Nếu như đây là một đại mỹ nữ mà nói, tất nhiên sẽ làm cho ý nghĩ người kỳ quái. Nhưng mà, lúc này là một nữ tử so với nam nhân còn bưu hãn hơn, lại khiến người ta hơi rờn rợn.
Cho dù là Trần đại thiếu, cũng nhịn không được sợ run cả người.
- Tuy ta không biết Huyết Nhận là một chi quân đội như thế nào, nhưng tuyệt đối không phải quân đội bình thường có thể so sánh.
Trần Thanh Đế nhìn Thiết Nam, thầm nghĩ trong lòng:
- Nhân tài như vậy, hiện tại là ta cần có nhất.
Trần Thanh Đế biết rõ, quân nhân, không có khả năng đều ương ngạnh, cường hãn như bọn người Thiết Nam, dưới loại tình huống này, còn có thể đứng lên.
Bây giờ lực lượng có thể dùng, Trần đại thiếu căn bản là không có, hắn muốn thành lập lực lượng tư nhân thuộc về mình, loại quân nhân đỉnh tiêm như Thiết Nam này, đây tuyệt đối là lựa chọn lý tưởng nhất.
Coi như là sức chiến đấu của Thiết Nam không được, dùng năng lực cùng thủ đoạn của Trần Thanh Đế, cộng thêm nghị lực cùng ương ngạnh của Thiết Nam, Trần đại thiếu có đầy đủ tự tin đào tạo Thiết Nam thành một chiến sĩ siêu cấp.
Nghĩ vậy, Trần Thanh Đế trầm ngâm một tiếng, nói ra:
- Thiết Nam đúng không, sự tình phản bội quốc gia, ta không có hứng thú. Nhưng mà, cô phải nhớ kỹ lời nói của cô hôm nay.
- Nhớ kỹ trong lòng.
Thiết Nam kiên định nói:
- Chỉ cần ngươi có thể trị liệu tốt ta, mạng của ta sẽ là của ngươi.
- Tốt, hôm nay ta thu cô, hi vọng cô không phải phế vật, đứng lên đi.
Nhìn thấy Thiết Nam ương ngạnh đứng lên, trong lòng Trần Thanh Đế nhịn không được thầm nghĩ:
- Choáng nha, ta như vầy có tính là đào góc tường của lão cha không nhỉ? Huyết Nhận này là thuộc hạ của cha a.
- Được rồi, nếu đã đào, vậy thì đào nhiều mấy cái.
Nghĩ vậy, ánh mắt Trần Thanh Đế rơi vào trên người bốn thành viên Huyết Nhận khác, thản nhiên nói:
- Các ngươi thì sao? Là muốn tiếp tục lưu lại Huyết Nhận, hay là đi theo ta. Đương nhiên, vô luận các ngươi lựa chọn như thế nào, ta đều cứu các ngươi.
Bốn gã thành viên Huyết Nhận nhìn nhau, cuối cùng, Lý Vưu mở miệng nói:
- Chúng ta muốn tiếp tục lưu lại Huyết Nhận, mạng của chúng ta là của quốc gia, đồng dạng cũng là thuộc về ngươi.
- Nhớ kỹ lời các ngươi nói hôm nay, còn nữa, sự tình hôm nay không được nói cho bất luận kẻ nào, sự hiện hữu của ta là cơ mật lớn nhất của các ngươi. Cho dù là có một ngày, chúng ta chạm mặt lần nữa, dưới tình huống ta không cho phép, y nguyên phải làm bộ không biết ta.
Trần Thanh Đế lạnh giọng quát:
- Hiểu chưa?
- Minh bạch.
Bọn người Lý Vưu cùng Thiết Nam, cùng rống lớn lên, thanh âm quanh quẩn trong sơn động. Mà bắp đùi của bọn hắn, cũng không ngừng chảy máu, trên mặt mỗi người vô cùng tái nhợt, lại không có bất cứ người nào biểu hiện ra thống khổ.
- Rất tốt.
Nói xong, Trần Thanh Đế mở lấy bao ngân châm, ngón tay khẽ động, mười cây ngân châm kích xạ mà ra, chuẩn xác đâm vào mấy huyệt đạo trên đùi bọn người Thiết Nam.
