Hiện tại Hắc y nhân đã trọng thương, hắn biết rõ căn bản không phải là đối thủ của Trần Thanh Đế, quyết đoán lựa chọn đào tẩu.
Hắc y nhân Thập Nhất am hiểu nhất chính là Ẩn Sát Thuật không sai, bất quá, Nhẫn thuật khác hắn cũng có học, chỉ là không có ngưu bức như Ẩn Sát Thuật mà thôi.
- Muốn chạy trốn?
Trần Thanh Đế nhíu mày, mặt mũi tràn đầy vẻ khinh thường, tùy theo, một tấm Độn Hình Phù, thình lình ra hiện ở trong tay của hắn, sau khi kích phát, liền đánh qua. bên phải
Độn Hình Phù hư không tiêu thất, mà Hắc y nhân Thập Nhất cũng bởi vậy không chỗ nào lẩn trốn, nhanh chóng hiện thân.
- Cái này phù triện kia của mày, không phải... không phải gạt người?
Hắc y nhân Thập Nhất hiện hình, là thấy rõ ràng, là vì Trần Thanh Đế ném ra một tấm phù triện, Ẩn Nặc Thuật của hắn mới thất bại.
- Tao lúc nào nói qua là gạt người?
Trần Thanh Đế cười lạnh một tiếng, trong tay nhiều ra hai tấm phù triện, một tấm Hàn Băng phù, một tấm Liệt Hỏa phù.
- Tao liều mạng với mày.
Hắc y nhân Thập Nhất trọng thương biết rõ, Ẩn Nặc Thuật của mình ở trước mặt Trần Thanh Đế, căn bản chính là một chuyện cười, rơi vào đường cùng, chỉ có liều mạng.
- Liều?
Mặt mũi Trần Thanh Đế tràn đầy khinh thường, đừng nói có phù triện công kích trong tay, cho dù không có phù triện, dùng trạng thái hiện tại của Hắc y nhân Thập Nhất, cũng không có tư cách liều cùng hắn.
- Ông...
Hưu...
Liệt Hỏa phù cùng Hàn Băng phù bị Trần Thanh Đế đồng thời kích phát, ở bốn phía Hắc y nhân Thập Nhất, Liệt Hỏa, Hàn Băng như kiếm kích bắn tới hắn.
Nhìn thấy một màn này, Hắc y nhân Thập Nhất trừng lớn hai mắt, như thế nào cũng thật không ngờ, uy lực phù triện lại cường hãn cùng quỷ dị như vậy. Bất quá, hắn cũng không dám lãnh đạm, mười ngón tay động liên tục, rất nhanh kết ấn.
- Thổ Thuẫn!
Theo Hắc y nhân Thập Nhất gầm nhẹ, quanh thân hắn tạo thành một đạo bình chướng màu vàng.
BOANG...!
BOANG...!
BOANG...!
Hàn Băng công kích, đâm vào phía trên bình chướng màu vàng, phát ra trận trận kinh minh, không công mà lui, cuối cùng hóa thành hơi nước biến mất không thấy gì nữa.
- Ân? Thổ Thuẫn thuật?
Trần Thanh Đế nhíu mày, lại là hai tấm Hàn Băng phù bị kích phát đánh ra, đồng thời, thân thể Trần đại thiếu khẽ động, rất nhanh công kích tới Hắc y nhân Thập Nhất.
- Chết!
Trần Thanh Đế đem linh khí trong cơ thể tập trung ở trên tay phải, dùng chưởng hóa đao, rất nhanh bổ tới cổ của Hắc y nhân Thập Tam. Hắc y nhân Thập Tam cảm nhận được khí tức tử vong nồng đậm, bất quá, hắn muốn né tránh, cũng đã không còn kịp rồi.
- Răng rắc!
Một tiếng giòn vang, Thổ Thuẫn thuật của Hắc y nhân Thập Nhất bị một chưởng của Trần Thanh Đế đánh nát, cuối cùng, chém vào trên cổ của Hắc y nhân Thập Nhất.
- Mày...
Hắc y nhân Thập Nhất, cảm giác cổ đau nhức kịch liệt, thân thể mềm nhũn, co quắp ngã xuống đất. Bốn phía Liệt Hỏa hừng hực thiêu đốt, trong khoảnh khắc liền thiêu Hắc y nhân Thập Nhất thành tro tàn.
