Trương Kiều còn không có mở to mắt, từ trên giường ngồi dậy, duỗi cái thân lười, vẻ mặt thích ý.
- Ngươi đã tỉnh.
Lúc này, thanh âm Trần Thanh Đế nhàn nhạt vang lên.
- A...
Trương Kiều phát ra một tiếng thét kinh hãi, lúc này mới nhớ tới tình cảnh của mình. Ngay sau đó, nhìn nửa người trên của mình chỉ mang một cái áo ngực, rất nhanh nắm chăn mền lên, chặn thân thể của mình.
- Rời giường, ta sẽ mang ngươi đến một địa phương an toàn.
Trần Thanh Đế nhíu mày, trong nội tâm cảm thấy rất muốn cười, quay người rời khỏi phòng.
Choáng nha, đêm qua, ngoại trừ hai con thỏ ngọc bị áo ngực che chắn, toàn bộ nửa người trên đều bị Trần đại thiếu xem hết, nếu không phải Trần đại thiếu ngăn cản, buổi tối hôm qua ngươi ngay cả áo ngực cũng sẽ không chừa.
Bây giờ chỉ còn mang áo ngực, ngươi che chắn cái cọng lông.
Nhìn thấy Trần Thanh Đế rời đi, Trương Kiều rất nhanh kiểm tra nửa người dưới của mình, phát hiện cũng không có dấu vết bị động qua, thân thể cũng không có dị thường gì, liền nhẹ nhàng thở ra.
Trong phòng Trung Đảo Bắc Can, trên mặt Trung Đảo Bắc Can tràn đầy dáng tươi cười hèn mọn bỉ ổi, cười hắc hắc nói:
- Lữ Đông tiên sinh, tối hôm qua vui vẻ chứ?
- Ân, không tệ, chỉ thì hơi mệt một chút.
Lông mày Trần Thanh Đế giương lên, lộ ra dáng tươi cười nồng đậm.
Vui vẻ?
Trong lúc vô tình phát hiện một Thiên Sinh Mị Cốt, vẫn là xử tử chi thân, Trần Thanh Đế lại có phương pháp tu luyện Mị Cốt, hắn có thể không vui sao? Trong nội tâm sắp cười ngất trời rồi.
Về phần hơi mệt!
Khục khục... Trần đại thiếu vận dụng đại lượng linh khí, để cho Trương Kiều cảm thụ không đến bất luận thống khổ gì, hoàn thành sơ bộ tẩy mao phạt tủy, có thể không mệt mỏi sao?
Bất quá, Trần Thanh Đế nói, nghe vào trong lỗ tai của Trung Đảo Bắc Can, cũng không phải là chuyện như vậy. Mà ngay cả bọn người Thập Tam ở một bên, cũng đều thấp giọng cười dâm liên tục.
Cao thủ thì sao? Cao thủ cũng là người, nhất là 'Lữ Đông' củng chỉ là nam nhân khoảng hai mươi tuổi, cũng cần sinh hoạt bình thường.
- Lữ Đông tiên sinh, chúng ta định lúc nào hành động? Hôm nay hành động, sẽ không có ảnh hưởng gì đối với ngươi chứ?
Trung Đảo Bắc Can ý tứ rất rõ ràng, tối hôm qua ngươi là đại chiến một đêm, ngươi không phải nói hơi mệt đấy sao.
- Không có việc gì, bất quá...
Trần Thanh Đế tiếng nói xoay chuyển, nói ra:
- Bất quá, muốn đối phó bảo tiêu của Trần Thanh Đế, chúng ta không thể cứ như vậy ra tay, phải dẫn hắn xuất hiện.
- Dẫn hắn xuất hiện? Dẫn như thế nào?
Trung Đảo Bắc Can liền hỏi.
- Phi thường đơn giản, ta biết rõ nhược điểm bảo tiêu của Trần Thanh Đế, người này phi thường mê tín, càng tin tưởng phù triện.
Trần Thanh Đế thản nhiên nói:
- Chỉ cần có địa phương bán phù triện, bảo tiêu của Trần Thanh Đế tất nhiên sẽ xuất hiện. Đương nhiên, phù triện cũng không thể quá bình thường.
- Địa phương bán phù triện trên Hoa Hạ có rất nhiều, ở đâu có bán không phải đều bình thường hay sao?
