Viên Cầu nghiến răng nghiến lợi quát:
- Trước hết giết cặn bã này, sự tình phía sau, sau này hãy nói. Ta cũng không tin, bằng lực lượng hai gia tộc chúng ta, còn không giết chết được sư phụ của hắn.
- Hừ, Viên mập mạp ngươi đúng là đủ ngây thơ.
Trần Phong Nhiên vẻ mặt xem thường, khinh thường nói:
- Chỉ là quân đội, cũng có thể đối phó sư phụ ta sao? Thật sự là thiên đại chê cười.
- Ngươi con mẹ nó, cho tới bây giờ lại vẫn mạnh miệng. Mịa, cho dù lực lượng hai nhà chúng ta không giết được sư phụ ngươi, nhưng ngươi bây giờ là chết chắc.
Viên đại thiếu chửi ầm lên:
- Đồ chó hoang, ngươi hung hăng càn quấy cái rắm?
- Đến a, bảo huynh đệ của ngươi động thủ đi? Động thủ giết ta đi?
Trần Phong Nhiên hung hăng càn quấy nói:
- Trần Thanh Đế, ngươi có gan giết ta đi? Khặc khặc, ngươi dám sao?
Đối với Trần Phong Nhiên kích động, Trần Thanh Đế căn bản là không nhìn, thầm nghĩ trong lòng:
- Phải mau giết sư phụ của Trần Phong Nhiên, mà hiện tại ta lại không biết sư phụ của hắn ở địa phương nào.
- Muốn tìm được sư phụ của Trần Phong Nhiên, Trần Phong Nhiên là mấu chốt.
Nghĩ vậy Trần Thanh Đế gắt gao nhìn Trần Phong Nhiên, lạnh giọng nói:
- Trần Phong Nhiên, nếu ngươi không phải là em trai ta, hiện tại ta sẽ giết ngươi.
- Cút, ta không muốn nhìn thấy ngươi một lần nữa, nếu không ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Trần Thanh Đế lạnh giọng quát.
- Ta là em trai của ngươi? Ngươi không giết ta?
Nhìn thấy Trần Thanh Đế yếu thế, Trần Phong Nhiên âm thầm thở ra, càng thêm hung hăng càn quấy:
- Khặc khặc Trần Thanh Đế, ngươi sợ thì nói sợ, không cần phải che dấu.
- Lần gặp nhau tiếp theo, ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi, khặc khặc.
Trần Phong Nhiên cũng không có dừng lại, mà là hít sâu một hơi, chịu đựng đau nhức kịch liệt, đi ra bên ngoài biệt thự.
Trần Phong Nhiên thật sự không sợ chết sao?
Không hắn rất sợ chết.
Nhưng mà vì mạng sống, Trần Phong Nhiên biết rõ, chỉ có chuyển ra sư phụ của mình, Hoàng Thư Lang.
Nếu như có thể dùng sư phụ Hoàng Thư Lang của hắn, rung động Trần Thanh Đế. Như vậy Trần Thanh Đế sẽ không dám giết hắn, Trần Phong Nhiên hắn có thể bảo trụ một mạng.
Không chỉ như thế, Trần Phong Nhiên còn có thể khẳng định, thực lực của Trần Thanh Đế, không bằng Hoàng Thư Lang. Ít nhất, còn chưa đủ mạnh, không có nắm chắc chém giết Hoàng Thư Lang.
Đến lúc đó, Trần Phong Nhiên có thể mượn nhờ Hoàng Thư Lang giết Trần Thanh Đế.
Nếu như Trần Thanh Đế không sợ Hoàng Thư Lang.
Ở Trần Phong Nhiên xem ra, Trần Thanh Đế khẳng định phải giết Hoàng Thư Lang, mà Trần Thanh Đế lại không biết Hoàng Thư Lang ở địa phương nào.
Nhưng mà... Trần Phong Nhiên hắn lại biết.
Trần Thanh Đế muốn tìm được Hoàng Thư Lang, tất nhiên sẽ cố ý thả Trần Phong Nhiên hắn, sau đó tiến hành theo dõi. Trần Phong Nhiên đồng dạng cũng có thể bảo trụ tánh mạng của mình.
