Xe ngựa dừng ở bờ biển, Tiêu Dao lần đầu tiên gặp biển , đại hải xanh thẳm với trời xanh hội tụ cùng một chỗ,phân không rõ ràng là biển xanh haylà trời xanh,tóm lại tâm tình trở nên sáng sủa rất nhiều.
“Lên thuyền đi.” Lãnh Huyết thúc giục nói.
Tiêu Dao lần đầu tiên ngồi thuyền rời bến , cảm thấy có chút kích động,càng chờ mong địa phương sắp tới .
Đứng ở trên thuyền, gió biển đập vào mặt , mang theo vị muối của biển ,“Lãnh Huyết, ngươi có hay không nghĩ tới,trở về nơi trước kia ngươi từng sống ?”
Lãnh Huyết chần chờ trong chốc lát, kiên định lắc lắc đầu nói:” Ta của ngày đó , đã muốn chết , không muốn trở về .”
“Chẳng lẽ không tò mò ca ca ngươi hắn hiện tại như thế nào sao?Nếu như năm đóngười nọ không cứu ngươi, ca ca ngươi chính là hung thủ giết người!Ngươi nghĩ hắn có thể hay không hàng đêm mơ ác mộng?” Tiêu Dao nhướng màycười xấu xa nói.
” Không.”Lãnh Huyết thực kiên định đáp, không có nửa điểm do dự.
“Vì sao?” Tiêu Dao trừng mắt nhìn , vẻ mặt nghi hoặc.
Bởi vì đã giết rất nhiều người , Lãnh Huyết đã muốn chết lặng , hắn khôngtiếp việc giết người sẽ khiến hắn hối hận, một khí đã có sát tâm thìkhông hối hận, không hối hận sẽ không có chút suy nghĩ nào, cư nhiên sẽkhông thấy ác mộng nào. Lãnh Huyết lạnh nhạt cười: “Chỉ có người đã từng giết người mới biết được, nhưng ngươi sẽ không biết được”
Tiêu Dao bĩu môi, bất mãn nói:“Ngươi vì sao mà biết ta không có giết người ?”
Trước mắt tiểu oa nhi bảy tuổi cư nhiên hỏi vấn đề như vậy,Lãnh Huyết khôngkhỏi cảm thấy có chút buồn cười, người có mắt , nhìn tiểu hài tử,đềubiết tiểu hài tử không có can đảm giết người.
“Khi ngươi lấy loan đao uy hiếp ta, tay có phát run.” Lãnh Huyết không lưu tình vạch trần.
Tiêu Dao sắc mặt đỏ lên, có chút không được tự nhiên nói:“Nguyên lai ngươiđã sớm biết ta sẽ không giết ngươi , trách không được một điểm cũngkhông sợ,còn mặt dày nói ta giết ngươi!”
Lãnh Huyết mím môi cười, cũng không nói nhiều.
Tiêu Dao không cam lòng bị người khác đùa giỡn,ngược lại uy hiếp Lãnh Huyết, trêu tức nói: “Xem ra ngươi không có ngốc , nhưng mà không ngu ngốc thì làm sao có thể bị ca ca ngươi giết?Ghen tị đến hận, vì hận mà giết mộtngười, chỉ sợ không phải chuyện tình một ngày hai ngày, ngươi làm sao có thể một điểm cũng không phát hiện!”
Lãnh Huyết thân mình cứngđờ, có chút bi ai nói: “Ta đều biết tất cả , nhưng là chưa bao giờ từngkĩ , hắn sẽ ngoan độc đến như vậy .”
Tiêu Dao thở dài, đối vớiđại hải lên tiếng hô lớn: “Lãnh Huyết không ngu ngốc, chỉ là coi ngườibên cạnh mình là người tốt ! Cho nên Lãnh Huyết không phải là “ lãnhhuyết “ , Lãnh Huyết tâm rất ấm , chỉ có người tốt, mới có thể đem người bên cạnh mình coi là người tốt !”
