Trung Đảo Bắc Can nhẹ nhàng thở ra, trên mặt lộ ra dáng tươi cười hèn mọn bỉ ổi, nói ra:
- Lữ Đông tiên sinh, về phần sự tình khác, qua đêm nay lại tiến hành. Tỉnh Thượng, đi chuẩn bị một gian phòng cho Lữ Đông tiên sinh.
- Lữ Đông tiên sinh, mời đi theo ta.
Tỉnh Thượng Tàn Câu mừng rỡ trong lòng, rốt cục có thể có cơ hội cùng Trần Thanh Đế một chỗ rồi. Hơn nữa, vẫn là ở trước khi độc phát, hắn như thế nào không phấn chấn, cao hứng.
- Ân.
Trần Thanh Đế nhẹ gật đầu, ôm thiếu nữ ở trong lòng ngực của hắn một mực đang run rẩy, cũng đã biết nhận mệnh, đi theo Tỉnh Thượng Tàn Câu vào một gian phòng.
Thiếu nữ tự mình biết, nàng là không tránh khỏi kiếp nạn này, vô luận giãy dụa như thế nào cũng là vô dụng. Bất quá, nàng thấy Trần Thanh Đế lớn lên không tệ, lại là người Hoa, cũng...
Nhìn thấy Trần Thanh Đế đi vào phòng, Trung Đảo Bắc Can cùng bọn người Thập Tam, ngay ngắn đi về phòng bọn hắn. Về phần Tá Đằng Thiếu tổ trưởng, thì không có người để ý tới.
Mà Tá Đằng Thiếu tổ trưởng cũng không nói lời nào, hắn biết rõ, hiện tại hắn tứ cố vô thân, Trung Đảo Bắc Can căn bản là sẽ không nghe hắn, lại tiếp tục nữa, cũng chỉ là tự rước lấy nhục.
- Lữ Đông, Lữ gia, ta nhất định sẽ không bỏ qua các ngươi. Còn có Trung Đảo Bắc Can, các ngươi cũng phải vì sự tình hôm nay trả giá thảm trọng, ta nhất định sẽ làm cho các ngươi hối hận, nhất định.
Tá Đằng Thiếu tổ trưởng, không chỉ có hận Trần Thanh Đế, càng hận bọn người Trung Đảo Bắc Can.
- Lữ Đông tiên sinh, ngươi xem cái này...
Sau khi Tỉnh Thượng Tàn Câu đóng cửa thật kỹ, xoa xoa đôi bàn tay, vẻ mặt khẩn cầu. Mịa, còn không đủ 10 phút nữa là sẽ độc phát, lại không được giải dược, hắn nhất định phải chết a.
Tỉnh Thượng Tàn Câu cũng không muốn chết, nếu hắn không sợ chết, như thế nào sẽ tùy ý cho Trần Thanh Đế bài bố?
- Biểu hiện của ngươi, để cho ta rất hài lòng.
Nói xong, Trần Thanh Đế lấy ra một hạt dược hoàn, ném cho Tỉnh Thượng Tàn Câu, thản nhiên nói:
- Sau khi phục dụng, ở trong 24 tiếng đồng hồ, sẽ không có việc gì.
- Cảm ơn Lữ Đông tiên sinh.
Tỉnh Thượng Tàn Câu biết rõ, Trần Thanh Đế có việc cần phải làm, còn không có làm xong, đương nhiên sẽ không triệt để giải độc cho hắn. Mà sau khi Tỉnh Thượng Tàn Câu tiếp nhận dược hoàn kia, nhìn cũng không nhìn, trực tiếp nuốt xuống.
Hết cách rồi, thật sự là thời gian cấp bách. Mặc dù nói còn mấy phút nữa, nhưng ai có thể cam đoan, độc phát sẽ không sớm, sẽ chuẩn như vậy?
Tỉnh Thượng Tàn Câu cũng không dám mạo hiểm, ăn giải dược sớm một giây, thì an tâm sớm một giây. Hơn nữa, Tỉnh Thượng Tàn Câu biết rõ, trước khi Trần Thanh Đế đạt thành mục đích, là sẽ không để cho hắn chết đi.
Cho nên, giải dược sẽ không giả.
- Chớ có trách ta không có nhắc nhở ngươi, nếu như ngươi có thể ở trong hai mươi bốn giờ, đổi đi tất cả lục phủ ngũ tạng của mình, về sau sẽ không có việc gì.
Trần Thanh Đế thản nhiên nói:
- Ngươi đi ra ngoài đi.
