Lời này của Trần Chấn Hoa mặc dù có chút khoa trương, bất quá, cách sự thật đã phi thường tiếp cận. Thiết Nam nằm ở trên giường bệnh, nghe vào trong lỗ tai, lại vô cùng khiếp sợ.
Cái này... Đây là Quân Thần sao?
- Con mẹ nó, con trai làm sai chuyện, lại muốn lão cha đến chịu tiếng xấu thay, có đạo lý như vậy sao?
Vẻ mặt Trần Chấn Hoa không phục nói:
- Hôm nay lão tử khó chịu, cho nên định ném ngươi vào Huyết Nhận. Có tội, hai người chúng ta cùng một chỗ gánh chịu.
- Cái gì?
Trần Thanh Đế trừng lớn hai mắt, như thế nào cũng thật không ngờ, Trần Chấn Hoa tìm hắn, dĩ nhiên là muốn ném hắn vào Huyết Nhận. Còn lấy mỹ danh, có tội, hai người cùng một chỗ gánh chịu.
- Con yên tâm.
Vẻ mặt Trần Chấn Hoa như thực hiện được âm mưu, vỗ vỗ bả vai Trần Thanh Đế, nói ra:
- Đợi sau khi con đi vào Huyết Nhận, ba sẽ bảo huấn luyện viên Huyết Nhận, hung hăng chiếu cố cho con, thấy ba có tốt hay không.
Con mẹ nó, chiếu cố, chỉ nghe nhiệt tình chiếu cố, còn chưa nghe nói qua có người nói hung hăng chiếu cố. Xem ra, Trần Chấn Hoa là muốn cho Trần Thanh Đế hảo hảo chịu tội a. Nguồn truyện:
- Hung hăng chiếu cố?
Thiết Nam nằm ở trên giường suýt nữa rơi lệ đầy mặt, trong nội tâm oán thầm không thôi:
- Quân Thần a, chính là nhi tử của ngài đã cứu chúng ta, lại để cho hắn tiến vào Huyết Nhận, chỉ sợ bị hung hăng chiếu cố chính là các huynh đệ trong Huyết Nhận a.
- Ranh con, ngươi cũng đừng nghĩ lấy lão gia tử ra dọa ta. Hắc hắc, chuyện này, là lão gia tử tự mình làm ra quyết định, ha ha.
Trần Chấn Hoa cười rất vui vẻ, bao nhiêu năm qua đã không có vui sướng như vậy.
Ở thời khắc này, Trần Chấn Hoa chỉ cảm thấy, có thể thu thập Trần Thanh Đế thoáng một phát, cái này so với mình đánh thắng một trận chiến lớn còn muốn cao hứng, thống khoái hơn.
- Lão gia tử nói, tiểu tử ngươi ngay cả Lâm Tĩnh Nhu cũng cưỡng gian không được, làm cho lão gia tử rất tức giận. Cho nên...
Trần Chấn Hoa tiếng nói xoay chuyển, rất là đắc ý nói:
- Lão gia tử bảo ta ném ngươi vào bộ đội, rèn luyện đến khi nào cưỡng gian được nha đầu Tĩnh Nhu kia mới thôi.
- Từ khi lão gia tử hạ mệnh lệnh này, ta vẫn suy nghĩ, lấy tố chất thân thể của tiểu tử ngươi, muốn cưỡng gian Tĩnh Nhu nha đầu, thật sự là không dễ dàng.
Nói đến đây, Trần Chấn Hoa trong nội tâm sảng khoái vô cùng, lại thở dài một hơi, ý vị thâm trường nói:
- Cho nên cha rất nhọc lòng, trằn trọc, cân nhắc rất lâu, cuối cùng nhất mới quyết định cho ngươi tiến vào Huyết Nhận huấn luyện mấy tháng.
Trần Chấn Hoa thằng này, nói dối mà không cần nháy mắt.
Choáng nha, hắn vừa nghe Trần lão gia tử nói đã quyết định ném Trần đại thiếu vào Huyết Nhận rồi. Còn không biết xấu hổ nói, cái gì nhọc lòng, cân nhắc rất lâu.
Mịa... Cái này đúng là cái gì, điển hình làm kỹ nữ, còn muốn lập đền thờ.
- Dùng sức chiến đấu của Trần đại thiếu, còn cưỡng gian không được một nữ nhân?
