- Giúp, đương nhiên giúp, huynh đệ có chuyện không giúp, cái kia còn gọi huynh đệ sao?
Viên đại thiếu đưa tay ra, nghĩa bạc vân thiên nói:
- Vừa vặn, ta có một tòa biệt thự để không. Ngươi mang cô ta tới là được, dù sao ngươi cũng biết.
- Đi, ta mang nàng qua.
Ở trong trí nhớ Trần Thanh Đế tiếp thu, hoàn toàn chính xác biết rõ, Viên đại thiếu có một tòa biệt thự như vậy, trước kia ngẫu nhiên còn mang nữ nhân đi qua.
- Chó không thể rời phân, ta còn có việc nên đi trước. Hừ hừ.
Lâm Tĩnh Nhu ở một bên, hung hăng trợn mắt nhìn Trần đại thiếu, quay người đi đến bên ngoài biệt thự.
- Móa, Lâm Tĩnh Nhu, cô đem lời nói nói rõ ràng cho ta, ca ca ta đắc tội cô như thế nào, sao cô lại mắng ta?
Trần Thanh Đế nhíu mày, gào thét kêu lên:
- Hơn nữa, ca ca ta muốn làm như thế nào, liên quan gì đến cô? Cô cũng không phải vợ của ta.
- Ai là lão bà của ngươi?
Lâm Tĩnh Nhu đi đến bên ngoài biệt thự, nghiến răng nghiến lợi quát:
- Hừ, Trần Thanh Đế, về sau đừng cho ta thấy ngươi, nếu không, ta gặp một lần sẽ cắn ngươi một lần.
Vốn Lâm Tĩnh Nhu muốn nói, gặp một lần đánh Trần Thanh Đế một lần. Bất quá, sau khi kiến thức sức chiến đấu của Trần Thanh Đế, nàng biết rõ mình căn bản không phải là đối thủ, mới đổi thành gặp một lần cắn một lần.
- Cái gì? Gặp ta một lần muốn một lần? Không được a, tuy ta rất mạnh, nhưng mà chịu không được cô mỗi ngày đều muốn mấy lần a.
Trần Thanh Đế vẻ mặt hơi sợ nói.
Gặp một lần muốn một lần? Một ngày phải muốn bao nhiêu lần?
Những quân nhân bên ngoài kia, tất cả đều xem thường, trong nội tâm hung hăng khinh bỉ Trần đại thiếu một phen.
Quả nhiên là mặt hàng dâm đãng a.
Mà Liễu Nhất Thôn cùng Lý Vưu, lại âm thầm đối với Trần Thanh Đế nhếch lên ngón tay cái: Trần đại thiếu quả nhiên ngưu bức, quả thực chính là điển hình cho ta, đáng giá học tập.
- Nhìn cái gì vậy?
Lâm Tĩnh Nhu nhìn thấy có rất nhiều quân nhân quăng đến ánh mắt khác thường, sắc mặt lập tức trắng bệch, nhìn trong biệt thự quát:
- Trần Thanh Đế, ta tuyệt đối sẽ không buông tha ngươi.
- Không muốn a…
Trần Thanh Đế kêu thảm thiết nói:
- Lâm đại tiểu thư, cô tha cho ta đi, ta thực chịu không được một ngày nhiều lần a.
Nhìn Lâm Tĩnh Nhu hổn hển, cắn răng mở miệng lên một chiếc xe, Trần Thanh Đế cũng câm miệng rồi, trong nội tâm cảm thấy rất thoải mái.
Choáng nha, ca ca ta lại không đắc tội ngươi, ai bảo ngươi không có việc gì mắng ta? Cho dù động kinh rồi, cũng không thể mắng người a.
- Trần đại thiếu uy vũ.
Trong ánh mắt Viên Cầu nhìn về phía Trần Thanh Đế, tràn đầy sùng bái.
- Trần đại thiếu quả nhiên ngưu bức, ngay cả Lâm Tĩnh Nhu là khắc tinh hoàn khố, cũng bị ngươi đánh ngã.
- Ai biết nàng đột nhiên điên vì cái gì, ca ca ta lại không đắc tội nàng.