Trần Thanh Đế nói rất mịt mờ, dù sao bên này còn có một thiếu nữ. Bất quá, Trần đại thiếu tin tưởng, Tỉnh Thượng Tàn Câu nhất định sẽ minh bạch.
- Lữ Đông tiên sinh, ta sẽ không quấy rầy ngươi rồi, chúc ngươi vui vẻ.
Tỉnh Thượng Tàn Câu lên tiếng, thất hồn lạc phách, vô cùng uể oải, thất vọng rời khỏi phòng của Trần Thanh Đế.
Vốn Tỉnh Thượng Tàn Câu định mượn nhờ 24 tiếng đồng hồ này, đi bệnh viện triệt để loại bỏ độc tố trong cơ thể. Dù sao, tánh mạng nắm giữ trong tay người khác, thật sự là không cách nào an tâm.
Ai biết rõ, đợi đến lúc Trần Thanh Đế đạt tới mục đích, sẽ không bỏ qua hắn thì sao? Tỉnh Thượng Tàn Câu có thể trở thành quân sư của Trung Đảo Bắc Can, đạt được Trung Đảo Bắc Can coi trọng cùng cảm kích, cũng là bởi vì trí tuệ của hắn.
Cho nên, Tỉnh Thượng Tàn Câu biết rõ, khả năng Trần Thanh Đế buông tha hắn rất nhỏ, hắn là đang đánh bạc một tia khả năng kia.
Không tin Trần Thanh Đế, hắn chết không thể nghi ngờ, đã tin tưởng, có lẽ còn có một đường sinh cơ.
Hơn nữa, muốn ở trong 24 tiếng đồng hồ, đổi tất cả lục phủ ngũ tạng trong cơ thể, cái độ khó này, còn không bằng lựa chọn tin tưởng Trần Thanh Đế.
- Ân?
Khi Trần Thanh Đế quay đầu lại, ngạc nhiên phát hiện, thiếu nữ được hắn cứu, lúc này vậy mà chủ động nằm ở trên giường, cái này lại để cho hắn nhịn không được nhíu mày.
- Ngươi... Đến đây đi.
Thiếu nữ nằm ở trên giường, không ngừng run rẩy, sắc mặt trắng bệch, cắn răng, mặt ngọc đỏ bừng, nhắm hai mắt lại.
Thiếu nữ đã nhận mệnh rồi, nàng tinh tường biết rõ, vô luận nàng cầu xin tha thứ như thế nào, cũng chạy trời không khỏi nắng. Cùng hắn như thế, còn không bằng tranh thủ thời gian xong việc, sớm chấm dứt một chút, không giãy dụa nữa. Hơn nữa, nàng cũng đã được nghe nói, một nữ nhân càng là giãy dụa, đối với nam nhân lại càng tăng kích thích, dục vọng chinh phục lại càng mãnh liệt.
Chủ động hiến thân, nói không chừng 'Lữ Đông' người ta mất đi hứng thú, miễn qua một kiếp này.
Trước kia còn dốc sức liều mạng chống cự, nhưng bây giờ đột nhiên có phản ứng như vậy, làm cho Trần Thanh Đế rất là không hiểu. Chỉ có ở trong lòng thầm than, nữ nhân, thật sự là một loại động vật kỳ quái.
Trần Thanh Đế từng bước một tới gần giường.
Nương theo tiếng bước chân cực kỳ có quy luật của Trần Thanh Đế, sắc mặt của cô gái trở nên càng thêm tái nhợt, hô hấp cũng càng ngày càng dồn dập, thân thể run rẩy càng thêm lợi hại, hai chân cũng không tự chủ được dùng sức khép lại.
Loại phản ứng này, ngoại trừ sợ hãi ra, cũng là vô ý thức chống cự.
Thiếu nữ nhận mệnh, vẫn là rất không tình nguyện.
Tiếng bước chân biến mất, thiếu nữ nhắm hai mắt lại, tuy cái gì cũng nhìn không tới, lại cảm nhận được một cổ khí tức nam nhân, ngay ở bên cạnh của nàng.
Ngay sau đó, nàng kinh hãi phát hiện, có một cánh tay đụng phải cổ tay của nàng, nàng rất muốn thu hồi, lại nghĩ tới, càng phản kháng, hậu quả lại càng bi thảm, nên kiên trì cố nén không nhúc nhích.
Chỉ là, nàng run rẩy càng thêm lợi hại.
- Đúng vậy, vẫn là xử nữ chi thân.
Trần Thanh Đế đem hai ngón tay khoác lên trên cổ tay thiếu nữ thu trở lại, thoả mãn nhẹ gật đầu, thản nhiên nói:
- Cởi áo ra.
- Cởi... Cởi quần áo?