Tá Đằng Thiếu tổ trưởng nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Trần Thanh Đế, nói ra:
- Trần Thanh Đế tiên sinh, lúc này ta tới đây tìm ngươi, là muốn hợp tác cùng ngươi.
- Hợp tác? Hợp tác cái gì?
Trần Thanh Đế ngoài miệng nói như vậy, nhưng hắn đã đoán được, ý đồ đến của Tá Đằng Trung Càn.
- Ta nghe nói, người Lữ gia giết chết em trai Trần Phong Nhiên của ngươi.
Trên mặt Tá Đằng Trung Càn, lộ ra bi thương chi sắc, nói ra:
- Đối với chuyện này, ta cảm thấy vô cùng thương tiếc, mong Trần Thanh Đế tiên sinh cố nén bi thương.
- Cảm ơn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Trần Thanh Đế thở dài một tiếng, con mẹ nó, ca ca ta sẽ thương tâm sao? Trần Phong Nhiên chết, là ca ca ta xếp đặt, là ca ca để cho hắn chết, hắn mới chết.
- Người Lữ gia giết em trai của ngươi, ta nghĩ Trần gia các ngươi nhất định sẽ không bỏ qua như vậy.
Tá Đằng Trung Càn nghiến răng nghiến lợi nói:
- Mà Lữ gia, cũng là địch nhân của Tá Đằng Trung Càn ta.
- Trần Thanh Đế tiên sinh, chúng ta đều có cùng chung địch nhân.
Tá Đằng Trung Càn nhìn Trần Thanh Đế nói ra:
- Cho nên, ta đến tìm Trần Thanh Đế tiên sinh hợp tác, cùng một chỗ đối phó Lữ gia.
- Cùng một chỗ đối phó Lữ gia?
Trần Thanh Đế nhíu mày, liếc mắt nhìn Tá Đằng Trung Càn, khinh thường nói:
- Ngươi nghĩ rằng thực lực Trần gia chúng ta, còn thu thập không được một Lữ gia sao? Ngươi là quá xem trọng thực lực Lữ gia, hay là xem thường Trần gia chúng ta?
- Xem thường Trần gia chúng ta, ngươi chạy tới cùng ta hợp tác là ý gì?
Thanh âm Trần Thanh Đế không lớn, lại tràn đầy hung hăng càn quấy:
- Sự tình Sơn Khẩu Tổ các ngươi cùng Lữ gia kia, bổn thiếu gia cũng đã được nghe nói một ít.
- Người Lữ gia, đoạt nữ nhân của ngươi, nhục nhã ngươi, còn giết không ít người của các ngươi a?
Trần Thanh Đế nhíu mày, xem thường nói:
- Trước kia ở trong khách sạn, ngươi lần nữa bị người Lữ gia nhục nhã, ở trước mặt nhiều người như vậy, giẫm ngươi ở trên mặt đất.
- Chút thực lực ấy của ngươi, cũng muốn đối phó Lữ gia, cũng có tư cách hợp tác cùng bổn thiếu gia sao?
Trong lời nói của Trần Thanh Đế, tràn đầy khinh thường.
Càng là vạch trần vết sẹo của Tá Đằng Trung Càn, dùng ngữ điệu khinh thường, coi rẻ để kích thích Tá Đằng Trung Càn.
Đúng, là kích thích.
Chỉ có như vậy, Tá Đằng Trung Càn sẽ để cho Sơn Khẩu Tổ phái tới càng nhiều người nữa, sức chiến đấu cường hãn hơn nữa. Như thế, tuồng vui này mới đáng xem.
- Như thế nào? Bổn thiếu gia nói trúng chỗ đau của ngươi sao?
Trần Thanh Đế nhìn sắc mặt Tá Đằng Trung Càn khó coi, thản nhiên nói:
- Người Lữ gia nói không sai, chút thực lực ấy của các ngươi thật sự không đủ xem, phái thêm người đến a.
Tá Đằng Trung Càn ở Nhật Bản, đây tuyệt đối là một ăn chơi thiếu gia, chuyện xấu làm tuyệt, ngang ngược càn rỡ, cái kia căn bản chính là chuyện thường ngày.
Khi nào thụ qua ủy khuất bực này?
