Hoa Lạc Ly nhíu màytặc cười, không có trả lời, mà là chỉ vào trận pháp cung điện trước mắtnói: “Tiểu Dao nhi, đến lúc ngươi nên xuất mã.”
Tiêu Dao bĩu môi, lại thản nhiên nhìn lướt qua con đường đá trước cửa cung điện, nháy mắt liền hiểu rõ con đường đá chính là mấu chốt đi vào trận pháp.
Người bình thường nghĩ muốn đi vào cung điện, tất nhiên là sẽ đi trên conđường đá này, nhưng Tiêu Dao lại cố tình không đi trên đường đá, mà làđi ven dọc theo con đường, Hoa Lạc Ly rất tin tưởng Tiêu Dao, tuy rằngbiết trậ pháp của Linh Thứu cung rất lợi hại, nếu rơi vào trận pháp liền bị vạn tiễn xuyên tim.
Lúc đầu rất thuận lợi, nhưng càng tới gần cửa cung điện, con đường đá ngày càng thu hẹp, Tiêu Dao ngưng trọng dặn dò nói: “Trăm ngàn không nên đụng đến cục đá nào trong đó, nếu đụng cósẽ có hậu quả gì ta cũng không biết, nhưng tất nhiên sẽ động đến cơ quan trong trận pháp, lành ít dữ nhiều.”
“Ta biết sẽ có hậu quả gì,người muốn vào Linh Thứu cung, đều là chết do vạn tiễn xuyên tim.” HoaLạc Ly ôm lấy Tiêu Dao, trầm giọng nói: “Ở ta trong lòng không được lộnxộn.” Nói xong, hắn gấp rút cảnh giác kiễng mũi chân đi đường.
“Ôm ta, ngươi sẽ có gánh nặng, còn không bằng tự ta đi.” Tiêu Dao bĩu môi,nhưng là lại không dám giãy dụa xuống dưới, sợ quằn quại, sợ Hoa Lạc Lykhông đứng vững va chạm vào cục đá.
Hoa Lạc Ly cười nhạt nói: “Không quan hệ, ta dùng khinh công, bộ pháp nhẹ nhàng, không có việc gì.”
Tiêu Dao miễn cưỡng gật đầu đồng ý.
Rốt cục đi đến trước cửa cung điện, cung điện lại đột nhiên hóa thành ảo giác tiêu thất.
Tiêu Dao hơi kính nể nói: “Trận pháp này chẳng những làm cho người ta nhậnthức sai phương hướng tìm kiếm của Linh Thứu cung, còn gia nhập cơ quanrất khó trong trận pháp, hiện tại còn cư nhiên có chiêu ảo giác đảo loạn tầm mắt, người hạ trận thật sự là lợi hại!”
Hoa Lạc Ly nheo lạiánh mắt, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Dao cổ vũ nói: “Nếu ngươi có thể phá này trận pháp, vậy ngươi liền so với gnười hạ trận lợi hạihơn!”
Tiêu Dao có chút bất đắc dĩ gục đầu xuống, ánh mắt ảm đạmnói: “Cung điện trước mắt hiện tại đã không thấy, chúng ta phải lại mộtlần tìm kiếm phương hướng của nó nữa, nếu như tìm không thấy, chúng tasẽ bị nhốt tại con đường đá vĩnh viễn không ra được, ta không tin tưởnglắm.”
Ánh mắt Hoa Lạc Ly lộ vẻ sủng nịch, cái trán để lên trán Tiêu Dao, âm thanh nhẹ nhàng nói: “Ta biết tiểu Dao nhi có thể .”
Tiêu Dao trừng mắt nhìn hắn, ánh mắt Hoa Lạc Ly thực ấm áp, tựa hồ có thêm lực lượng, nàng hơi hơi gật gật đầu.
Hoa Lạc Ly đem Tiêu Dao buông, lại còn nhìn thật kĩ khuôn mặt nhỏ nhắn củaTiêu Dao, rất ít khi nhìn thấy vật nhỏ này tự tin như vậy, thật đúng làđáng yêu!
