_ Ưm… - Toàn thân đau nhức, cảm giác như da thịt bị kéo căng ra, Mạc Hi ôm đầu từ từ ngồi dậy, chưa kịp định thần xem chuyện gì đang xảy ra thì lập tức có một thân hình bé nhỏ ào vào lòng cô.
- Tỷ tỷ, cuối cùng ngươi cũng tỉnh lại.
Tỷ tỷ, cô không nhớ là cô có thêm một người em nha, còn nữa, thời đại nào mà còn tỷ tỷ muội muội như phim kiếm hiệp vậy. Cô cuối xuống nhìn người trong lòng, là một bé trai nha, khuôn mặt vô cùng tuyệt hảo, dự sau này sẽ trở thành một mĩ nam xuất chúng. Cô nhìn xung quanh, đèn dầu, chậu nước, bàn cũ kĩ, còn cái y phục này, cuối cùng đây là thế kỉ thứ mấy rồi vậy. Trí nhớ kiếp trước và kiếp này cứ đua nhau ùa về làm cô cảm thấy khó chịu, cứ tưởng chỉ có trong truyện, cuối cùng lại xảy đến với mình.
Mạc Hi chính thức xuyên không về thời đại không hề được ghi chép trong lịch sử, nhưng nhờ kí ức của tiền thân lúc trước mới xác định được một vài vấn đề. Thời đại của vua Đường, con dân kính mến, cuộc sống sung túc, các vương quốc khác đều nể sợ, nhưng cô không ngờ ở đây ma thú lại là thứ quan trọng nhất cùng với vũ khí bá chủ thiên hạ.
Thân phận của cơ thể này là con gái tể tướng Mạc Danh, nhưng mẹ chỉ là một nha hoàn nhỏ bé nên liền bị phân biệt đối xử. Dù có được sự thương yêu từ phụ thân nhưng các kế mẫu thì vô cùng tàn ác, làm cho sau khi mẫu thân cô sinh được đứa con trai thứ hai thì kiệt sức mà chết. Ngày thường khi có phụ thân tể tướng ở nhà, mẹ con họ mới được ăn sung mặc sướng, chỉ cần ông vừa bước ra khỏi cửa thì liền bị tống khứ về một biệt viện cũ kĩ này, xem họ chẳng khác gì người hầu.
Mạc Hi tức giận nắm chặt tay, cô ghét nhất là cái dạng lấy lớn hiếp nhỏ, nhìn bé trai trong lòng mình tự nhiên dâng lên cảm giác bảo vệ, ôm chặt hắn, dù cho lúc trước thân thể này là ai, cô cũng hứa sẽ sống tốt phần đời còn lại, bảo vệ người đệ đệ nhỏ bé này của mình.
- Ta không sao. Đệ đệ, ngươi có thể đi chuẩn bị cho ta ít nước để ta tắm rửa không?
Bé trai lau nước mắt, vâng dạ rối rít liền chạy ra ngoài. Sau khi tắm rửa sạch sẽ, cô mới phát hiện, người này có dung mạo giống cô như đúc, chỉ có điều trên thân thể thì lại ẩn hiện hàng ngàn vết bầm, nhưng trước tiên phải kím thứ gì bảo vệ bên mình đã. Đang tập trung suy nghĩ, bên ngoài liền phát ra tiếng bước chân cùng tiếng la hét ầm ĩ làm cô nhíu mày, chợt nghe giọng nói van xin của đệ đệ mình thì liền nhanh chóng đi ra ngoài.
_ Mạc Hi, mày mau ra đây. – Một người con gái vận cẩm phục màu lam, đi cùng -à bốn tên đầy tớ đang lôi đệ đệ cô, trên người là những vết roi da còn hằn đỏ. – Đệ đệ của mày, Mạc Lãnh, dám thừa lúc không có ai trong bếp đã ăn trộm đồ. Đúng là con của nha hoàn, dù làm gì thì vẫn là vô cùng bẩn thỉu, xem ta hôm nay thay phụ thân dạy dỗ các ngươi.
