Rất hiển nhiên, nếu như Trần Hương Hương là em gái của Trần Phong Nhiên, lúc trước hắn tìm người cưỡng gian Trần Hương Hương, hãm hại Trần Thanh Đế, Trần Phong Nhiên sẽ không thông tri Lâm Tĩnh Nhu.
Mà thật sự cưỡng gian rồi.
- Trần Phong Nhiên, ngươi cặn bã, chẳng lẽ ngay cả đầu óc cũng biến thành cặn bã?
Trần Hương Hương không phải em gái của ngươi, chẳng lẽ là em gái của ta hay sao?
Viên Cầu chửi ầm lên.
- Ha ha, nói ngươi là ngốc bức ngươi còn không thừa nhận, bất quá, điều này cũng không có thể trách ngươi.
Trần Phong Nhiên cười hắc hắc, nói ra:
- Có một số việc, coi như là Trần Hương Hương cũng không biết, khặc khặc...
- Ngươi... Ngươi đến cùng biết rõ cái gì?
Sắc mặt Trần Hương Hương càng thêm khó nhìn, cảm giác, cái này cùng thân thế của nàng có quan hệ.
Dùng Trần Hương Hương hiểu rõ đối với Trần Phong Nhiên, ở dưới tình huống không có chứng cớ, Trần Phong Nhiên tuyệt đối sẽ không nói Trần Hương Hương không phải em ruột của hắn.
Trừ khi, đúng như Viên Cầu nói, đầu của Trần Phong Nhiên cũng biến thành cặn bã.
- Ha ha, dù sao ngươi cũng sẽ bị ta gian sát, trước khi gian sát ngươi, ta sẽ cho ngươi chết minh bạch.
Trong hai tròng mắt của Trần Phong Nhiên, tràn đầy tàn nhẫn chi sắc.
- Gian sát?
Viên Cầu chấn động toàn thân, như là bắt đến cái gì, nhịn không được hoảng sợ nói:
- Mấy vụ án gian sát liên tục kia, là ngươi làm hay sao?
- Nói ngươi ngốc, rồi ngươi lại có chút thông minh.
Trần Phong Nhiên cũng không có phủ nhận, trực tiếp thừa nhận. Đương nhiên, ở hắn xem ra cũng không cần phải phủ nhận. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Kể cả Viên Cầu ở bên trong, tất cả mọi người sẽ chết.
- Muốn báo động?
Trần Phong Nhiên lạnh quát một tiếng, thân thể khẽ động, tiếng kêu thảm thiết liên tiếp, không ngừng vang lên. Trong khoảnh khắc, tất cả nữ hầu trong biệt thự, đều không ngoại lệ, tất cả đều bị diệt sát.
Đồng dạng, những nữ hầu này giống như những thủ vệ bị giết bên ngoài kia, không ai thi thể là kiện toàn, tất cả đều là thiếu cánh tay thiếu chân, thủ đoạn tàn nhẫn, huyết tinh.
Tại thời khắc này, Viên Cầu biết rõ, án gian sát là Trần Phong Nhiên làm.
- Tốt rồi, trước khi ta gian sát ngươi, ta cho ngươi biết một chuyện.
Trần Phong Nhiên tiện tay cầm một cái khăn bàn, lau máu tươi trên tay, nhìn Trần Hương Hương, lành lạnh nói ra:
- Bảy năm trước, năm ngươi chín tuổi, được đưa về Trần gia, ta ở trong lúc vô tình nghe được, cha cùng mẹ nói chuyện với nhau. Biết rõ ba của ngươi, hy sinh chính mình, đã cứu cha ta một mạng.
- Mẹ của ngươi, vì đề phòng cừu gia của cha ngươi, sợ cừu gia trả thù, nên ngươi một mực lấy họ của mẹ. Về phần cha của ngươi họ gì, coi như là vào cái ngày mẹ ngươi chết đó, cũng không có nói cho ngươi biết. Ngươi cũng chưa từng gặp qua cha của mình, cũng không biết cha của ngươi là ai, càng không có người nói cho ngươi biết cha mình là ai.
- Thẳng đến năm ngươi chín tuổi, cha của ta mới biết được, chiến hữu từng cứu hắn một mạng kia, còn lưu lại một đứa con gái. Lúc ấy thời điểm cha của ta tìm được các ngươi, mẹ của ngươi đã bệnh tình nguy kịch, hấp hối. Sau khi mẹ của ngươi chết, cha của ta mới giả mạo làm cha của ngươi, đưa ngươi về Trần gia.