Trần Phong Nhiên tinh tường biết rõ, Hoàng Thư Lang cường đại, muốn chém giết Trần Thanh Đế, còn không phải giống như đùa sao!
- Trần đại thiếu, ngươi…
Trần Thanh Đế vậy mà thả Trần Phong Nhiên, Viên đại thiếu lập tức nóng nảy:
- Trần đại thiếu, ngươi trọng cảm tình, nhưng mà ngươi cũng phải nhìn ngươi tha là ai?
Loại người cặn bã như Trần Phong Nhiên, cũng xứng làm em trai của ngươi sao? Thả hắn đáng giá sao?
- Viên mập mạp, ngươi có gan tới giết ta đi? Tin hay không, lão tử cắt thịt của ngươi cho chó ăn?
Trần Phong Nhiên hung hăng càn quấy nói, bất quá, hắn lại không có dừng lại.
Trần Phong Nhiên hắn đã bị chết, còn có một cái rắm dùng?
- Thừa dịp trước khi ta không có đổi ý, cút cho ta.
Trần Thanh Đế lạnh giọng quát.
- Trần Thanh Đế, ngươi chờ, lần sau ngươi không bỏ qua ta, ta đồng dạng cũng sẽ không bỏ qua ngươi.
Trần Phong Nhiên chịu đựng đau nhức kịch liệt, nhanh chóng ly khai.
Trước giữ được tánh mạng nói sau.
Nhìn Trần Phong Nhiên ly khai, thân thể Trần Thanh Đế khẽ động, đi tới trước chiếc Ford màu trắng, mở cửa xe ra.
Trên đường chạy đến, Trương Kiều bị hắn đánh ngất đi, sau khi hắn cài cúc áo cho nàng xong, liền ôm xuống xe.
Thời điểm Trần Thanh Đế đối mặt Trương Kiều, đây chính là dịch dung, là Lữ Đông. Trần đại thiếu đương nhiên sẽ không để cho Trương Kiều biết rõ, diện mục chân thực của hắn.
Ít nhất, hiện tại còn không phải lúc.
- Lâm Tĩnh Nhu, cô chiếu cố tốt nàng.
Đem Trương Kiều giao cho Lâm Tĩnh Nhu, Trần Thanh Đế nhìn về phía Trần Hương Hương, nói:
- Tiểu muội, độc trong cơ thể em, bị anh tạm thời áp chế, chờ ta trở lại, sẽ tiếp tục bài độc cho em.
Nói xong, thân thể Trần Thanh Đế khẽ động, nhanh chóng đi ra ngoài biệt thự.
- Trần đại thiếu là cố ý để cho Trần Phong Nhiên chạy, là muốn tìm ra sư phụ của Trần Phong Nhiên?
Lần này, Viên Cầu rốt cuộc đã hiểu rõ.
- Không biết, Trần Thanh Đế có phải đối thủ của sư phụ Trần Phong Nhiên hay không?
Lâm Tĩnh Nhu vịn Trương Kiều bị mê man, trên mặt tràn đầy lo lắng.
- Mịa, Trần đại thiếu, ngươi còn không có nói cho lão tử, rốt cuộc là phương pháp phát tài gì.
Viên Cầu chấn động toàn thân, nhìn bên ngoài biệt thự, chửi ầm lên.
Nhưng mà, trên mặt Viên đại thiếu, lại tràn đầy vẻ lo lắng.
- Đại ca đã dám đi, tất nhiên sẽ không sợ sư phụ của Trần Phong Nhiên.
Sắc mặt Trần Hương Hương thật không tốt, trong thanh âm, cũng không có bất kỳ tự tin.
Lúc này mới vài ngày không gặp, Trần Phong Nhiên đã trở nên lợi hại như vậy, vậy sư phụ có thể dạy dỗ ra đồ đệ như vậy, chẳng phải là lợi hại hơn sao?
Bọn người Viên Cầu, không có một cái nào là người ngu, làm sao có thể nhìn không thấu điểm này?