Hắc y nhân Thập Tam ở một bên, bề ngoài giống như rất hiểu rõ tình huống Hoa Hạ, nhịn không được hỏi.
- Ta có thể chế tác, ít nhất có thể làm cho bảo tiêu của Trần Thanh Đế mắc lừa.
Trên mặt Trần Thanh Đế, tràn đầy tự tin nồng đậm:
- Cho nên, kế tiếp ta cần đi mua một ít lá bùa cùng chu sa. Chỉ cần vẽ tốt, liền có thể hành động.
- Ta muốn đi cùng ngươi, biết một chút về lá bùa, còn có thể lái xe cho Lữ Đông tiên sinh.
Lúc này Tỉnh Thượng Tàn Câu, đi qua phòng của Trần Thanh Đế, không có nhìn thấy Trần đại thiếu đâu, đến nơi này, vừa vặn nghe được Trần đại thiếu muốn đi liền nói.
24 tiếng đồng hồ, độc trong cơ thể Tỉnh Thượng Tàn Câu sẽ không phát tác. Bất quá, hiện tại không có bao nhiêu thời gian, 24 tiếng đồng hồ sẽ đi qua. Đi theo Trần đại thiếu mua phù triện, đây chính là một cơ hội đạt được giải dược a.
- Không có vấn đề.
Trần Thanh Đế nhẹ gật đầu, nói ra:
- Nữ nhân tối hôm qua kia, ta muốn dẫn đi.
- Mang nữ nhân tối hôm qua kia đi?
Trung Đảo Bắc Can cười hắc hắc, trên mặt lộ ra dáng tươi cười mà nam nhân đều minh bạch:
- Lữ Đông tiên sinh, muốn Kim Ốc Tàng Kiều, giữ lại về sau chậm rãi chơi sao?
- Ha ha, việc này không nên chậm trễ, chúng ta đi thôi.
Trần Thanh Đế không có trả lời, quay người đi ra khỏi phòng của Trung Đảo Bắc Can, tìm được Trương Kiều, thản nhiên nói:
- Theo ta đi.
Nhìn thấy một đoàn người Trần Thanh Đế ly khai, Trung Đảo Bắc Can thu hồi ánh mắt, nhìn bọn người Hắc y nhân Thập Tam, hỏi:
- Dùng thực lực của các ngươi, theo dõi Lữ Đông tiên sinh, phải chăng có thể bị hắn phát hiện hay không?
- Thập Nhị, Ẩn Nặc Thuật của ngươi là mạnh nhất trong ba người chúng ta, ngươi đi theo dõi Lữ Đông tiên sinh.
Hắc y nhân Thập Nhất, nghĩ nghĩ mở miệng nói:
- Ta cùng Thập Tam theo dõi, chỉ sợ sẽ bị phát hiện.
- Ân.
Hắc y nhân Thập Nhị gật đầu. Đối với Ẩn Nặc Thuật, hắn rất có tự tin, cũng đích thật là người lợi hại nhất trong ba người bọn họ.
Nói xong, thân thể Hắc y nhân Thập Nhị trở thành nhạt nhòa, tùy theo, nhanh chóng biến mất ở trong mắt bọn người Trung Đảo Bắc Can. Cái này làm cho trong nội tâm Trung Đảo Bắc Can vô cùng ngạc nhiên, mà hai người Thập Nhất cùng Thập Tam, trên mặt thì tràn đầy tự tin.
Là tự tin đối với Ẩn Nặc Thuật của Hắc y nhân Thập Nhị.
Một giờ sau, Trần Thanh Đế cùng Trương Kiều ngay ngắn xuống xe. Đương nhiên, trong một giờ này, Trần Thanh Đế đã đem 'giải dược' giao cho Tỉnh Thượng, hơn nữa nhìn xem hắn ăn vào.
- Ở chỗ này chờ ta, ta an bài nàng một chút.
Vứt bỏ một câu, Trần Thanh Đế ôm Trương Kiều, đi vào trong một khách sạn năm sao, cũng mở một cái phòng.
Trong phòng, Trần Thanh Đế nhìn Trương Kiều, thản nhiên nói:
- Không muốn lại rơi vào trong tay người Nhật Bản, sau khi ta rời khỏi, ngươi trung thực ở chỗ này chờ ta trở lại, ở đâu cũng không cho đi.
- Nha.