Cùng lúc đó, tại Linh Vụ Sơn, trong núi rừng Nguyên Thủy chưa khai phát, Trần Thanh Đế vận hành công pháp, cấp tốc hấp thu linh khí trong linh mạch, tăng lên tu vi của mình.
- Linh mạch quá nhỏ, linh khí ẩn chứa cũng quá mỏng manh, tốc độ hấp thu thật sự là quá chậm.
Trần Thanh Đế nhíu mày, thầm nghĩ trong lòng:
- Phải ở trong thời gian ngắn nhất, giải quyết đám người Trung Đảo Bắc Can. Sau đó hấp thu linh mạch dưới đáy hồ sen ở Trung Y Học Viện, trùng kích Luyện Khí tầng năm.
- Đợi cho tu vi của ta, tăng lên tới Luyện Khí tầng năm, có thể bố trí Tụ Linh tiểu trận đơn giản, sẽ có thể tập trung chút ít linh khí mỏng manh này lại, hấp thu sẽ nhanh hơn.
Trần Thanh Đế thầm nghĩ trong lòng:
- Đã đến lúc kia, những sơn mạch chưa có bị khai phát, ẩn chứa linh khí này, ca ca ta một cái cũng không buông tha.
Trần Thanh Đế kiếp trước, là bày trận, chế phù, luyện khí, luyện đan... các hạng toàn năng Đại Tông Sư. Hiện tại chỉ là vì tu vi không đủ, rất nhiều trận pháp hắn không cách nào bố trí ra mà thôi.
Cứ như vậy, hơn hai giờ đi qua, linh khí ẩn chứa trong Tiểu Linh mạch này, rốt cục bị Trần đại thiếu hấp thu sạch sẽ. Mà tu vi của Trần đại thiếu, càng thêm vững chắc, thuần hậu, tuy tiến bộ không tính quá nhiều.
- Tiểu Linh mạch như vậy ở đây, có lẽ còn có một chút, bất quá, quá mức mỏng manh, tốc độ hấp thu quá chậm, quá lãng phí thời gian.
Trần Thanh Đế từ trên mặt đất đứng lên, hướng chỗ sâu trong Linh Vụ Sơn nhìn lại, thầm nghĩ trong lòng:
- Trước giải quyết những người Nhật Bản kia, sau đó đi dưới đáy hồ sen Trung Y Học Viện, tăng tu vi lên. Tranh thủ tăng tu vi lên tới Luyện Khí tầng năm, đến lúc đó lại hấp thu những linh mạch này, vậy mới dễ dàng.
Nghĩ vậy, Trần Thanh Đế rất nhanh thanh trừ tất cả vết tích, không hề dừng lại, thân thể khẽ động, rất nhanh đi ra khỏi nơi đây, hướng chân núi Linh Vụ Sơn đi đến.
Mà sau khi Trần Thanh Đế ly khai không bao lâu, một đội người ăn mặc trang phục ngụy trang, lưng cõng súng ống, đi tới chỗ tu luyện của Trần đại thiếu ngừng lại.
- Các anh em, tại chỗ nghỉ ngơi năm phút đồng hồ, sau đó chúng ta tiếp tục chạy đi. Nhớ kỹ, vô luận lúc nào, đều không thể buông lỏng cảnh giác.
Một thanh niên nam tử khoảng 24~25 tuổi, thấp giọng nói ra:
- Tuy chúng ta là lần đầu tiên thực chiến, bất quá, chúng ta đều là quân đội tinh anh trong tinh anh, là một thành viên của Huyết Nhận, tuyệt đối không thể ném đi mặt mũi của Huyết Nhận.
- Vâng, Liễu đội trưởng!
Chín người khác, ngay ngắn phát ra gầm nhẹ, tuy thanh âm rất nhỏ, nhưng lại tràn đầy kiên định cùng kiêu ngạo.
Bọn hắn vì mình có thể trở thành một thành viên của Huyết Nhận mà cảm thấy kiêu ngạo, cho dù chết, cũng tuyệt đối không thể vũ nhục Huyết Nhận.
- Những tiểu Nhật Bản kia, cũng dám lẻn vào cảnh nội Hoa Hạ chúng ta, quả thực là muốn chết.
Một gã thanh niên nam tử trong đó cười lạnh không thôi, trên mặt tràn đầy khinh thường.
- Lý Vưu...
Liễu đội trưởng nhìn tên thanh niên nam tử mở miệng kia, nghiêm sắc mặt, nghiêm khắc thấp giọng nói:
- Đối đãi bất luận kẻ nào, cho dù là một tên ăn mày, chỉ cần là địch nhân, chúng ta đều phải toàn lực ứng phó, không được sinh ra lòng khinh thị.