Mạc Hi bước ra nogài, nhìn cảnh tượng Mạc Lãnh thân đầy máu thì con ngươi càng lạnh lẽo, trong lòng lúc nào đã bùng lên ngọn lửa giận dữ, làm cho Mạc Vân Lam cũng khiếp đảm, tại sao hôm nay ánh mắt đó lại đáng sợ đến thế.
- Dám nhìn ta vậy sao. Hôm nay ta không chỉnh lại ngươi là không được – Mạc Vân Lam nhanh chóng tiến lên phía trước, tay giơ lên định đánh xuống thì bị cô chụp lấy, tay còn lại vươn lên tát thẳng xuống mặt ả, đồng thời dùng lực nhẹ bẻ gãy cánh tay kia rồi quăng ả xuống đất.
- Thả Mạc Lãnh ra!
Mạc Hi lạnh giọng nói từng tiếng ra làm cho bọn đầy tớ cũng không dám trái lệnh mà thả hắn ra, rồi nhanh chóng chạy lại chỗ đại tiểu thư.
- Chuyện lần này nếu muốn tính sổ thì liền tới tìm ta, còn dám đả thương đệ đệ ta một lần nữa, đừng trách hôm đó là ngày chết của các ngươi.
Cô bồng hắn lên đi vào trong phòng trước ánh mắt sợ hãi của đầy tớ. Họ nhanh chóng khiêng Mạc Vân Lam ra ngoài, không dám chậm trễ dù là nữa bước. Bên trong, Mạc Hi vén áo Mạc Lãnh lên, mùi máu tanh làm cô nhăn mặt, lấy khăn chậm vết thương lại phát hiện trong tay hắn cầm chặt hai cái bánh bao còn nóng hổi, cô vuốt đầu hắn, quyết định lúc nãy càng lúc càng mạnh mẽ.
Trong khu đất biệt viện, mọi thứ đều cũ kĩ, nhưng cô phát hiện rất nhiều hoa loa kèn mọc lên, liền nhanh chân lấy khăn, đổi vị trí cho chúng bao quanh ngôi nhà và chắc rằng người bên trong sẽ không bị ảnh hưởng gì thì mới an tâm dặn dò Mạc Lãnh
- Ta đi tìm thuốc chữa trị vết thương cho ngươi. Ngươi tuyệt đối có chuyện gì cũng không được ra khỏi nhà, có thì cũng không được phép lại gần những bông hoa màu trắng xung quanh đây nghe không?
- Bên ngoài rất nguy hiểm, chưa nói tới chỉ cần ra ngoài một bước sẽ bị bọn họ lấy gậy đánh. Đệ không sao đâu. – Mạc Lãnh thều thào nói.
- Không cần phải lo cho ta. Ngươi nhớ kĩ lời ta nói là được. Ta sẽ trở về trước nửa đêm. Mau nghỉ ngơi!
Mạc Hi ánh mắt kiên định không cho hắn nữa lời ngăn cản, nhìn hắn gật đầu một cái, cô an tâm rồi mới nhanh chân phi lên tường ra ngoài, nhưng rồi nhận ra trong túi không có một đồng thì chuyển hướng lặng lẽ đi vào trong rừng, cũng may ngoài cái nghề nghiệp sát thủ kia ra, thời gian còn lại cô học về y dược nên mới vận hành rõ các huyệt và kim châm.
Cô hít thở không khí trong lành rồi nhanh chóng tìm các loại thuốc mình cần, chỉ có điều càng tìm càng hăng, nên từ lúc nào đã đi sâu vào bên trong, cho tới khi nghe được tiếng gầm gừ nho nhỏ mới dừng cước bộ, ẩn vào một góc. Ở phía xa, có một vật thể nhỏ màu vàng đang quằn quại bởi đôi chân bị dính vào bẫy sắt của người thợ săn. Cô từ từ đi lại gần, vật nhỏ dường như rất thính tai, lập tức dè chừng với người trước mắt, còn giương nanh đe dọa làm cô cười khổ.
- Để im đi, ngươi chỉ làm mình bị kẹt thêm thôi. – Cô mặc kệ nó có hành động hung dữ gì, nhẹ nhàng ngồi xuống, gỡ tay nó ra khỏi, thật không ngờ thời đại này, chỉ có cái bẫy này là cô xem như vật hiện đại nhất. Cô lấy một ít lá ra, nhai nhẹ rồi xoa vào chỗ vết thương làm nó ngưng ra máu.