- Hôm nay chị Tĩnh Nhu là làm sao vậy? Như thế nào phản ứng lớn như vậy? Đại ca cũng không có đắc tội nàng mà?
Trần Hương Hương gãi gãi đầu, vẻ mặt khó hiểu.
- Tiểu muội, anh đi trước.
Lúc này, Trần Thanh Đế ôm Trương Kiều, từ trên lầu đi xuống, thản nhiên nói:
- Viên mập mạp, ngươi lưu lại cùng em gái ta, miễn cho nó sợ hãi, ta rất nhanh sẽ trở lại.
- Hắc hắc, không có việc gì, ta không vội, ngươi muốn trở lại lúc nào, thì cứ thế đó là được.
Vẻ mặt Viên Cầu ra vẻ đã hiểu, nhìn nhìn Trương Kiều trong ngực Trần Thanh Đế, cười hắc hắc không ngừng.
Rất hiển nhiên, Viên Cầu lại suy nghĩ đồi trụy.
- Chị Tĩnh Nhu đột nhiên phản ứng mãnh liệt như vậy, chẳng lẽ là bởi vì, đại ca Kim Ốc Tàng Kiều? A...
Trong nội tâm Trần Hương Hương phát ra một tiếng thét kinh hãi:
- Chẳng lẽ… chẳng lẽ chị Tĩnh Nhu… không... không thể nào?
- Thối Trần Thanh Đế, chết Trần Thanh Đế, đã xem hết ta, còn dẫn theo nữ nhân khác trở về, tức chết ta rồi.
Lâm Tĩnh Nhu ngồi trên xe ly khai, cắn răng mở miệng, không ngừng xé lấy khăn giấy, trong nội tâm mắng to:
- Điều này cũng thôi, lại còn dám ở trước mặt của ta, hiển nhiên chơi cái gì Kim Ốc Tàng Kiều, Trần Thanh Đế, ta không để yên cho ngươi.
- A… ta nghĩ cái gì vậy chứ? Hắn mang nữ nhân trở về, Kim Ốc Tàng Kiều thì liên quan gì tới ta? Dùng bản tính của hắn, không mang theo nữ nhân trở lại mới kỳ quái.
Lâm Tĩnh Nhu dùng sức lắc đầu:
- Lâm Tĩnh Nhu a Lâm Tĩnh Nhu, hắn xem hết ngươi, lại không phải cố ý. Chẳng lẽ ngươi thật sự định để cho hắn phụ trách sao? Ngươi đến cùng muốn cái gì a.
- Hừ, cho dù không cho hắn phụ trách, ta cũng không thể cho hắn sống khá giả.
Trong hai tròng mắt của Lâm Tĩnh Nhu, hiện lên một đạo giảo hoạt chi sắc, thầm nghĩ:
- Về sau hắn đi tán gái, chỉ cần ta biết rõ, ta sẽ tới quấy rối, để cho hắn một nữ nhân cũng cua không đến, hừ hừ.
Nghĩ vậy, trong nội tâm Lâm Tĩnh Nhu thoải mái nhiều hơn.
Cùng lúc đó, Lữ gia gia chủ Lữ Văn, nhận được tin tức cháu trai bảo bối của mình, Lữ Bất Phàm bị trọng thương hôn mê, đưa vào bệnh viện, lập tức giận dữ.
- Trần gia, Lữ gia ta không để yên các ngươi!
Mặt Lữ Văn âm trầm, trong hai tròng mắt hàn mang bắn ra bốn phía.
Ân, lần này ít đi rất nhiều, Trần Thanh Đế từ trên người Trương Kiều, rút ra một cây ngân châm cuối cùng, hít sâu một hơi nói:
- Đi tắm đi.
Tẩy mao phạt tủy lần thứ hai cho Trương Kiều, dơ bẩn bài xuất ra rõ ràng ít đi rất nhiều. Đối với cái này, Trần đại thiếu cảm thấy rất hài lòng.
Đương nhiên, Trần Thanh Đế lại dịch dung thành bộ dáng Lữ Đông, mới đến gặp Trương Kiều.