Ánh mắt Tiêu Dao chống lại viên có đá hoa văn giọt nước trên con đường đá, mình nhớ rõ cửa cung điện lúc trước có khắc viên đátựa hồ chính là khối đá này, bởi vì hoa văn của nó rất được,Tiêu Dao đặc biệt chú ý, cho nên đặc biệt khắc sâu vào đầu.
Tiêu Dao muốnchạm vào khối đá kia, Hoa Lạc Ly vội vàng kéo Tiêu Dao, vẻ mặt lo lắngnói: “Tiểu Dao nhi ngươi làm cái gì, đụng vào cục đá sẽ động đến cơquan!”
Tiêu Dao ôn nhu cười, nhẹ nắm chặt tay Hoa Lạc Ly cười nói: “Tin tưởng ta.”
Hoa Lạc Ly ngẩn người, nhìn ánh mắt Tiêu Dao tự tin, lại đem tiểu Dao nhiôm đến một bên, lựa chọn chính mình nếm thử, hắn tà cười nói: “Ta tintưởng ngươi, ta đến.”
Tiêu Dao cũng không có ngăn trở, bởi vìnàng thực tin tưởng, Hoa Lạc Ly lấy xuống tuyệt không có nguy hiểm,nhưng Hoa Lạc Ly có thể tin tưởng mình, đem mình bỏ ở sau người, hắn đithử, không hiểu sao có chút cảm động, tựa hồ bởi vì sau khi đi chỗ của
Thủy Vô Khuyết, cảm tình của mình và hắn điều gia tăng, chính mình cũng nhận được một cái khác của hắn, trọng tình trọng nghĩa, cẩn thận tri kỷ HoaLạc Ly.
Hoa Lạc Ly sau khi lấy cục đá trên cánh cửa, trước mắtđột nhiên lại xuất hiện toà lâu điện lần nữa, cửa cung điện nặng nề thếnhưng lại chậm rãi mở ra.
Hoa Lạc Ly nhíu màytặc cười, không có trả lời, mà là chỉ vào trận pháp cung điện trước mắtnói: “Tiểu Dao nhi, đến lúc ngươi nên xuất mã.”
Tiêu Dao bĩu môi, lại thản nhiên nhìn lướt qua con đường đá trước cửa cung điện, nháy mắt liền hiểu rõ con đường đá chính là mấu chốt đi vào trận pháp.
Người bình thường nghĩ muốn đi vào cung điện, tất nhiên là sẽ đi trên conđường đá này, nhưng Tiêu Dao lại cố tình không đi trên đường đá, mà làđi ven dọc theo con đường, Hoa Lạc Ly rất tin tưởng Tiêu Dao, tuy rằngbiết trậ pháp của Linh Thứu cung rất lợi hại, nếu rơi vào trận pháp liền bị vạn tiễn xuyên tim.
Lúc đầu rất thuận lợi, nhưng càng tới gần cửa cung điện, con đường đá ngày càng thu hẹp, Tiêu Dao ngưng trọng dặn dò nói: “Trăm ngàn không nên đụng đến cục đá nào trong đó, nếu đụng cósẽ có hậu quả gì ta cũng không biết, nhưng tất nhiên sẽ động đến cơ quan trong trận pháp, lành ít dữ nhiều.”
“Ta biết sẽ có hậu quả gì,người muốn vào Linh Thứu cung, đều là chết do vạn tiễn xuyên tim.” HoaLạc Ly ôm lấy Tiêu Dao, trầm giọng nói: “Ở ta trong lòng không được lộnxộn.” Nói xong, hắn gấp rút cảnh giác kiễng mũi chân đi đường.
“Ôm ta, ngươi sẽ có gánh nặng, còn không bằng tự ta đi.” Tiêu Dao bĩu môi,nhưng là lại không dám giãy dụa xuống dưới, sợ quằn quại, sợ Hoa Lạc Lykhông đứng vững va chạm vào cục đá.