- Được rồi. Nó sẽ không chảy máu nữa đâu. Ngươi mau đi đi, chú ý chút, không lại dính vào thì không có ai gỡ ra cho ngươi đâu.
Cô phủi người rồi quay lưng bước xuống núi, một vài giây dừng cước bộ lại, nhìn phía sau thì thấy vật nhỏ đó vẫn bước theo, thấy cô đi thì tung tăng đi theo, thấy cô dừng thì lập tức ngồi xuống vẫy đuôi, tới khi không chịu nổi nữa, cô mới ngồi thỏm xuống, đối diện với nó.
- Ngươi muốn gì?
Vật nhỏ nghiêng đầu nhìn, vui mừng vì sự đeo bám của mình có hiệu quả, liền lập tức nhảy lên người cô, trán kề trán, một ánh sáng liền lóe lên làm cô hoảng hồn, cả người lập tức nóng lên như lửa cháy quanh thân, cô ngồi ngay lại, tịnh tâm xem xét. Quả thật không bao lâu, cô liền cảm thấy một nguồn linh lực dữ dội đang khuấy động trong người. Có vẻ như vật nhỏ hơi kinh ngạc, nhưng nhanh chóng trở thành trạng thái vui mừng, đưa cả hai vào khế ước ma thú.
_ Ưm… - Toàn thân đau nhức, cảm giác như da thịt bị kéo căng ra, Mạc Hi ôm đầu từ từ ngồi dậy, chưa kịp định thần xem chuyện gì đang xảy ra thì lập tức có một thân hình bé nhỏ ào vào lòng cô.
- Tỷ tỷ, cuối cùng ngươi cũng tỉnh lại.
Tỷ tỷ, cô không nhớ là cô có thêm một người em nha, còn nữa, thời đại nào mà còn tỷ tỷ muội muội như phim kiếm hiệp vậy. Cô cuối xuống nhìn người trong lòng, là một bé trai nha, khuôn mặt vô cùng tuyệt hảo, dự sau này sẽ trở thành một mĩ nam xuất chúng. Cô nhìn xung quanh, đèn dầu, chậu nước, bàn cũ kĩ, còn cái y phục này, cuối cùng đây là thế kỉ thứ mấy rồi vậy. Trí nhớ kiếp trước và kiếp này cứ đua nhau ùa về làm cô cảm thấy khó chịu, cứ tưởng chỉ có trong truyện, cuối cùng lại xảy đến với mình.
Mạc Hi chính thức xuyên không về thời đại không hề được ghi chép trong lịch sử, nhưng nhờ kí ức của tiền thân lúc trước mới xác định được một vài vấn đề. Thời đại của vua Đường, con dân kính mến, cuộc sống sung túc, các vương quốc khác đều nể sợ, nhưng cô không ngờ ở đây ma thú lại là thứ quan trọng nhất cùng với vũ khí bá chủ thiên hạ.
Thân phận của cơ thể này là con gái tể tướng Mạc Danh, nhưng mẹ chỉ là một nha hoàn nhỏ bé nên liền bị phân biệt đối xử. Dù có được sự thương yêu từ phụ thân nhưng các kế mẫu thì vô cùng tàn ác, làm cho sau khi mẫu thân cô sinh được đứa con trai thứ hai thì kiệt sức mà chết. Ngày thường khi có phụ thân tể tướng ở nhà, mẹ con họ mới được ăn sung mặc sướng, chỉ cần ông vừa bước ra khỏi cửa thì liền bị tống khứ về một biệt viện cũ kĩ này, xem họ chẳng khác gì người hầu.
Mạc Hi tức giận nắm chặt tay, cô ghét nhất là cái dạng lấy lớn hiếp nhỏ, nhìn bé trai trong lòng mình tự nhiên dâng lên cảm giác bảo vệ, ôm chặt hắn, dù cho lúc trước thân thể này là ai, cô cũng hứa sẽ sống tốt phần đời còn lại, bảo vệ người đệ đệ nhỏ bé này của mình.
- Ta không sao. Đệ đệ, ngươi có thể đi chuẩn bị cho ta ít nước để ta tắm rửa không?
