Trần Chấn Hoa gắt gao nhìn chằm chằm vào Trần Chấn Trung, lạnh giọng nói:
- Chẳng lẽ các ngươi bảo ta mang theo một đội người, đi đến trước mặt Lữ Văn hỏi ý kiến hay sao?
- Nếu như dò xét Lữ gia hắn, có thể giải quyết vấn đề của chúng ta, em nghĩ tất cả mọi người không có ý kiến.
Lão Tứ Trần Chấn Hùng, âm dương quái khí nói.
- Lão Tứ, chú nói như vậy cũng được sao? Còn có biết lớn nhỏ hay không? Dám nói chuyện như vậy với anh ba của chú?
Lão nhị Trần Chấn Trung răn dạy Trần Chấn Hùng, bất quá, tiếng nói xoay chuyển, nhìn Trần Chấn Hoa nói ra:
- Lão Tam, điều này cũng không có thể trách lão Tứ, thật sự là em làm quá phận. Hiện tại lão Tứ đang ở thời kì trọng yếu, em lại gây ra chuyện này, thật sự là không nên.
- Không nên? Nó sao, nếu như là con của các ngươi bị giết? Các ngươi sẽ như thế nào?
Trần Chấn Hoa lập tức nổi nóng, chửi ầm lên nói:
- Các ngươi muốn như thế nào thì như thế nào, có bản lĩnh tự mình đi giải quyết, đừng tới tìm ta. Con mẹ nó, hiện tại lão tử còn nhẫn nhịn một bụng hỏa, không có địa phương phát tiết, các ngươi ngược lại tốt, tất cả đều đến trách tội ta.
Quân Thần Trần Chấn Hoa, ngoại trừ Trần lão gia tử ra, hắn sẽ đem ai để vào mắt?
Không có ai.
Vốn là nhớ thân tình, đều là huynh đệ tỷ muội, Trần Chấn Hoa một mực nhẫn nhịn. Bất quá, sắc mặt những người này thật sự làm cho Trần Chấn Hoa rất đau lòng, rất phẫn nộ.
Quân Thần bão nổi, ai dám nói một câu không?
Lập tức, bọn người Trần Chấn Trung, Trần Chấn Hùng, tất cả đều ngậm miệng lại, không dám nói lời nào.
Trần Chấn Hoa không chỉ là Quân Thần, còn là Trần gia gia chủ. Hắn đại biểu cho toàn bộ Trần gia, đại biểu cho quyền uy cao nhất của Trần gia, Trần lão gia tử.
- Không có chuyện gì, các ngươi đều cút nhanh lên, ta không muốn gặp lại các ngươi.
Trần Chấn Hoa tức giận quát.
- Tam ca, anh thật sự là hơi quá đáng.
Trần Chấn Hùng nhịn không được nói:
- Anh gây xuống tai họa, lại để cho chúng ta thay anh gánh vác, hiện tại còn bảo chúng ta lăn. Anh phải nhớ kỹ, Trần gia này không phải của một mình Trần Chấn Hoa anh.
Trần Chấn Hùng là biệt khuất nhất, hắn trông mong đã nhiều năm, tâm đã sắp trông mong nát, rốt cục đã có một lần cơ hội lên chức, lại xuất hiện loại chuyện này.
Hôm nay hắn sắp bốn mươi rồi, cái này không phải còn chưa tới bốn mươi sao? Hắn và hai ca ca không giống, hắn còn trẻ, còn có không gian tăng lên.
Hơn nữa, Trần Chấn Hùng tự nhận là, nhất định có thể vượt qua đại ca cùng nhị ca của hắn.
- Chấn Hùng Tứ thúc, lão gia tử lấy cái tên này cho chú, thật sự là rất đúng.
Đúng lúc này, Trần Thanh Đế lung la lung lay, trên mặt tràn đầy vẻ trào phúng, khoa trương nói:
- Tứ thúc, chú thật sự là lợi hại, thật là có bản lĩnh, thật là làm cho tiểu chất vô cùng bội phục a.
- Trần Thanh Đế, cháu nói lời này là có ý gì?
Lão Tứ Trần Chấn Hùng vừa muốn phát hỏa, lại chứng kiến người đến là Trần Thanh Đế, nhịn không được nhíu mày.
Tuy Trần đại thiếu được công nhận là siêu cấp hoàn khố, chuyện xấu làm tuyệt. Ở Trần gia to như vậy, cũng không có bất kỳ người nào có thể nhìn tốt hắn.
Không có ai không khinh bỉ hắn.
