Kế tiếp, Trần Thanh Đế trọn vẹn hao tốn 20 phút, tiến hành trị liệu chữa thương cho Thiết Nam, đồng thời, cũng chải vuốt thân nàng thể.
Sau này Thiết Nam sẽ là lực lượng của Trần Thanh Đế, đương nhiên phải hảo hảo nuôi dưỡng.
- Tốt rồi, hiện tại có thể đi với ta tìm Liễu Nhất Thôn, sau đó xuống núi.
Một giờ sau, Trần Thanh Đế ngồi dưới đất, tiến hành khôi phục đứng lên, thản nhiên nói.
- Ta muốn đi tìm thi thể của em trai cùng các chiến hữu, an táng cho bọn họ.
Thiết Nam nghĩ nghĩ, mở miệng nói:
- Còn nữa, ta nên xưng hô với cậu như thế nào.
- Nên xưng hô như thế nào?
Trần Thanh Đế nhíu mày, trầm ngâm một tiếng, nói ra:
- Ta tên là Trần Thanh Đế, cô có thể xưng hô ta là Trần đại thiếu.
Ở Trần Thanh Đế xem ra, những người này sớm muộn gì sẽ có một ngày biết tên cùng thân phận của hắn, sớm cho bọn hắn biết rõ, cũng không có cái gì.
- Trần Thanh Đế?
Bọn người Thiết Nam trừng lớn hai mắt, mặt mũi tràn đầy không thể tin được. Ai không biết, con lớn nhất của Quân Thần Trần Chấn Hoa, siêu cấp hoàn khố, cực phẩm củi mục là Trần Thanh Đế, Trần đại thiếu chứ.
Cái này... Cái này cùng Trần Thanh Đế trước mắt, quả thực là hai người a.
Còn nữa, hắn và Trần Chấn Hoa lớn lên hoàn toàn rất giống, chẳng lẽ... chẳng lẽ hắn là con lớn nhất của Quân Thần? Cái này... Điều này sao có thể?
Bọn người Thiết Nam, căn bản là không thể tin được.
- Có phải là không thể tin được, khó có thể tin hay không?
Trần Thanh Đế nhíu mày, lạnh giọng nói:
- Nhớ kỹ, ta đã nói hết thảy, không nên để lộ ra bất luận chuyện gì của ta.
- Vâng!
Tại thời khắc này, bọn người Thiết Nam biết rõ, Trần Thanh Đế trước mắt tuyệt đối là con lớn nhất của Quân Thần Trần Chấn Hoa không thể nghi ngờ.
Chỉ là, cái này cũng quá phản khoa học đi à nha?
Chẳng lẽ là... chẳng lẽ là đồn đãi có sai? Trần Thanh Đế, Trần đại thiếu không phải siêu cấp hoàn khố, chuyện xấu làm tuyệt, mà là một cao thủ ngưu bức?
Sự thật cùng đồn đãi tương phản, thật sự là quá lớn, quá không thể tưởng tượng rồi.
Còn nữa, nhi tử vậy mà đào góc tường của phụ thân.
- Các ngươi không cần nâng Thiết Nam.
Sau khi ly khai sơn động, Trần Thanh Đế nhìn Lý Vưu muốn thò tay nâng Thiết Nam, lạnh giọng nói:
- Chỉ có phế vật, mới cần người khác nâng.
Lần này, tất cả mọi người nhanh buông đối phương ra, cắn chặt răng đi tìm thi thể bốn thành viên Huyết Nhận khác.
Chết, bọn hắn không sợ, bọn hắn sợ biến thành phế vật, nhất là thành một 'phế vật' trong miệng phế vật.
Hao tốn một giờ thời gian, mấy người Thiết Nam an táng xong thi thể của em trai cùng các đồng đội, tại Linh Vụ Sơn bên trong, bắt đầu đi tới chỗ của Liễu Nhất Thôn.
Chỉ là, làm cho Trần Thanh Đế cảm thấy nghi hoặc khó hiểu chính là, em trai của Thiết Nam rất tuấn tú, có thể nói là rất đẹp trai, ít nhất Trần Thanh Đế cảm thấy không bằng .... nhưng mà, tướng mạo Thiết Nam lại làm cho Trần đại thiếu rất khó hiểu.