- Các ngươi phải nhớ kỹ, tiểu Nhật Bản lẻn vào cảnh nội Hoa Hạ chúng ta, tổng cộng có bốn người, tất cả đều là Ninja, bây giờ đang ở chỗ sâu trong Linh Vụ Sơn.
Liễu đội trưởng, thấp giọng quát lớn:
- Thực lực Ninja bất phàm, Nhẫn thuật cũng phi thường quỷ dị, cho nên, tất cả mọi người không được phớt lờ. Càng đừng tưởng rằng mình là một thành viên của Huyết Nhận, là có thể không để những Ninja Nhật Bản kia vào mắt, hiểu chưa?
- Minh bạch, Liễu đội trưởng.
Thanh niên tên Lý Vưu, trong lòng run lên. Hắn biết rõ, thật sự là hắn không có để những Ninja Nhật Bản kia vào mắt.
- Ân, rất tốt.
Liễu đội trưởng nhẹ gật đầu.
- Dưới tình huống điều kiện cho phép, lưu lại một hai người sống, chúng ta phải từ trong miệng của bọn hắn biết rõ, mục đích bọn hắn lẻn vào cảnh nội Hoa Hạ.
Rất nhanh, năm phút nghỉ ngơi đã hết, Liễu đội trưởng mở miệng nói:
- Các cậu phải một mực nhớ kỹ cho ta, là dưới tình huống điều kiện cho phép.
- Vâng, Liễu đội trưởng!
Lý Vưu nhìn chín tên thành viên Huyết Nhận, cùng kêu lên nói ra.
- Tiếp tục đi tới!
Liễu đội trưởng nhẹ gật đầu, vung tay lên tay, tiếp tục thẳng tiến tới chỗ sâu trong Linh Vụ Sơn. Chín tên thành viên Huyết Nhận khác, theo sát phía sau.
Rất nhanh, một nhóm mười tên thành viên Huyết Nhận, chui vào bên trong Linh Vụ Sơn.
Nếu như Trần Thanh Đế không có ly khai mà ở nơi này, tất nhiên có thể nhận ra Liễu đội trưởng, đúng là Liễu Nhất Thôn.
Lúc trước, Trần Thanh Đế ở công viên luyện quyền, gặp huấn luyện viên Huyết Nhận Lôi Hổ. Cuối cùng bằng vào tốc độ, thừa dịp Lôi Hổ chủ quan, khinh địch, một chiêu quật ngã Lôi Hổ. Mà lúc đó, Liễu đội trưởng, Liễu Nhất Thôn cũng có mặt.
...
- Cũng không biết Hoàng Dĩnh có lấy được tiền, mẹ của nàng giải phẫu có thành công hay không.
Tại chân núi Linh Vụ Sơn, thời điểm Trần Thanh Đế trải qua một quầy điện thoại công cộng, thầm nghĩ trong lòng:
- Ân, gọi điện thoại cho Viên mập mạp hỏi xem.
- Ân? Máy bận, thằng này thật đúng là bận rộn.
Trần Thanh Đế lắc đầu, để điện thoại xuống, thầm nghĩ trong lòng:
- Viên mập mạp làm việc vẫn để cho người rất yên tâm, có lẽ Hoàng Dĩnh đã lấy được tiền rồi, nói không chừng giải phẫu cũng đã làm xong.
Dùng Trần Thanh Đế hiểu rõ đối với Viên đại thiếu, bình thường tuy rất hung hăng càn quấy, rất ngưu bức, nhưng đối với sự tình hắn nhắn nhủ, vẫn là rất dụng tâm đi làm.
Đồng dạng, ở dĩ vãng, Viên đại thiếu tìm Trần Thanh Đế làm việc, Trần đại thiếu cũng rất dụng tâm, so với xử lý chuyện của mình còn muốn ra sức nhiều hơn.
Nếu không phải hai người Trần đại thiếu cùng Viên đại thiếu, đều phi thường ưa thích nữ nhân, đều gây tai họa không ít. Thì nhất định sẽ bị người nhịn không được hoài nghi, hai tên khốn này có tình cảm với nhau.
Có thể thấy được, cảm tình hai người này tốt bao nhiêu.
- Con mẹ nó, phế vật, tất cả đều là phế vật, tìm một người, vậy mà tìm không thấy, con mẹ nó, thực là một đám phế vật.
Viên đại thiếu ở trong bệnh viện, chửi ầm lên không thôi, hung hăng cúp điện thoại, hận không thể đập nát di động.