Nghe tiểu hài tử trước mắt kêu lớn tiếng như thế,Lãnh Huyết mặt hơi hơi xấu hổ,trên thuyền đều làngười của Hắc Long đảo, còn là thủ hạ của hắn, vô số đạo mâu quang khácthường phóng tới,Lãnh Huyết thấp giọng không được tự nhiên nói:“Đừng cókêu quá lớn , ta không phải người tốt.”
Tiêu Dao ngọt ngào cười, nhíu mày nói: “Mặt ngươi tại sao lại đỏ ? Thẹn thùng ?”
Lãnh Huyết không được tự nhiên , lại cảm thấy không biết vì sao, có chút ấmáp.Đứa nhỏ này quả nhiên không giống với những đứa trẻ khác , tráchkhông được tiểu thiếu chủ thích nàng như vậy.
Lãnh Huyết làm hộpháp bên người Hoa Phiêu Miểu,vẫn trốn từ một nơi bí mật gần đó bảo hộHoa Phiêu Miểu, Hoa Phiêu Miểu nhìn thấy , hắn tự nhiên cũng thấy , biết tiểu hài tử trước mắt là cái nữ oa nhi,ngay từ đầu còn nghi hoặc, vìsao đứa nhỏ trên mặt khác thường này , lại có thể được tiểu thiếu chủ ưu ái, hiện tại hắn cuối cùng cũng hiểu được, mặt đứa nhỏ này tuy rằng khó coi, nhưng là có một loại ma lực, sẽ cuốn hút người bên cạnh mình , malực làm cho người ta cảm thấy ấm áp,đứa nhỏ này không chừng có thể khiến tiểu thiếu chủ trở nên ấm áp đi .
…
Hoa Lạc Ly với HoaPhiêu Miểu đã đến Hắc Long đảo trước Tiêu Dao , Hoa Lạc Ly vừa tới HắcLong đảo, vô số người hô to ba chữ tiểu thiếu chủ, thiếu chút nữa làmđiếc tai hắn .
Hoa Lạc Ly ngoáy ngoáy lỗ tai, cực kỳ bất đắc dĩ nói: “Gia gia, ngươi không cần phô trương lớn như vậy.”
“Này sao được, đường đường tiểu thiếu chủ Hắc Long đảo trở về, bọn họ phảira đón !” Hoa Phiêu Miểu cấp mấy tên thủ hạ ánh mắt vừa lòng.
Hoa Lạc Ly bất đắc dĩ thở dài, trầm giọng nói: “Nàng ở nơi nào?”
Hoa Phiêu Miểu nhìn nhìn các con thuyền ở Hắc Long Đảo , không có thuyềncủa Lãnh Huyết,hắn đạm tiếu đáp nói:“Còn chưa tới, xe ngựa làm sao cóthể nhanh hơn khinh công của ngươi.”
Hoa Lạc Ly gật gật đầu, ngồi ở bên bờ, cũng không có ý tứ muốn đi vào.
“Ngươi không đi vào sao?Cha ngươi có thể tưởng tượng ra ngươi” Khi nóichuyện,ánh mắt Hoa Phiêu Miểu có vài tia bất đắc dĩ,đứa nhỏ này với chanó có khúc mắc, Hoa Phiêu Miểu tuy rằng không nói, nhưng là trong lòngđều biết.
Hoa Lạc Ly thản nhiên lắc lắc đầu, cười nói: “Gia gia, cám ơn ngươi.”
“Cám tạ ta làm cái gì?”Hoa Phiêu Miểu ra vẻ mờ mịt nói.
“Ngươi không có nói cho cha đến, là lo lắng cho ta đi .cám ơn ngươi có thể tôn trọng ý nghĩ của ta.”Hoa Lạc Ly thấp giọng nói.
Hoa Phiêu Miểu cười khổ nói:“Ngươi thật sự với nữ nhân kia càng ngày cànggiống , ta cũng không dám cho ngươi với cha ngươi gặp mặt, hôm nay nhậnđược tin của Mộc Đại Phong dùng bồ câu đưa,ta liền đem cha ngươi đá đi , hắn bây giờ không có ở trên đảo.”
Hoa Lạc Ly khẽ gật đầu, mâutrung hiện lên một tia ảm đạm,đưa ra nghi hoặc trong lòng nói:“ThiênThủy Tộc tộc trưởng, là nương của người kia ? Ta là ngoại tôn của nàngsao?”
