũng là một tay Phong Thanh lập ra, đem không biết bao nhiêu nhân tài quy tụ lại, vẻ vang nhiều đời, sau đó đã luyện được võ công thất truyền, thân phận bây giờ không khác gì một vị thần tiên, cuối cùng là ẩn tu trên núi, đem cả giang sơn để lại cho đệ đệ mình.
"Đường Lãnh Nam, thấy sư phụ mà không chào một tiếng sao?"
Phong Thanh phi thân đến trước mặt Mạc Hi, cô cảm nhận rõ Đường Lãnh Nam đang cứng ngắc lại, khuôn mặt tối sầm muốn giết người. Vào hôm rời đi, Phong Thanh không biết vì cái gì lại hướng mình về phía hoàng cung, nham nhở bắt lấy anh lên núi tu luyện. Khoảng thời gian vừa phải chống chọi với độc dược, vừa dùng thân thể yếu ớt ngày trước bị hành hạ dưới tay sư phụ, anh liền không muốn nhớ tới. Sau này, lựa thời cơ hạ mê dược, anh trốn xuống núi, nên khi nghe tin cô nhận huynh đệ của Phong Thanh làm sư phụ thì không tự chủ rùng mình.
"Sư phụ!"
Đường Lãnh Nam mặt sa sầm kêu một tiếng, nói thẳng ra thì anh không muốn nhận người này làm sư phụ. Phong Thanh thấy nét mặt của anh như vậy cũng không trách cứ, ông trước giờ chỉ có hai đồ đệ, người đầu tiên là Lãnh Nam, nên việc dạy dỗ rất ư là nghiêm khắc, không chỉ vậy có phần biến thái chẳng hạn như bắt anh cởi hết đồ trong mùa giá rét đứng đó luyện kiếm, rồi sau đó sẽ nói là tập thích nghi với mọi hoàn cảnh. Nên anh tránh ông như tránh tà là điều hiển nhiên.
"Đây là thê tử của con sao?"
Phong Thanh quay qua nhìn Mạc Hi, ánh mắt có chút sáng lên, ừ thằng nhóc này nhìn người thật tốt, nhưng đã bị Đường Lãnh Nam đứng lên phía trước chắn đường nhìn của ông, không những vậy lại tặng cho ông sát khí đằng đằng. Phong Hàn bật cười trong lòng, cũng là do ai đó tự làm tự chịu.
"Đây cũng là đồ đệ của ta. Tư chất rất tốt nha."
Năm người trên võ đài đứng nói chuyện với nhau, không để ý rằng xung quanh mọi người đang há hốc miệng ra, lâu lâu lại dụi mắt, thần tiên Phong Thanh lâu năm không màng thiên hạ nay đã tái xuất, còn để cho đồ đệ của mình hạ thủ trước mặt không nói một lời. Nhưng còn chưa ngạc nhiên hết đã thấy Mạc Hi đẩy Đường Lãnh Nam ra, đi tới trước mặt thần tiên, vài giây sau liền thấy thần tiên nằm dưới chân vương phi.
"Này lão già kia, ông dạy dỗ Mạc Lãnh như thế nào để người nó toàn là vết thương thế hả. Còn nữa, tại sao người nó lại ốm đi vài phần rồi. Không chỉ vậy mà còn dám trước mặt ở nhiều người ra tay không thương tiếc, ông dạy cho nó cái tính này ở đâu. Ta giao đệ đệ cho ông mà ông dám dạy dỗ như vậy sao hả?"
Mạc Hi bẻ bẻ tay, cố tình dẫm vài đạp lên người Phong Thanh, coi như là trả thêm thù của Đường Lãnh Nam vậy. Phong Thanh bị đạp đến không chịu nổi, thân là thần tiên, võ công cao cường, nhưng vì sao lại không dám hó hé trước một cô nhóc mười bốn tuổi, uy lực cùng sát khí kia làm ông sợ hãi vài phần.
"Tỷ phu, thì ra huynh chính là đồ đệ trước đây của sư phụ. Đệ nghe sư phụ nhắc về huynh nhiều lắm, nhất là việc sư phụ đưa huynh vào động của mỹ nhân ngư để vui đùa."
"Hi Hi, nàng đạp còn nhẹ quá nha."