Thiết Nam nằm ở trên giường bệnh, trực tiếp lườm xem thường, suýt nữa hôn mê bất tỉnh:
- Xem ra Quân Thần cũng không biết, Trần đại thiếu rất mạnh, cũng khó trách Trần đại thiếu bảo chúng ta giấu diếm.
- Con còn cần đi học, còn có sự tình khác phải xứ lý, gần đây chỉ sợ không có thời gian.
Trần Thanh Đế lắc đầu, trực tiếp cự tuyệt.
Nói giỡn sao, hiện tại Trần đại thiếu làm sao có thời giờ đi Huyết Nhận ?
Huyết Nhận là ngưu bức, nhưng đối với Tu chân giả như Trần đại thiếu mà nói, thật sự là địa phương không lớn.
Hơn nữa, tà tu xuất hiện, làm cho Trần Thanh Đế ý thức được nguy cơ, bức thiết muốn tăng thực lực lên, nào có công phu dùng để lãng phí.
- Bên trường học kia, lão tử sẽ đích thân đến làm thủ tục tạm nghỉ học cho ngươi. Về phần những sự tình loạn thất bát tao có cũng được mà không có cũng không sao kia, đều ném qua một bên cho lão tử. Tiến vào Huyết Nhận, đó mới là đại sự, là mệnh lệnh của lão gia tử.
Trần Chấn Hoa thật vất vả bắt được cơ hội, làm sao có thể để cho Trần Thanh Đế trốn mất?
Xử lý thủ tục tạm nghỉ học, đối với Trần Chấn Hoa mà nói, thật sự là rất đơn giản, là sự tình một câu mà thôi. Choáng nha, cổ đông lớn nhất Trung Y Học Viện, chính là Trần gia bọn họ a.
- Huyết Nhận con sẽ đi, bất quá, chờ vài ngày nữa đã.
Trần Thanh Đế nhướng nhướng mày, thản nhiên nói:
- Con nghĩ, lão gia tử có lẽ cũng sẽ đồng ý.
- Ngươi cái ranh con này, còn cùng lão tử cò kè mặc cả? Lại cầm lão gia tử uy hiếp ta?
Trần Chấn Hoa lập tức nghiến răng nghiến lợi, suýt nữa nhảy dựng lên chửi mẹ, bất quá, hắn cuối cùng vẫn là lựa chọn khuất phục:
- Mẹ nó, tính toán lão tử sợ ngươi, lão tử cho ngươi thêm vài ngày, hừ hừ!
Trần Chấn Hoa thật đúng là sợ Trần Thanh Đế chạy đến trước mặt Trần lão gia tử khóc lóc kể lể, giả trang đáng thương. Đến lúc đó, Trần lão gia tử nhất định sẽ mềm lòng, không chịu ném Trần Thanh Đế vào bộ đội.
Như thế, hai người không thể cùng một chỗ chịu tội rồi.
Hơn nữa, lúc trước Trần lão gia tử là ở thời điểm tức giận, mới làm ra quyết định ném cháu trai bảo bối của hắn, Trần Thanh Đế vào bộ đội. Ai biết rõ, Trần lão gia tử có phải nói nhảm hay không? Sẽ không hối hận chứ?
Còn nữa, Trần lão gia tử cũng không bảo Trần Chấn Hoa ném Trần Thanh Đế vào Huyết Nhận. Nếu để cho Trần lão gia tử biết rõ, còn không trở mặt cùng Trần Chấn Hoa sao. Ít nhất, Trần Chấn Hoa còn có thể bị ngược đãi một chầu.
- Đã thành, trời không còn sớm, các con sớm trở về nghỉ ngơi đi. Gần đây có hai cuồng ma biến thái xuất hiện, trên đường chú ý an toàn.
Trần Chấn Hoa vừa nghĩ tới hai cuồng ma gian sát xử nữ kia, liền đau đầu không dứt.
- Ân.
Trần Thanh Đế nhẹ gật đầu, nhìn thoáng qua Thiết Nam nằm ở trên giường bệnh, mang theo Trần Hương Hương đi ra bệnh viện.
- Hai cuồng ma biến thái kia, thực lực rất mạnh, đang di động về bên này.
Nhìn Trần Thanh Đế cùng Trần Hương Hương ly khai, Trần Chấn Hoa thầm nghĩ trong lòng:
- Dùng phòng ngừa vạn nhất, ngày mai bảo Thanh Đế cùng Hương Hương trở lại quân khu đại viện cho an toàn.