Hoa Lạc Ly cười nhạt nói: “Không quan hệ, ta dùng khinh công, bộ pháp nhẹ nhàng, không có việc gì.”
Tiêu Dao miễn cưỡng gật đầu đồng ý.
Rốt cục đi đến trước cửa cung điện, cung điện lại đột nhiên hóa thành ảo giác tiêu thất.
Tiêu Dao hơi kính nể nói: “Trận pháp này chẳng những làm cho người ta nhậnthức sai phương hướng tìm kiếm của Linh Thứu cung, còn gia nhập cơ quanrất khó trong trận pháp, hiện tại còn cư nhiên có chiêu ảo giác đảo loạn tầm mắt, người hạ trận thật sự là lợi hại!”
Hoa Lạc Ly nheo lạiánh mắt, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Dao cổ vũ nói: “Nếu ngươi có thể phá này trận pháp, vậy ngươi liền so với gnười hạ trận lợi hạihơn!”
Tiêu Dao có chút bất đắc dĩ gục đầu xuống, ánh mắt ảm đạmnói: “Cung điện trước mắt hiện tại đã không thấy, chúng ta phải lại mộtlần tìm kiếm phương hướng của nó nữa, nếu như tìm không thấy, chúng tasẽ bị nhốt tại con đường đá vĩnh viễn không ra được, ta không tin tưởnglắm.”
Ánh mắt Hoa Lạc Ly lộ vẻ sủng nịch, cái trán để lên trán Tiêu Dao, âm thanh nhẹ nhàng nói: “Ta biết tiểu Dao nhi có thể .”
Tiêu Dao trừng mắt nhìn hắn, ánh mắt Hoa Lạc Ly thực ấm áp, tựa hồ có thêm lực lượng, nàng hơi hơi gật gật đầu.
Hoa Lạc Ly đem Tiêu Dao buông, lại còn nhìn thật kĩ khuôn mặt nhỏ nhắn củaTiêu Dao, rất ít khi nhìn thấy vật nhỏ này tự tin như vậy, thật đúng làđáng yêu!
Ánh mắt Tiêu Dao chống lại viên có đá hoa văn giọt nước trên con đường đá, mình nhớ rõ cửa cung điện lúc trước có khắc viên đátựa hồ chính là khối đá này, bởi vì hoa văn của nó rất được,Tiêu Dao đặc biệt chú ý, cho nên đặc biệt khắc sâu vào đầu.
Tiêu Dao muốnchạm vào khối đá kia, Hoa Lạc Ly vội vàng kéo Tiêu Dao, vẻ mặt lo lắngnói: “Tiểu Dao nhi ngươi làm cái gì, đụng vào cục đá sẽ động đến cơquan!”
Tiêu Dao ôn nhu cười, nhẹ nắm chặt tay Hoa Lạc Ly cười nói: “Tin tưởng ta.”
Hoa Lạc Ly ngẩn người, nhìn ánh mắt Tiêu Dao tự tin, lại đem tiểu Dao nhiôm đến một bên, lựa chọn chính mình nếm thử, hắn tà cười nói: “Ta tintưởng ngươi, ta đến.”
Tiêu Dao cũng không có ngăn trở, bởi vìnàng thực tin tưởng, Hoa Lạc Ly lấy xuống tuyệt không có nguy hiểm,nhưng Hoa Lạc Ly có thể tin tưởng mình, đem mình bỏ ở sau người, hắn đithử, không hiểu sao có chút cảm động, tựa hồ bởi vì sau khi đi chỗ của
Thủy Vô Khuyết, cảm tình của mình và hắn điều gia tăng, chính mình cũng nhận được một cái khác của hắn, trọng tình trọng nghĩa, cẩn thận tri kỷ HoaLạc Ly.
Hoa Lạc Ly sau khi lấy cục đá trên cánh cửa, trước mắtđột nhiên lại xuất hiện toà lâu điện lần nữa, cửa cung điện nặng nề thếnhưng lại chậm rãi mở ra.