Bất quá, mặc kệ Trần đại thiếu phế vật như thế nào, cũng mặc kệ ngươi nhìn tốt, hay là xem thường. Ở toàn bộ Trần gia, sửng sốt không ai dám đơn giản đắc tội Trần Thanh Đế.
Tình nguyện đắc tội Trần gia gia chủ, Quân Thần Trần Chấn Hoa, cũng tuyệt đối không thể đắc tội siêu cấp hoàn khố, phá gia chi tử Trần Thanh Đế.
Nếu không, hậu quả sẽ rất thê thảm.
Đương nhiên, đây không phải nói Trần đại thiếu lợi hại cỡ nào. Một phá gia chi tử, đệ nhất đại hoàn khố của cả thành phố, có thể có bản lãnh gì?
Hoàn toàn là vì, sau lưng Trần đại thiếu có một tồn tại, dù ai cũng không cách nào rung chuyển… Trần lão gia tử.
Vốn là Trần đại thiếu chuyện xấu làm tuyệt không sai, siêu cấp hoàn khố mỗi người cũng biết rõ, nữ nhân bị hắn hại có viết thành sách cũng không giả.
Nhưng lại như cũ được Trần lão gia tử vô cùng sủng ái.
Mặc kệ Trần đại thiếu ở bên ngoài chọc cái họa gì, về đến nhà cũng sẽ không bị bất luận trừng phạt gì. Mà Trần Chấn Hoa với tư cách cha của Trần đại thiếu, không chỉ phải chùi đít cho hắn, còn bị Trần lão gia tử hành hạ, đánh đập vì tội dạy con không nghiêm.
Trần Chấn Hoa ở bên ngoài, đây chính là Quân Thần, ở bên trong, cũng là Trần gia gia chủ. Nhưng mà, lại vì Trần đại thiếu mà chịu tiếng xấu thay cho người khác.
Trung quân chi Thần, Trần gia gia chủ, bất cứ thân phận nào, ở trong Hoa Hạ đều là nhân vật đỉnh phong, đây chính là biểu tượng quyền lực cực lớn.
Mà người như vậy, cũng vì gánh tội cho Trần đại thiếu, bị Trần lão gia tử đánh toàn thân tím xanh.
Thử nghĩ thoáng một phát, những người khác, nếu đắc tội Trần đại thiếu, hậu quả sẽ như thế nào?
Đối mặt Trần đại thiếu, tuy người Trần gia không quen nhìn, lại không thể cẩn thận tránh xa. Vạn nhất ở đâu chọc phải Trần đại thiếu, lại để cho Trần đại thiếu khó chịu, vậy thì hắn sắp sống không tốt lành rồi.
Coi như là Trần đại thiếu cố ý bới móc, là muốn hành hạ ngươi, ngươi cũng chỉ có thể tự nhận không may.
Ở trước mặt Trần lão gia tử, không có đạo lý gì có thể giảng. Lời nói của Trần đại thiếu, cho dù là nói dối như cuội cũng là sự thật, là đạo lý.
Trần Chấn Hùng hắn cố nhiên là con thứ tư của Trần lão gia tử, nhưng địa vị của hắn có thể so sánh với Trần Chấn Hoa sao? Trần Chấn Hoa còn phải thỉnh thoảng vì Trần đại thiếu chịu tiếng xấu thay cho người khác, bị đánh, bị hành hạ, Trần Chấn Hùng hắn tính là cái gì chứ?
Đắc tội Trần đại thiếu, cái kia tuyệt đối không phải lựa chọn sáng suốt gì, là ngốc bức mới có thể làm một chuyện như vậy.
Trần Chấn Hùng tự vấn lòng, hắn không phải ngốc bức.
Cho nên, đối mặt Trần đại thiếu mỉa mai, tuy trong nội tâm Trần Chấn Hùng phẫn nộ, lại cũng chỉ có thể nhịn lấy, phải nhịn. Trừ khi, hắn dám đi khiêu khích uy nghiêm của Trần lão gia tử, muốn làm ngốc bức một lần.
- Có ý tứ gì? Cháu có thể có ý gì chứ? Cháu đây không phải là nói ngưỡng mộ Tứ thúc sao?
Trần Thanh Đế nhíu mày, nghiêng người dựa vào cạnh cửa, đùi phải đang không ngừng lắc lư:
- Tứ thúc, chẳng lẽ cháu sùng bái chú, ngưỡng mộ chú cũng sai sao?
- Không có!
Đối mặt Trần Thanh Đế mỉa mai, Trần Chấn Hùng cắn răng nói ra.