Hoa Phiêu Miểu khoát tay áo nói: “Ngươi chính là tôn tử của ta – Hoa Phiêu Miểu, với những người khác không có quan hệ!”
Hoa Lạc Ly nhíu mày,đáp án như vậy,càng thuyết minh hắn là ngoại tôn ThiênThủy Tộc tộc trưởng, nếu là như thế,chỉ sợ về sau sẽ có rất nhiều phiềntoái, ai chẳng biết ,Thiên Thủy Tộc đến nay không có tìm được người kếthừa.
“Gia gia, ta chỉ là tôn tử của ngươi, tốt nhất đừng chonhững người đó tìm ta gây phiền toái, làm tôn tử của ngươi đã muốn đủphiền toái .”Hoa Lạc Ly có chút ai oán nhìn về phía phía sau .
Hoa Phiêu Miểu gãi gãi đầu, có vài tia xấu hổ,lời nói của Hoa Lạc Ly làkiếm 2 lưỡi, trong lời nói là cố ý, chiếm tôn tử không muốn Thủy Lão VuBà cướp đi, đơn giản chỉ vì hi vọng tôn tử làm người thừa kế của hắn,con hắn đã bị nữ nhân lừa,bây giờ trầm mê với nữ nhân khác vì muốn quên nữnhân nó từng yêu,không thể phó thác trọng trách,chỉ có tôn tử này có thể dựa vào, trăm ngàn không thể bị Thủy Lão Vu Bà cướp đi!
Ánh mắtHoa Lạc Ly hướng tới đại hải, hình ảnh con thuyền trên mặt biển ánh vàotrong mâu , cái miệng của hắn bất giác gợi lên một chút cười khổ, hắnkhông nghĩ làm cho nàng biết thân phận của mình , nhưng là hôm nay chỉsợ trốn không thoát ! Nàng sẽ như thế nào đối mặt thân phận của mình ?Nàng sẽ rời xa hắn sao ?
Xe ngựa dừng ở bờ biển, Tiêu Dao lần đầu tiên gặp biển , đại hải xanh thẳm với trời xanh hội tụ cùng một chỗ,phân không rõ ràng là biển xanh haylà trời xanh,tóm lại tâm tình trở nên sáng sủa rất nhiều.
“Lên thuyền đi.” Lãnh Huyết thúc giục nói.
Tiêu Dao lần đầu tiên ngồi thuyền rời bến , cảm thấy có chút kích động,càng chờ mong địa phương sắp tới .
Đứng ở trên thuyền, gió biển đập vào mặt , mang theo vị muối của biển ,“Lãnh Huyết, ngươi có hay không nghĩ tới,trở về nơi trước kia ngươi từng sống ?”
Lãnh Huyết chần chờ trong chốc lát, kiên định lắc lắc đầu nói:” Ta của ngày đó , đã muốn chết , không muốn trở về .”
“Chẳng lẽ không tò mò ca ca ngươi hắn hiện tại như thế nào sao?Nếu như năm đóngười nọ không cứu ngươi, ca ca ngươi chính là hung thủ giết người!Ngươi nghĩ hắn có thể hay không hàng đêm mơ ác mộng?” Tiêu Dao nhướng màycười xấu xa nói.
” Không.”Lãnh Huyết thực kiên định đáp, không có nửa điểm do dự.
“Vì sao?” Tiêu Dao trừng mắt nhìn , vẻ mặt nghi hoặc.
Bởi vì đã giết rất nhiều người , Lãnh Huyết đã muốn chết lặng , hắn khôngtiếp việc giết người sẽ khiến hắn hối hận, một khí đã có sát tâm thìkhông hối hận, không hối hận sẽ không có chút suy nghĩ nào, cư nhiên sẽkhông thấy ác mộng nào. Lãnh Huyết lạnh nhạt cười: “Chỉ có người đã từng giết người mới biết được, nhưng ngươi sẽ không biết được”
Tiêu Dao bĩu môi, bất mãn nói:“Ngươi vì sao mà biết ta không có giết người ?”