Ngay từ đầu, Trần đại thiếu còn tưởng rằng, hai người không phải chị em ruột, đáng tiếc hắn sai rồi. Bọn người Lý Vưu có thể chứng minh, thật sự bọn họ là chị em ruột.
Chị em ruột không thể giả được.
Trần Thanh Đế mang theo Thiết Nam, năm thành viên Huyết Nhận bị thương, hao tốn gần bốn giờ thời gian, mới tới chỗ của Liễu Nhất Thôn.
Lúc này, Liễu Nhất Thôn miệng đầy máu tươi, trong tay cầm lấy một con thỏ đã không hoàn chỉnh, máu chảy đầm đìa, rất là hưởng thụ cắn xé, bổ sung năng lượng.
Ăn thịt thỏ sống, đối với thành viên Huyết Nhận mà nói, tuyệt đối là chương trình học trụ cột nhất.
Tại thời điểm tác chiến, lương khô không còn, ăn sống giun, chuột, gián..., chỉ cần là đồ vật có thể ăn, có thể bổ sung năng lượng, đều là có thể ăn, cũng phải ăn.
Khách quan mà nói, ăn chuột, gián thì có hơi ghê tởm, nhưng có thể có một con thỏ béo mập để ăn, đây tuyệt đối là một loại hưởng thụ.
Mặc dù nói, bây giờ Liễu Nhất Thôn không phải là đang tác chiến, nhưng lại ở trong núi, lại là trong đêm tối, tùy tiện nhóm lửa thịt nướng, đây chính là phi thường nguy hiểm.
Với tư cách một thành viên Huyết Nhận, Liễu Nhất Thôn đương nhiên sẽ không phạm phải loại sai lầm cấp thấp này.
- Ai?
Liễu Nhất Thôn nhanh chóng từ trên mặt đất bắn lên, vứt bỏ con thỏ trong tay, rút dao ra, cảnh giác nhìn xem phía sau của hắn.
- A... Thiết Nam, Lý Vưu, các ngươi... các ngươi được cứu ra rồi.
Liễu Nhất Thôn nhìn thấy người tới, vô cùng hưng phấn, khập khiễng vọt tới, ôm lấy từng người, vạn phần kích động.
- Cảm ơn ngươi cứu bọn hắn, cám ơn ngươi.
Liễu Nhất Thôn đem ánh mắt quăng về phía Trần Thanh Đế, nói ra:
- Người anh em, về sau mặc kệ có chuyện gì, chỉ cần ta có thể làm được, chỉ cần không vi phạm điểm mấu chốt đạo đức của ta, Liễu Nhất Thôn ta sẽ nghĩa bất dung từ.
- Choáng nha, lại là một cái góc tường, chủ động đưa đến để cho ta đào.
Trần Thanh Đế âm thầm lắc đầu, thò tay vỗ vỗ bả vai Liễu Nhất Thôn, nói ra: Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
- Hiện tại có một nhiệm vụ giao cho ngươi, là mang bọn họ về. Còn nữa, chuyện của ta, không nên nói cho bất luận kẻ nào.
- Minh bạch!
Liễu Nhất Thôn nhìn Trần Thanh Đế cúi chào, trịnh trọng nói:
- Người anh em, cho dù về sau ta đụng phải cậu, không có cậu cho phép, ta cũng giả bộ như không biết cậu.
- Như thế rất tốt.
Trần Thanh Đế thoả mãn nhẹ gật đầu, nhìn bọn người Lý Vưu, nói ra:
- Nhớ kỹ lời của các vị nói, sự hiện hữu của ta, không được nói cho bất luận kẻ nào. Nhớ kỹ, là bất luận kẻ nào.
- Người anh em, cậu yên tâm đi, chúng ta đều minh bạch.
Liễu Nhất Thôn vỗ bộ ngực, lập tức vẻ mặt nghi ngờ hỏi:
- Người anh em, ta có một vấn đề rất không minh bạch.
- Vấn đề gì?