Giống như là Trần đại thiếu trước kia, nếu như bị loại ủy khuất, nhục nhã này, hắn còn có thể bình tĩnh sao? Tá Đằng Trung Càn cùng Trần đại thiếu trước kia căn bản chính là một loại người.
Nếu như không phải mình ở Hoa Hạ thế yếu, bây giờ là đến tìm Trần Thanh Đế hợp tác, Tá Đằng Trung Càn đã sớm bão tố rồi.
Con mẹ nó, ai không biết Trần Thanh Đế ngươi là món hàng gì? Mười mấy năm qua, ngươi làm những chuyện hư hỏng kia, so với lão tử chỉ hơn không kém, ngươi dựa vào cái gì khinh bỉ lão tử?
Chúng ta đều là một loại người, ai cũng đừng xem thường ai.
- Trần Thanh Đế tiên sinh.
Tá Đằng Trung Càn cưỡng ép áp chế lửa giận trong lòng, dù vậy sắc mặt cũng rất khó coi, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Người Lữ gia nhục nhã ta, ta tất nhiên sẽ nhớ kỹ trong lòng. Ngươi yên tâm, gia gia ta đã cho ta biết, người đã phái đại lượng cao thủ tiến vào Hoa Hạ.
- Thế lực Sơn Khẩu Tổ chúng ta, cũng không nằm ở Hoa Hạ, cho nên ta vẫn là hy vọng có thể hợp tác cùng Trần Thanh Đế tiên sinh.
Tá Đằng Trung Càn hít sâu một hơi, tiếp tục nói:
- Thực lực Trần gia là mạnh hơn Lữ gia, nhưng mà có một số việc, Trần gia các ngươi không thể xuất thủ. Nhưng những chuyện này, Sơn Khẩu Tổ chúng ta lại không chỗ cố kỵ.
- Trần Thanh Đế tiên sinh, Lữ gia là cừu nhân của Trần gia các ngươi, cũng là địch nhân của ta. Chúng ta có cùng chung địch nhân, hợp tác đối phó Lữ gia, sẽ rất dễ dàng.
Tá Đằng Trung Càn ngạo nghễ nói ra:
- Lúc này đây, ông nội của ta phái người tới, tất cả đều là cao thủ nhất lưu, tất nhiên sẽ không để cho Trần Thanh Đế tiên sinh thất vọng, cũng sẽ không khiến Lữ gia thất vọng.
Tá Đằng Trung Càn là người nào? Cái kia chính là một siêu cấp hoàn khố, trước kia chỉ có hắn giẫm người khác, hôm nay lại bị Trần Thanh Đế xem thường, ném đi mặt mũi.
Nhưng mà, hắn cũng biết, Trần Thanh Đế nói đều là sự thật.
Kết quả là, Tá Đằng Trung Càn càng thêm thống hận Lữ gia.
Không phải Lữ gia các ngươi, lão tử há có thể bị nhục nhã? Bị người Lữ gia các ngươi, ở trước mặt mọi người ẩu đả giẫm mặt? Không phải Lữ gia các ngươi, một siêu cấp hoàn khố, phế vật cũng có thể cười nhạo ta? Khinh bỉ ta?
- Địch nhân của địch nhân là bằng hữu, những lời này ta cũng biết.
Trần Thanh Đế nhíu mày, hời hợt nói:
- Chờ người Sơn Khẩu Tổ các ngươi tới, làm ra chút thành tích, chúng ta lại nói chuyện hợp tác.
- Người muốn hợp tác cùng Trần gia chúng ta, thật sự là quá nhiều. Không có đủ thực lực, Trần gia chúng ta há có thể vừa mắt sao?
Trần Thanh Đế tràn đầy khinh thường nhìn Tá Đằng Trung Càn, thản nhiên nói:
- Ta còn có việc, không tiễn.
- Tốt, Trần Thanh Đế tiên sinh, ta nhất định sẽ cho ngươi biết một chút về thực lực Sơn Khẩu Tổ chúng ta.
Sắc mặt Tá Đằng Trung Càn tái nhợt, vô cùng khó coi. Giống như một tiểu thiếu nữ, bị mười mấy đại hán luân gian.
- Không phải để cho ta kiến thức thực lực Sơn Khẩu Tổ các ngươi, mà là Lữ gia.