Trước mắt tiểu oa nhi bảy tuổi cư nhiên hỏi vấn đề như vậy,Lãnh Huyết khôngkhỏi cảm thấy có chút buồn cười, người có mắt , nhìn tiểu hài tử,đềubiết tiểu hài tử không có can đảm giết người.
“Khi ngươi lấy loan đao uy hiếp ta, tay có phát run.” Lãnh Huyết không lưu tình vạch trần.
Tiêu Dao sắc mặt đỏ lên, có chút không được tự nhiên nói:“Nguyên lai ngươiđã sớm biết ta sẽ không giết ngươi , trách không được một điểm cũngkhông sợ,còn mặt dày nói ta giết ngươi!”
Lãnh Huyết mím môi cười, cũng không nói nhiều.
Tiêu Dao không cam lòng bị người khác đùa giỡn,ngược lại uy hiếp Lãnh Huyết, trêu tức nói: “Xem ra ngươi không có ngốc , nhưng mà không ngu ngốc thì làm sao có thể bị ca ca ngươi giết?Ghen tị đến hận, vì hận mà giết mộtngười, chỉ sợ không phải chuyện tình một ngày hai ngày, ngươi làm sao có thể một điểm cũng không phát hiện!”
Lãnh Huyết thân mình cứngđờ, có chút bi ai nói: “Ta đều biết tất cả , nhưng là chưa bao giờ từngkĩ , hắn sẽ ngoan độc đến như vậy .”
Tiêu Dao thở dài, đối vớiđại hải lên tiếng hô lớn: “Lãnh Huyết không ngu ngốc, chỉ là coi ngườibên cạnh mình là người tốt ! Cho nên Lãnh Huyết không phải là “ lãnhhuyết “ , Lãnh Huyết tâm rất ấm , chỉ có người tốt, mới có thể đem người bên cạnh mình coi là người tốt !”
Nghe tiểu hài tử trước mắt kêu lớn tiếng như thế,Lãnh Huyết mặt hơi hơi xấu hổ,trên thuyền đều làngười của Hắc Long đảo, còn là thủ hạ của hắn, vô số đạo mâu quang khácthường phóng tới,Lãnh Huyết thấp giọng không được tự nhiên nói:“Đừng cókêu quá lớn , ta không phải người tốt.”
Tiêu Dao ngọt ngào cười, nhíu mày nói: “Mặt ngươi tại sao lại đỏ ? Thẹn thùng ?”
Lãnh Huyết không được tự nhiên , lại cảm thấy không biết vì sao, có chút ấmáp.Đứa nhỏ này quả nhiên không giống với những đứa trẻ khác , tráchkhông được tiểu thiếu chủ thích nàng như vậy.
Lãnh Huyết làm hộpháp bên người Hoa Phiêu Miểu,vẫn trốn từ một nơi bí mật gần đó bảo hộHoa Phiêu Miểu, Hoa Phiêu Miểu nhìn thấy , hắn tự nhiên cũng thấy , biết tiểu hài tử trước mắt là cái nữ oa nhi,ngay từ đầu còn nghi hoặc, vìsao đứa nhỏ trên mặt khác thường này , lại có thể được tiểu thiếu chủ ưu ái, hiện tại hắn cuối cùng cũng hiểu được, mặt đứa nhỏ này tuy rằng khó coi, nhưng là có một loại ma lực, sẽ cuốn hút người bên cạnh mình , malực làm cho người ta cảm thấy ấm áp,đứa nhỏ này không chừng có thể khiến tiểu thiếu chủ trở nên ấm áp đi .
…
Hoa Lạc Ly với HoaPhiêu Miểu đã đến Hắc Long đảo trước Tiêu Dao , Hoa Lạc Ly vừa tới HắcLong đảo, vô số người hô to ba chữ tiểu thiếu chủ, thiếu chút nữa làmđiếc tai hắn .
Hoa Lạc Ly ngoáy ngoáy lỗ tai, cực kỳ bất đắc dĩ nói: “Gia gia, ngươi không cần phô trương lớn như vậy.”
