Không thể phủ nhận, hiệu suất xử lý sự tình của Viên Cầu cực nhanh.
- Kháo... Ta còn tưởng rằng trường học là nói giỡn thôi, dĩ nhiên là làm thật.
Trần Thanh Đế mới vừa vào lớp, chợt nghe Chu Trướng ngồi cùng bàn với hắn khoa trương nói:
- Trước kia có hơn mười đệ tử, lướt qua lan can, ngay vừa rồi, trực tiếp đã bị khai trừ. Bất luận tình cảm gì cũng không có, trong đó còn có một cái bối cảnh rất không tệ, cũng không có may mắn thoát khỏi.
Khoa Văn Nghệ, lớp bốn năm nhất, kể cả Trần đại thiếu ở bên trong, cũng bốn gã nam đệ tử, những thứ khác thuần một sắc, tất cả đều là nữ sinh. Lúc này, ba gã nam sinh này gom lại cùng một chỗ.
- Mười tên ngốc bức kia là tự tìm khổ, trường học vừa thông cáo, bọn hắn liền đi khiêu khích, không khai trừ bọn hắn mới là lạ.
Một gã nam sinh khác tên Vũ Thuật, vẻ mặt xem thường nói:
- Đợi qua một thời gian nữa, cho dù lướt qua lan can, cũng chỉ là cảnh cáo thoáng một phát mà thôi, sẽ không tuyệt tình như vậy nữa?
- Ha ha, đầu năm nay ngốc bức chính xác là không ít.
Nam sinh cùng Trần Thanh Đế tìm hiểu sự tình video kia tên Trịnh Lục, xoa xoa đôi bàn tay, thấp giọng nói ra:
- Chu Phàm Khoa kia đến bây giờ cũng không dám ra ngoài, chỉ sợ cũng là ngốc bức rồi.
- A? Bối cảnh của Trần Thanh Đế, chẳng lẽ rất ngưu bức sao?
Ánh mắt Vũ Thuật cùng Chu Trướng, ngay ngắn rơi vào trên người Trịnh Lục. Nữ sinh phụ cận, cũng tò mò nhìn qua.
- Trần Thanh Đế nhất định là có chút bối cảnh, bằng không thì hắn cũng sẽ không tiến vào Trung y học viện. Về phần bối cảnh như thế nào, ta cũng không biết.
Trịnh Lục cười hắc hắc, thanh âm ép tới thấp hơn:
- Bất quá, trước kia Trần Thanh Đế nói video phấn khích, căn cứ suy đoán của ta, khẳng định có quan hệ cùng Mạch Hoa Bích cùng Chu Phàm Khoa.
- Nếu như Mạch Hoa Bích không đứng dậy nói vài lời, dùng tính tình của Mạch Hoa Bích, như thế nào sẽ đơn giản buông tha Trần Thanh Đế như vậy?
Vẻ mặt Vũ Thuật khó hiểu hỏi:
- Bất quá, cùng Chu Phàm Khoa có quan hệ gì?
- Ta là có chứng cớ đấy.
Thanh âm Trịnh Lục ép tới thấp hơn, nói ra:
- Ngay từ đầu Chu Phàm Khoa cố ý bới móc, thậm chí muốn khai trừ Trần Thanh Đế, Mạch Hoa Bích nói một câu lại để cho Chu Phàm Khoa buông tha. Sau khi hết tiết, Chu Phàm Khoa gọi Mạch Hoa Bích vào văn phòng, về sau, Chu Phàm Khoa không có xuất hiện nữa.
- Mạch Hoa Bích cùng chúng ta đồng dạng, đều là lần đầu tiên nhìn thấy Trần Thanh Đế, nàng thậm chí còn hung hăng càn quấy tìm Trần Thanh Đế gây phiền toái. Rất hiển nhiên, nàng không biết bối cảnh của Trần Thanh Đế như thế nào, cũng không có đem Trần Thanh Đế để vào mắt.
Trịnh Lục phân tích nói:
- Bất quá, video vừa ra, Mạch Hoa Bích bại lui, Chu Phàm Khoa từ trong miệng Mạch Hoa Bích khẳng định đã biết cái gì, nên tên kia mới lui lại.
- Bọn hắn không biết bối cảnh Trần Thanh Đế như thế nào, cho nên, không phải sợ bối cảnh của Trần Thanh Đế. Mà là...