Mạc Hi vừa nghe lời nói của Đường Lãnh Nam liền dùng sức đạp thẳng vào lưng của Phong Thanh. Cái gì mà đưa chứ, anh rõ ràng là bị ông ta dụ dỗ rồi đẩy vào hang động của bọn quái nữ đó, không nói một lời lấp cửa hang lại, hại anh cả một tuần trời vừa đánh nhau với bọn chúng, vừa sợ mất đời trai đến nỗi tối không dám ngủ, tới khi phá cửa đi ra thì lại được nghe câu rèn luyện không bị cám dỗ.
Từ Linh Các nãy giờ nhìn người của mình bị kiếm đâm vào tim chết không nhắm mắt liền tức giận, nhưng lại không dám hó hé với đồ đệ của thần tiên, nên chỉ biết nuốt hận khiêng Hạ Thương xuống, sau đó đi báo tin tới phủ của Hạ quan gia.
Do vụ việc thần tiên Phong Thanh xuống núi ngao du, nhiều vương quốc khác sai sứ giả qua làm thân. Mạc Lãnh vì là đồ đệ của Phong Thanh nên cũng được hoàng đế trịnh trọng ban lời mời tới cửa phủ, làm cho người nhà họ Mạc không dám xàm bậy trước mặt tỷ muội Mạc Hi nữa.
Trên đường đi tới hoàng cung, Đường Lãnh Nam giải thích việc phân lãnh thổ với Mạc Hi. Có bốn vương quốc hùng mạnh nhất, Tây quốc, Nam quốc, Đông quốc và Bắc quốc nằm về bốn phía, đều chịu sự giám sát từ phụ hoàng. Thành trì của ngài nằm ở trung tâm để biên giới bên ngoài nếu có tràn vào cũng được sự bảo vệ của các vương quốc khác. Cô hỏi liệu có bao giờ bọn họ phản nghịch lại hay không thì liền bị Đường Lãnh Nam phủ nhận, vì lúc trước cũng từng có lúc bốn vương quốc hợp tác lại lật đổ phụ hoàng nhưng ai dè bị phụ hoàng chinh phạt, hại bọn họ mất rất nhiều của cải, nên từ đó thề một lòng theo hầu dưới chân.
Kiệu của đám người Mạc Hi là đến cuối cùng, không phải do Phong Thanh lâu ngày không lên triều bây giờ phải đi chỉnh chang nhan sắc thì không còn nguyên nhân nào khác, cô thầm mừng vì anh không học cái tính điệu đàng của ông ta. Bọn họ năm người bước vào làm cho mọi người đang nâng rượu vui thì dừng hết hoạt động, cảnh tượng trước mặt thật sự rất tỏa sáng.
"Tham kiến hoàng thượng, hoàng thái hậu, hoàng hậu."
"Miễn lễ. "
Năm người Mạc Hi ngồi vào bàn, nhìn sơn hào hải vị trước mặt không tự chủ đã giương đũa hoạt động.
"Lần này bốn vương quốc qua đây, có chuyện gì sao?"
Hoàng đế trầm ổn lên tiếng. Mạc Hi ngước mắt lên nhìn, đa số lần này toàn là công chúa và hoàng tử được phái qua đây, có điều tại sao lại cứ hướng về phía Đường Lãnh Nam mà nháy mắt. Nhưng duy nhất có một người, công chúa Tây quốc, khuôn mặt bình tĩnh, không màng chuyện xung quanh, cao quý nghiêm trang, nhưng khi hướng ánh mắt qua bàn cô thì liền hơi đỏ mặt, không phải, không phải bàn cô, mà là bàn của Mạc Lãnh. Cô liếc nhìn Mạc Lãnh, hắn làm như không thấy nhưng thật ra môi đã nhếch lên vô cùng cao hứng, lại còn giả vờ nhìn lướt qua người ta. Đúng là yêu nghiệt.
"Tỷ tỷ, đừng có nhìn đệ như vậy nữa. Coi chừng tỷ phu bị người khác cướp mất đi."
Mạc Hi bĩu môi, thằng nhóc láu cá, nhưng đúng như lời của Mạc Lãnh nói, công chúa Nam quốc từ đâu đi lên, nói muốn nhảy một vũ khúc tặng mọi người nhưng lại cứ chăm chăm vào Đường Lãnh Nam. Thật là đáng ghét nha. Cô không ra tay thì mọi người sẽ vẫn nghĩ cô là thỏ con mất.