Ngân châm đâm vào huyệt đạo, miệng vết thương chảy máu lập tức ngừng lại.
- Không phải phế vật, vậy thì đứng vững đừng nhúc nhích cho ta.
Trần Thanh Đế nhìn thấy bọn người Thiết Nam, vô ý thức muốn né tránh, lạnh giọng quát:
- Các ngươi ai động thoáng một phát, ta sẽ giết chết kẻ đó.
Quả nhiên, bọn người Thiết Nam không có một cái nào dám động, bọn hắn không sợ chết, lại sợ làm phế vật. Đồng thời, trong nội tâm bọn hắn cũng rất khiếp sợ, chỉ là hai cây ngân châm, đã giúp bọn hắn cầm máu.
Cái này lại để cho bọn hắn thấy được hi vọng.
- Ân!
Trần Thanh Đế thấy vậy, thoả mãn nhẹ gật đầu, lập tức, ngón tay động liên tục, gần trăm cây ngân châm, ngay ngắn đánh ra, đâm vào thân thể bọn người Thiết Nam.
Toàn bộ quá trình, bọn người Thiết Nam vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Ngân châm đánh ra toàn bộ, Trần Thanh Đế hít sâu một hơi, thân thể khẽ động, đi tới bên người Lý Vưu, thúc dục linh khí trong cơ thể, thông qua ngân châm, đưa linh khí vào cơ thể Lý Vưu, giúp hắn chữa thương. Bạn đang đọc truyện được copy tại
10 phút sau, Trần Thanh Đế thu hồi linh khí, lau mồ hôi trán, thản nhiên nói:
- Nằm xuống nghỉ ngơi đi.
- Vâng!
Lý Vưu vang dội kêu một tiếng, nằm xuống, nhưng trong lòng vô cùng chấn động.
Kế tiếp, Trần Thanh Đế lại vi ba gã thành viên Huyết Nhận khác lần lượt chữa thương, mỗi người đều vô cùng chấn động, mà Thiết Nam lại lưu đến cuối cùng.
Thiết Nam bị thương, tuy đã không chảy máu nữa, nhưng cuối cùng là miệng vết thương, hơn nữa còn là xỏ xuyên qua đùi. Nàng đứng như vậy, vẫn không nhúc nhích đứng đấy, trọn vẹn đi qua 40 phút.
Lúc này, Thiết Nam đã sớm mồ hôi rơi như mưa, đã sắp không duy trì nỗi nữa.
- Cô có tư cách đi theo ta, cô ở thời khắc này, không còn là phế vật nữa.
Trần Thanh Đế lau đi mồ hôi lạnh trên trán, đi tới bên người Thiết Nam, nói ra:
- Cô lựa chọn đi theo ta, cái này là ác mộng của cô, đồng dạng, cũng là kỳ ngộ của cô.
- Tương lai ta có thể mạnh như ngươi bây giờ hay không?
Thiết Nam không có bất kỳ sợ hãi, chỉ là tràn đầy khát vọng đối với thực lực.
Bốn người Lý Vưu nằm trên mặt đất, cũng đều đem ánh mắt rơi vào trên người Trần Thanh Đế.
Ở bọn người Thiết Nam xem ra, Trần Thanh Đế có thể chém giết những Ninja kia, mà Trần đại thiếu lại không chút bị thương, tất nhiên là siêu cấp cường giả.
Có thể mạnh như Trần Thanh Đế hiện tại hay không, bọn hắn đều muốn biết.
- Không nên hỏi ta cô có thể hay không, phải hỏi chính cô, còn có nữa là...
Trần Thanh Đế tiếng nói xoay chuyển, nói ra:
- Hiện tại ta còn rất yếu, cũng không phải giới hạn của cô.
- Vâng!
Thiết Nam chấn động toàn thân, trong nội tâm vô cùng kinh hãi.
Có thể đơn giản diệt sát mười một gã Ninja, còn nói bây giờ mình rất yếu? Cái gì mới gọi là mạnh?
Thiết Nam tràn đầy chờ mong cùng khát vọng.