Bé trai lau nước mắt, vâng dạ rối rít liền chạy ra ngoài. Sau khi tắm rửa sạch sẽ, cô mới phát hiện, người này có dung mạo giống cô như đúc, chỉ có điều trên thân thể thì lại ẩn hiện hàng ngàn vết bầm, nhưng trước tiên phải kím thứ gì bảo vệ bên mình đã. Đang tập trung suy nghĩ, bên ngoài liền phát ra tiếng bước chân cùng tiếng la hét ầm ĩ làm cô nhíu mày, chợt nghe giọng nói van xin của đệ đệ mình thì liền nhanh chóng đi ra ngoài.
_ Mạc Hi, mày mau ra đây. – Một người con gái vận cẩm phục màu lam, đi cùng -à bốn tên đầy tớ đang lôi đệ đệ cô, trên người là những vết roi da còn hằn đỏ. – Đệ đệ của mày, Mạc Lãnh, dám thừa lúc không có ai trong bếp đã ăn trộm đồ. Đúng là con của nha hoàn, dù làm gì thì vẫn là vô cùng bẩn thỉu, xem ta hôm nay thay phụ thân dạy dỗ các ngươi.
Mạc Hi bước ra nogài, nhìn cảnh tượng Mạc Lãnh thân đầy máu thì con ngươi càng lạnh lẽo, trong lòng lúc nào đã bùng lên ngọn lửa giận dữ, làm cho Mạc Vân Lam cũng khiếp đảm, tại sao hôm nay ánh mắt đó lại đáng sợ đến thế.
- Dám nhìn ta vậy sao. Hôm nay ta không chỉnh lại ngươi là không được – Mạc Vân Lam nhanh chóng tiến lên phía trước, tay giơ lên định đánh xuống thì bị cô chụp lấy, tay còn lại vươn lên tát thẳng xuống mặt ả, đồng thời dùng lực nhẹ bẻ gãy cánh tay kia rồi quăng ả xuống đất.
- Thả Mạc Lãnh ra!
Mạc Hi lạnh giọng nói từng tiếng ra làm cho bọn đầy tớ cũng không dám trái lệnh mà thả hắn ra, rồi nhanh chóng chạy lại chỗ đại tiểu thư.
- Chuyện lần này nếu muốn tính sổ thì liền tới tìm ta, còn dám đả thương đệ đệ ta một lần nữa, đừng trách hôm đó là ngày chết của các ngươi.
Cô bồng hắn lên đi vào trong phòng trước ánh mắt sợ hãi của đầy tớ. Họ nhanh chóng khiêng Mạc Vân Lam ra ngoài, không dám chậm trễ dù là nữa bước. Bên trong, Mạc Hi vén áo Mạc Lãnh lên, mùi máu tanh làm cô nhăn mặt, lấy khăn chậm vết thương lại phát hiện trong tay hắn cầm chặt hai cái bánh bao còn nóng hổi, cô vuốt đầu hắn, quyết định lúc nãy càng lúc càng mạnh mẽ.
Trong khu đất biệt viện, mọi thứ đều cũ kĩ, nhưng cô phát hiện rất nhiều hoa loa kèn mọc lên, liền nhanh chân lấy khăn, đổi vị trí cho chúng bao quanh ngôi nhà và chắc rằng người bên trong sẽ không bị ảnh hưởng gì thì mới an tâm dặn dò Mạc Lãnh
- Ta đi tìm thuốc chữa trị vết thương cho ngươi. Ngươi tuyệt đối có chuyện gì cũng không được ra khỏi nhà, có thì cũng không được phép lại gần những bông hoa màu trắng xung quanh đây nghe không?
- Bên ngoài rất nguy hiểm, chưa nói tới chỉ cần ra ngoài một bước sẽ bị bọn họ lấy gậy đánh. Đệ không sao đâu. – Mạc Lãnh thều thào nói.
- Không cần phải lo cho ta. Ngươi nhớ kĩ lời ta nói là được. Ta sẽ trở về trước nửa đêm. Mau nghỉ ngơi!