- Bởi vì cha ngươi là ân nhân cứu mạng của cha ta, cha của ta thấy ngươi chín năm lưu lạc, chịu hết khổ sở, cho nên cảm thấy tràn đầy thua thiệt. Cho nên, cha của ta muốn đền bù tổn thất cho ngươi, đối với ngươi vô cùng tín nhiệm. Cũng chính bởi vì như thế, ngươi nói ra bất luận yêu cầu gì, cha của ta cho tới bây giờ đều không có cự tuyệt qua.
- Ngay từ đầu, ta cũng không có để ý, cho rằng nhiều thêm một đưa em gái cũng không tệ.
Trần Phong Nhiên cười hắc hắc, âm trầm khủng bố nói:
- Chỉ là không nghĩ tới, ngươi lớn lên càng ngày càng xinh đẹp, cũng không phải em gái ruột của ta, để cho ta rất động tâm. Ngươi cùng Lâm Tĩnh Nhu đồng dạng, ta đều muốn lấy tới tay.
- Khặc khặc... Những ngày này, ta đã hấp thu máu huyết của chín mươi bảy xử nữ, chỉ kém hai cái nữa là đủ 99. Một khi hấp thu máu huyết của 99 xử nữ, công lực của ta sẽ tăng nhiều.
Ánh mắt Trần Phong Nhiên quét qua, đã rơi vào trên người Lâm Tĩnh Nhu cùng Trần Hương Hương:
- Hai người các ngươi, vừa vặn chính là hai cái ta muốn hấp thu kia, chậc chậc...
- Nữ nhân ta muốn lấy được, coi như là nàng chết rồi, cũng phải vì ta hoàn thành một bước mấu chốt nhất. Ta sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ các ngươi, bộ dáng trước khi biến thành thây khô.
Trần Phong Nhiên rất là biến thái nở nụ cười.
Trần Phong Nhiên muốn tu luyện tới tiểu thành, chỉ là chênh lệch hai xử nữ, dùng thủ đoạn của hắn, đơn giản có thể đem tới tay. Bất quá, Trần Phong Nhiên lại không có làm như vậy.
Hắn đem hai cái vị trí này, để lại cho Lâm Tĩnh Nhu cùng Trần Hương Hương.
- Yên tâm, ta sẽ không nhanh như vậy hút khô các ngươi, ta muốn từ từ chơi đùa hai người các ngươi. Cho các ngươi ở trước khi chết, thể nghiệm làm nữ nhân thoáng một phát, hưởng niềm vui lớn nhất thú, ta muốn cho các ngươi thoải mái mà chết.
Trần Phong Nhiên hai tay vung lên, trên người tràn ra một mùi thơm ngát nhàn nhạt, nhìn Trần Hương Hương nói:
- Em gái tiện nghi của ta, ta trước hết cho ngươi thoải mái.
Nói xong, mùi thơm ngát trên người Trần Phong Nhiên như là có con mắt, vượt qua Viên Cầu cùng Lâm Tĩnh Nhu, bao Trần Hương Hương ở trong đó.
- Nóng quá, ta nóng quá...
Sau một lát, Trần Hương Hương mặt ngọc đỏ ửng, cảm giác toàn thân bị phỏng, không ngừng thống khổ nói.
Trần Hương Hương biến hóa, làm cho trong nội tâm Lâm Tĩnh Nhu cả kinh, tức giận quát:
- Trần Phong Nhiên, ngươi làm cái gì với Hương Hương? Nàng như thế nào sẽ biến thành như vậy?
- Là... Là xuân dược...
Viên Cầu chấn động toàn thân, nhịn không được kinh hô.
- Xuân dược? Cái loại đồ vật thấp kém này, há có thể xứng với thân phận của ta?
Trần Phong Nhiên mặt mũi tràn đầy khinh thường.
Mùi thơm ngát trên người Trần Phong Nhiên tán ra, đương nhiên không phải xuân dược gì. Mà là pháp môn mê tình hắn tu luyện được.
Đương nhiên, tác dụng cùng xuân dược không sai biệt lắm. Bất quá, so với xuân dược còn muốn sắc bén, ngưu bức hơn nhiều. Bất kỳ một nữ nhân nào, chỉ cần trúng chiêu, sẽ ở trong thời gian ngắn toàn thân nóng bừng, trong nội tâm chỉ có một ý niệm mãnh liệt trong đầu: là giao hợp cùng nam nhân.
- Cứu ta, ta... ta nóng quá, ta nóng quá...
Trong đôi mắt của Trần Hương Hương, tràn đầy vẻ bi thống, rồi lại khống chế không nổi chính mình, xé rách y phục của mình.
- Hương Hương, không nên...