Trịnh Lục cười hắc hắc, nói ra:
- Mà là video phấn khích theo lời của Trần Thanh Đế.
- A, nguyên lai là như vậy.
Vũ Thuật, Chu Trướng cùng với mấy người khác, đều ngay ngắn lộ ra bừng tỉnh đại ngộ.
- Tiểu tử này, tuyệt đối là một nhân tài.
Trần Thanh Đế nghe hết thảy, liếc nhìn Trịnh Lục một chút. Thằng này có thể căn cứ chút ít tình tiết, phân tích ra đến nhiều như vậy, đầu không đơn giản a.
- Oa ha ha, Trần Thanh Đế, ngươi trở lại rồi.
Trịnh Lục nhìn Trần Thanh Đế đi tới, liên tục tiến lên, thấp giọng nói ra:
- Bạn thân, lúc nào đem cái video đặc sắc kia, chia xẻ cho anh em chúng ta thoáng một phát?
- Đúng vậy a, người anh em, chúng ta đều rất chờ mong.
Vũ Thuật cùng Chu Trướng hai mắt tỏa sáng, bọn hắn đều nghĩ, Chu Phàm Khoa sợ đoạn video đặc sắc kia như thế, nhất định phải lấy được tới tay, thì chẳng phải sợ bọn họ nữa?
- Không có video gì, là ta lừa nàng đấy.
Trần Thanh Đế lắc đầu, thản nhiên nói:
- Bằng hữu của ta chỉ là thấy được một ít gì đó, cũng không có quay chụp, thật đáng tiếc.
- Móa, không thể nào? Vậy mà không có chụp được?
Vẻ mặt bọn người Trịnh Lục thất vọng, bất quá, rất nhanh lại hỏi:
- Bằng hữu của ngươi đến cùng nhìn thấy cái gì? Nói nghe một chút.
- Không có đại sự gì, đi học, tranh thủ thời gian đi học.
Nói xong, Trần Thanh Đế đi đến chỗ ngồi của mình.
- Không có quay chụp?
Mạch Hoa Bích một mực vãnh tai nghe lén, nghiến răng nghiến lợi, trong nội tâm phẫn nộ không thôi:
- Trần Thanh Đế, ngươi cũng dám đùa nghịch lão nương, ngươi đợi bị khai trừ đi.
Vừa sau giờ học, Mạch Hoa Bích rời khỏiphòng học, bấm điện thoại của Chu Phàm Khoa.
- Ân? Như thế nào tắt điện thoại?
Mạch Hoa Bích liên tục gọi cho Chu Phàm Khoa mấy lần, đều là trạng thái tắt máy, thầm nghĩ trong lòng:
- Được rồi, đợi buổi tối gặp mặt, mình sẽ nói với hắn, nhất định phải khai trừ Trần Thanh Đế kia.
...
Sau khi tự học buổi tối chấm dứt, ở Chương Đài cửa trường học đợi đã lâu, nhìn thấy Trần Thanh Đế đi tới, nhanh mở cửa xe, cung kính nói.
- Ân.
Trần Thanh Đế nhẹ gật đầu, sờ lên đầu Trần Hương Hương, nói ra:
- Đây là em gái ta, Trần Hương Hương. Muội muội, đây là Chương Đài ca ca.
- Trần đại tiểu thư.
Chương Đài cung kính nhìn Trần Hương Hương gật đầu.
- Chương Đài ca ca tốt.
Trần Hương Hương mỉm cười nói ra.
- Đại ca, ba vừa gọi điện thoại đến, bảo chúng ta đi qua, ba đang trên đường đi tới bệnh viện.
Sau khi lên xe, Trần Hương Hương nói ra:
- Ba tìm anh có lẽ có việc gấp, một ngày gọi cho em mấy lần, bảo anh nhất định phải đi qua.
- Đã biết.
Trần Thanh Đế nhẹ gật đầu, nói ra:
- Chương Đài, đi bệnh viện Dương Xuân.
Trần Thanh Đế nghĩ nghĩ, Trần Chấn Hoa vội vã muốn gặp Trần đại thiếu như vậy. Ai biết rõ có phải sự tình Trần đại thiếu đào góc tường đã bại lộ hay không?