Mạc Hi ánh mắt kiên định không cho hắn nữa lời ngăn cản, nhìn hắn gật đầu một cái, cô an tâm rồi mới nhanh chân phi lên tường ra ngoài, nhưng rồi nhận ra trong túi không có một đồng thì chuyển hướng lặng lẽ đi vào trong rừng, cũng may ngoài cái nghề nghiệp sát thủ kia ra, thời gian còn lại cô học về y dược nên mới vận hành rõ các huyệt và kim châm.
Cô hít thở không khí trong lành rồi nhanh chóng tìm các loại thuốc mình cần, chỉ có điều càng tìm càng hăng, nên từ lúc nào đã đi sâu vào bên trong, cho tới khi nghe được tiếng gầm gừ nho nhỏ mới dừng cước bộ, ẩn vào một góc. Ở phía xa, có một vật thể nhỏ màu vàng đang quằn quại bởi đôi chân bị dính vào bẫy sắt của người thợ săn. Cô từ từ đi lại gần, vật nhỏ dường như rất thính tai, lập tức dè chừng với người trước mắt, còn giương nanh đe dọa làm cô cười khổ.
- Để im đi, ngươi chỉ làm mình bị kẹt thêm thôi. – Cô mặc kệ nó có hành động hung dữ gì, nhẹ nhàng ngồi xuống, gỡ tay nó ra khỏi, thật không ngờ thời đại này, chỉ có cái bẫy này là cô xem như vật hiện đại nhất. Cô lấy một ít lá ra, nhai nhẹ rồi xoa vào chỗ vết thương làm nó ngưng ra máu.
- Được rồi. Nó sẽ không chảy máu nữa đâu. Ngươi mau đi đi, chú ý chút, không lại dính vào thì không có ai gỡ ra cho ngươi đâu.
Cô phủi người rồi quay lưng bước xuống núi, một vài giây dừng cước bộ lại, nhìn phía sau thì thấy vật nhỏ đó vẫn bước theo, thấy cô đi thì tung tăng đi theo, thấy cô dừng thì lập tức ngồi xuống vẫy đuôi, tới khi không chịu nổi nữa, cô mới ngồi thỏm xuống, đối diện với nó.
- Ngươi muốn gì?
Vật nhỏ nghiêng đầu nhìn, vui mừng vì sự đeo bám của mình có hiệu quả, liền lập tức nhảy lên người cô, trán kề trán, một ánh sáng liền lóe lên làm cô hoảng hồn, cả người lập tức nóng lên như lửa cháy quanh thân, cô ngồi ngay lại, tịnh tâm xem xét. Quả thật không bao lâu, cô liền cảm thấy một nguồn linh lực dữ dội đang khuấy động trong người. Có vẻ như vật nhỏ hơi kinh ngạc, nhưng nhanh chóng trở thành trạng thái vui mừng, đưa cả hai vào khế ước ma thú.
Cực Phẩm Sát Thủ Vương Phi Của Vương Gia - Chapter 3
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
_ Ưm… - Toàn thân đau nhức, cảm giác như da thịt bị kéo căng ra, Mạc Hi ôm đầu từ từ ngồi dậy, chưa kịp định thần xem chuyện gì đang xảy ra thì lập tức có một thân hình bé nhỏ ào vào lòng cô.
- Tỷ tỷ, cuối cùng ngươi cũng tỉnh lại.
Tỷ tỷ, cô không nhớ là cô có thêm một người em nha, còn nữa, thời đại nào mà còn tỷ tỷ muội muội như phim kiếm hiệp vậy. Cô cuối xuống nhìn người trong lòng, là một bé trai nha, khuôn mặt vô cùng tuyệt hảo, dự sau này sẽ trở thành một mĩ nam xuất chúng. Cô nhìn xung quanh, đèn dầu, chậu nước, bàn cũ kĩ, còn cái y phục này, cuối cùng đây là thế kỉ thứ mấy rồi vậy. Trí nhớ kiếp trước và kiếp này cứ đua nhau ùa về làm cô cảm thấy khó chịu, cứ tưởng chỉ có trong truyện, cuối cùng lại xảy đến với mình.