- Mẹ nó, uy lực phù triện cấp một này thật sự là quá rác rưởi, gặp cao thủ mạnh hơn chút nữa, ngay cả phòng ngự cũng phá không được.
Nhìn Hắc y nhân Thập Nhất bị thiêu thành tro tàn, Trần Thanh Đế nhíu mày, thầm nghĩ:
- Không nghĩ tới, những người Nhật Bản này, vậy mà sẽ có nhiều thuật pháp cấp thấp như vậy.
Hắc y nhân Thập Nhất thi triển Nhẫn thuật, trong đó có Ẩn Nặc Thuật, Thổ Thuẫn thuật. Trần Thanh Đế lại không biết, đây là Nhẫn thuật. Bất quá, hắn lại cảm giác được, cùng một ít thuật pháp cấp thấp có chút tương tự.
Đương nhiên, Hắc y nhân Thập Nhất thi triển thuật pháp, thật sự là quá thấp kém cùng đơn giản, cũng không tính là thuật pháp chân chính.
- Trước đi xem linh mạch, hấp thu hết rồi nói sau.
Trên mặt Trần Thanh Đế, lộ ra dáng tươi cười nhàn nhạt, thân thể khẽ động, đi tới chỗ có linh mạch.
Nhìn xem cỏ cây tươi tốt bốn phía linh mạch, trong lòng Trần Thanh Đế không ngừng kêu to đáng tiếc. Choáng nha, thật sự là đáng tiếc, tất cả linh mạch đều tiện nghi cho những hoa hoa cỏ cỏ này rồi.
- Thời gian Linh mạch tồn tại quá lâu, bốn phía lại có nhiều hoa cỏ cây cối như vậy, đã còn thừa không nhiều lắm rồi.
Trần Thanh Đế xếp bằng ở phía trên linh mạch, thầm nghĩ trong lòng:
- Linh khí ẩn chứa trong linh mạch này, tối đa ba giờ, là có thể hấp thu triệt để.
Tuy Trần Thanh Đế muốn đi chém giết Hắc y nhân Thập Nhị cùng Thập Tam còn lại, bất quá, cũng không quan tâm ba giờ này. Hơn nữa, cái linh mạch này ẩn chứa linh khí thật sự là quá ít, không cần phải phong ấn.
Cùng lúc đó, ở trong bệnh viện, me của Hoàng Dĩnh giải phẫu chấm dứt, bác sĩ vô cùng mệt mỏi từ trong phòng giải phẫu đi ra. Giải phẫu gần 12 giờ, đổi lại là ai, cũng sẽ mỏi mệt không thôi.
Bất quá, cho dù mệt mỏi, bác sĩ cũng không dám phàn nàn, bởi vì, người đưa mẹ của Hoàng Dĩnh đến, là hoàn khố thứ hai, Viên Cầu Viên đại thiếu. Ai dám có bất kỳ phàn nàn nào? Thì kẻ đó chán sống?
- Bác sĩ, mẹ của tôi thế nào rồi? Để cho tôi đi vào thăm một chút được không.
Nhìn thấy bác sĩ đi ra, Hoàng Dĩnh rất nhanh vọt tới, vô cùng lo lắng.
- Thất thần làm gì? Còn không tranh thủ thời gian trả lời cho chị dâu ta?
Viên Cầu đi tới, nhịn một đêm, tính tình của hắn rất là không tốt. Hơn nữa, Hoàng Dĩnh lại là nữ nhân của Trần đại thiếu, mẹ của Hoàng Dĩnh, chính là mẹ vợ tương lai của Trần đại thiếu rồi.
Viên Cầu vẫn là rất quan tâm.
Bằng không thì Viên đại thiếu há có thể nâng cao thân thể bốn năm trăm cân thịt mỡ, trụ ở trong bệnh viện một đêm sao.
Về phần xưng hô chị dâu này, vậy thì rất dễ lý giải. Ở Viên đại thiếu xem ra, Hoàng Dĩnh là nữ nhân của Trần Thanh Đế, gọi chị dâu cũng là chuyện đương nhiên.
Bất quá, xưng hô thế này nghe vào trong lỗ tai của Hoàng Dĩnh, lại làm mặt nàng đỏ bừng không thôi.
- Giải phẫu rất thành công, tiếp qua hai giờ, thuốc gây mê hết tác dụng là có thể tỉnh.