“Này sao được, đường đường tiểu thiếu chủ Hắc Long đảo trở về, bọn họ phảira đón !” Hoa Phiêu Miểu cấp mấy tên thủ hạ ánh mắt vừa lòng.
Hoa Lạc Ly bất đắc dĩ thở dài, trầm giọng nói: “Nàng ở nơi nào?”
Hoa Phiêu Miểu nhìn nhìn các con thuyền ở Hắc Long Đảo , không có thuyềncủa Lãnh Huyết,hắn đạm tiếu đáp nói:“Còn chưa tới, xe ngựa làm sao cóthể nhanh hơn khinh công của ngươi.”
Hoa Lạc Ly gật gật đầu, ngồi ở bên bờ, cũng không có ý tứ muốn đi vào.
“Ngươi không đi vào sao?Cha ngươi có thể tưởng tượng ra ngươi” Khi nóichuyện,ánh mắt Hoa Phiêu Miểu có vài tia bất đắc dĩ,đứa nhỏ này với chanó có khúc mắc, Hoa Phiêu Miểu tuy rằng không nói, nhưng là trong lòngđều biết.
Hoa Lạc Ly thản nhiên lắc lắc đầu, cười nói: “Gia gia, cám ơn ngươi.”
“Cám tạ ta làm cái gì?”Hoa Phiêu Miểu ra vẻ mờ mịt nói.
“Ngươi không có nói cho cha đến, là lo lắng cho ta đi .cám ơn ngươi có thể tôn trọng ý nghĩ của ta.”Hoa Lạc Ly thấp giọng nói.
Hoa Phiêu Miểu cười khổ nói:“Ngươi thật sự với nữ nhân kia càng ngày cànggiống , ta cũng không dám cho ngươi với cha ngươi gặp mặt, hôm nay nhậnđược tin của Mộc Đại Phong dùng bồ câu đưa,ta liền đem cha ngươi đá đi , hắn bây giờ không có ở trên đảo.”
Hoa Lạc Ly khẽ gật đầu, mâutrung hiện lên một tia ảm đạm,đưa ra nghi hoặc trong lòng nói:“ThiênThủy Tộc tộc trưởng, là nương của người kia ? Ta là ngoại tôn của nàngsao?”
Hoa Phiêu Miểu khoát tay áo nói: “Ngươi chính là tôn tử của ta – Hoa Phiêu Miểu, với những người khác không có quan hệ!”
Hoa Lạc Ly nhíu mày,đáp án như vậy,càng thuyết minh hắn là ngoại tôn ThiênThủy Tộc tộc trưởng, nếu là như thế,chỉ sợ về sau sẽ có rất nhiều phiềntoái, ai chẳng biết ,Thiên Thủy Tộc đến nay không có tìm được người kếthừa.
“Gia gia, ta chỉ là tôn tử của ngươi, tốt nhất đừng chonhững người đó tìm ta gây phiền toái, làm tôn tử của ngươi đã muốn đủphiền toái .”Hoa Lạc Ly có chút ai oán nhìn về phía phía sau .
Hoa Phiêu Miểu gãi gãi đầu, có vài tia xấu hổ,lời nói của Hoa Lạc Ly làkiếm lưỡi, trong lời nói là cố ý, chiếm tôn tử không muốn Thủy Lão VuBà cướp đi, đơn giản chỉ vì hi vọng tôn tử làm người thừa kế của hắn,con hắn đã bị nữ nhân lừa,bây giờ trầm mê với nữ nhân khác vì muốn quên nữnhân nó từng yêu,không thể phó thác trọng trách,chỉ có tôn tử này có thể dựa vào, trăm ngàn không thể bị Thủy Lão Vu Bà cướp đi!
Ánh mắtHoa Lạc Ly hướng tới đại hải, hình ảnh con thuyền trên mặt biển ánh vàotrong mâu , cái miệng của hắn bất giác gợi lên một chút cười khổ, hắnkhông nghĩ làm cho nàng biết thân phận của mình , nhưng là hôm nay chỉsợ trốn không thoát ! Nàng sẽ như thế nào đối mặt thân phận của mình ?Nàng sẽ rời xa hắn sao ?