Mạc Hi chính thức xuyên không về thời đại không hề được ghi chép trong lịch sử, nhưng nhờ kí ức của tiền thân lúc trước mới xác định được một vài vấn đề. Thời đại của vua Đường, con dân kính mến, cuộc sống sung túc, các vương quốc khác đều nể sợ, nhưng cô không ngờ ở đây ma thú lại là thứ quan trọng nhất cùng với vũ khí bá chủ thiên hạ.
Thân phận của cơ thể này là con gái tể tướng Mạc Danh, nhưng mẹ chỉ là một nha hoàn nhỏ bé nên liền bị phân biệt đối xử. Dù có được sự thương yêu từ phụ thân nhưng các kế mẫu thì vô cùng tàn ác, làm cho sau khi mẫu thân cô sinh được đứa con trai thứ hai thì kiệt sức mà chết. Ngày thường khi có phụ thân tể tướng ở nhà, mẹ con họ mới được ăn sung mặc sướng, chỉ cần ông vừa bước ra khỏi cửa thì liền bị tống khứ về một biệt viện cũ kĩ này, xem họ chẳng khác gì người hầu.
Mạc Hi tức giận nắm chặt tay, cô ghét nhất là cái dạng lấy lớn hiếp nhỏ, nhìn bé trai trong lòng mình tự nhiên dâng lên cảm giác bảo vệ, ôm chặt hắn, dù cho lúc trước thân thể này là ai, cô cũng hứa sẽ sống tốt phần đời còn lại, bảo vệ người đệ đệ nhỏ bé này của mình.
- Ta không sao. Đệ đệ, ngươi có thể đi chuẩn bị cho ta ít nước để ta tắm rửa không?
Bé trai lau nước mắt, vâng dạ rối rít liền chạy ra ngoài. Sau khi tắm rửa sạch sẽ, cô mới phát hiện, người này có dung mạo giống cô như đúc, chỉ có điều trên thân thể thì lại ẩn hiện hàng ngàn vết bầm, nhưng trước tiên phải kím thứ gì bảo vệ bên mình đã. Đang tập trung suy nghĩ, bên ngoài liền phát ra tiếng bước chân cùng tiếng la hét ầm ĩ làm cô nhíu mày, chợt nghe giọng nói van xin của đệ đệ mình thì liền nhanh chóng đi ra ngoài.
_ Mạc Hi, mày mau ra đây. – Một người con gái vận cẩm phục màu lam, đi cùng -à bốn tên đầy tớ đang lôi đệ đệ cô, trên người là những vết roi da còn hằn đỏ. – Đệ đệ của mày, Mạc Lãnh, dám thừa lúc không có ai trong bếp đã ăn trộm đồ. Đúng là con của nha hoàn, dù làm gì thì vẫn là vô cùng bẩn thỉu, xem ta hôm nay thay phụ thân dạy dỗ các ngươi.
Mạc Hi bước ra nogài, nhìn cảnh tượng Mạc Lãnh thân đầy máu thì con ngươi càng lạnh lẽo, trong lòng lúc nào đã bùng lên ngọn lửa giận dữ, làm cho Mạc Vân Lam cũng khiếp đảm, tại sao hôm nay ánh mắt đó lại đáng sợ đến thế.
- Dám nhìn ta vậy sao. Hôm nay ta không chỉnh lại ngươi là không được – Mạc Vân Lam nhanh chóng tiến lên phía trước, tay giơ lên định đánh xuống thì bị cô chụp lấy, tay còn lại vươn lên tát thẳng xuống mặt ả, đồng thời dùng lực nhẹ bẻ gãy cánh tay kia rồi quăng ả xuống đất.
- Thả Mạc Lãnh ra!
Mạc Hi lạnh giọng nói từng tiếng ra làm cho bọn đầy tớ cũng không dám trái lệnh mà thả hắn ra, rồi nhanh chóng chạy lại chỗ đại tiểu thư.
- Chuyện lần này nếu muốn tính sổ thì liền tới tìm ta, còn dám đả thương đệ đệ ta một lần nữa, đừng trách hôm đó là ngày chết của các ngươi.
Cô bồng hắn lên đi vào trong phòng trước ánh mắt sợ hãi của đầy tớ. Họ nhanh chóng khiêng Mạc Vân Lam ra ngoài, không dám chậm trễ dù là nữa bước. Bên trong, Mạc Hi vén áo Mạc Lãnh lên, mùi máu tanh làm cô nhăn mặt, lấy khăn chậm vết thương lại phát hiện trong tay hắn cầm chặt hai cái bánh bao còn nóng hổi, cô vuốt đầu hắn, quyết định lúc nãy càng lúc càng mạnh mẽ.
Trong khu đất biệt viện, mọi thứ đều cũ kĩ, nhưng cô phát hiện rất nhiều hoa loa kèn mọc lên, liền nhanh chân lấy khăn, đổi vị trí cho chúng bao quanh ngôi nhà và chắc rằng người bên trong sẽ không bị ảnh hưởng gì thì mới an tâm dặn dò Mạc Lãnh
- Ta đi tìm thuốc chữa trị vết thương cho ngươi. Ngươi tuyệt đối có chuyện gì cũng không được ra khỏi nhà, có thì cũng không được phép lại gần những bông hoa màu trắng xung quanh đây nghe không?
- Bên ngoài rất nguy hiểm, chưa nói tới chỉ cần ra ngoài một bước sẽ bị bọn họ lấy gậy đánh. Đệ không sao đâu. – Mạc Lãnh thều thào nói.
- Không cần phải lo cho ta. Ngươi nhớ kĩ lời ta nói là được. Ta sẽ trở về trước nửa đêm. Mau nghỉ ngơi!
Mạc Hi ánh mắt kiên định không cho hắn nữa lời ngăn cản, nhìn hắn gật đầu một cái, cô an tâm rồi mới nhanh chân phi lên tường ra ngoài, nhưng rồi nhận ra trong túi không có một đồng thì chuyển hướng lặng lẽ đi vào trong rừng, cũng may ngoài cái nghề nghiệp sát thủ kia ra, thời gian còn lại cô học về y dược nên mới vận hành rõ các huyệt và kim châm.
Cô hít thở không khí trong lành rồi nhanh chóng tìm các loại thuốc mình cần, chỉ có điều càng tìm càng hăng, nên từ lúc nào đã đi sâu vào bên trong, cho tới khi nghe được tiếng gầm gừ nho nhỏ mới dừng cước bộ, ẩn vào một góc. Ở phía xa, có một vật thể nhỏ màu vàng đang quằn quại bởi đôi chân bị dính vào bẫy sắt của người thợ săn. Cô từ từ đi lại gần, vật nhỏ dường như rất thính tai, lập tức dè chừng với người trước mắt, còn giương nanh đe dọa làm cô cười khổ.
- Để im đi, ngươi chỉ làm mình bị kẹt thêm thôi. – Cô mặc kệ nó có hành động hung dữ gì, nhẹ nhàng ngồi xuống, gỡ tay nó ra khỏi, thật không ngờ thời đại này, chỉ có cái bẫy này là cô xem như vật hiện đại nhất. Cô lấy một ít lá ra, nhai nhẹ rồi xoa vào chỗ vết thương làm nó ngưng ra máu.
- Được rồi. Nó sẽ không chảy máu nữa đâu. Ngươi mau đi đi, chú ý chút, không lại dính vào thì không có ai gỡ ra cho ngươi đâu.
Cô phủi người rồi quay lưng bước xuống núi, một vài giây dừng cước bộ lại, nhìn phía sau thì thấy vật nhỏ đó vẫn bước theo, thấy cô đi thì tung tăng đi theo, thấy cô dừng thì lập tức ngồi xuống vẫy đuôi, tới khi không chịu nổi nữa, cô mới ngồi thỏm xuống, đối diện với nó.
- Ngươi muốn gì?
Vật nhỏ nghiêng đầu nhìn, vui mừng vì sự đeo bám của mình có hiệu quả, liền lập tức nhảy lên người cô, trán kề trán, một ánh sáng liền lóe lên làm cô hoảng hồn, cả người lập tức nóng lên như lửa cháy quanh thân, cô ngồi ngay lại, tịnh tâm xem xét. Quả thật không bao lâu, cô liền cảm thấy một nguồn linh lực dữ dội đang khuấy động trong người. Có vẻ như vật nhỏ hơi kinh ngạc, nhưng nhanh chóng trở thành trạng thái vui mừng, đưa cả hai vào khế ước ma thú.