Trần Chấn Hùng đương nhiên phẫn nộ, bất quá, hắn không phải ngốc bức, sẽ không chủ động đi tìm việc, khiêu khích Trần đại thiếu, một gia hỏa không nói đạo lý này.
Trần đại thiếu không nói đạo lý, ở trước mặt Trần lão gia tử lại chính là đạo lý lớn nhất.
Cùng người như vậy cứng đối cứng?
Đầu bị cửa kẹp rồi, hay là bị động vật nổi tiếng nào đó đá cho tàn não rồi hả?
Nhìn thấy Trần Chấn Hùng kinh ngạc, những người khác vậy mà âm thầm cười trộm, trong nội tâm thầm thoải mái. Xem ra, người một nhà này, cũng không phải thật sự hòa thuận cỡ nào a.
- Sùng bái, cháu đây là phi thường sùng bái Tứ thúc, bất quá, có một chuyện cháu rất không minh bạch.
Trên mặt Trần Thanh Đế tràn đầy nghi hoặc, khiêm tốn hỏi:
- Các vị cũng biết, cũng nói, Trần gia này không phải của một mình cha của cháu, vậy vì sao có sự tình gì đều tới tìm cha cháu làm gì?
- Các vị với tư cách một thành viên Trần gia, lại là thúc thúc, đại bá, cô cô mà cháu sùng bái. Xảy ra một chút sự tình như vậy liền tới tìm cha của cháu, chẳng lẻ tự mình không biết đi xử lý hay sao?
Ánh mắt Trần Thanh Đế quét qua mọi người, y nguyên rất khiêm tốn hỏi:
- Ai có thể giải thích cho cháu thoáng một phát hay không?
- Tam thúc là Trần gia gia chủ, chúng ta xảy ra chuyện đương nhiên phải tìm Tam thúc rồi, không tìm Tam thúc còn có thể tìm ai?
Lúc này, nhi tử của lão nhị, Trần Thanh Hoắc nhỏ giọng nói.
- Nha... Nguyên lai là bởi vì cha ta là Trần gia gia chủ a.
Vẻ mặt Trần Thanh Đế như là đã minh bạch, lập tức chửi ầm lên nói:
- Các ngươi đều biết, cha ta là Trần gia gia chủ? Con mẹ nó, vậy cha ta bảo các ngươi xéo đi, các ngươi còn ở lại chỗ này làm gì?
Trần đại thiếu cho tới bây giờ đều là ngang ngược càn rỡ đã quen, ai bảo sau lưng hắn có Trần lão gia tử bảo kê? Bất kể là ai, hắn cho tới bây giờ đều không để vào mắt.
Nếu như ngày nào đó Trần đại thiếu đột nhiên hòa khí theo chân bọn họ nói chuyện, bọn hắn còn không quen, sẽ cho rằng Trần đại thiếu đang có âm mưu hung ác.
- Kháo... Không nghe thấy à? Trần gia gia chủ, bảo các ngươi xéo đi, cút nhanh lên.
Trần Thanh Đế tức giận gào thét, hiển nhiên chính là một ăn chơi thiếu gia ngang ngược càn rỡ, ai cũng không để vào mắt.
- Ngươi...
Tất cả mọi người ở đây, sắc mặt đều trở nên khó coi không thôi, trong nội tâm cực kỳ phẫn nộ. Nhưng không biết làm sao, bọn hắn không dám bão tố.
Vạn nhất Trần đại thiếu điên rồi, theo chân bọn họ chơi tới cùng. Đến lúc đó, bọn hắn cũng rất có thể bị Trần lão gia tử trục xuất khỏi Trần gia.
Ở trong mắt Trần lão gia tử, chỉ có cháu trai Trần Thanh Đế, nhi tử cũng không tính là thứ gì.
Cho dù là Trần Chấn Hoa ở trong quân đội có thành tựu cực cao, nhưng địa vị ở trong suy nghĩ của Trần lão gia tử, so với Trần đại thiếu, ngay cả cái rắm cũng không tính một cái.
Tuy mọi người phẫn nộ, nhất là Trần Chấn Hùng, sắc mặt tái nhợt vô cùng, nhưng là không ai nguyện ý đi khiêu khích Trần đại thiếu. Khiêu khích Trần đại thiếu, cái kia chính là đang gây hấn với uy nghiêm của Trần lão gia tử.
Thuyết pháp mà cả đám muốn nghe chưa nghe được, vấn đề cũng không có giải quyết, lại bị một tiểu bối châm chọc một phen, còn bị mắng một trận. Điều này cũng thôi, lại không thể nói cái gì.
Cái gì gọi là biệt khuất.
Là cái này a.
Trần đại thiếu đều bảo bọn hắn lăn, bọn hắn còn dám lưu lại? Chỉ có thể thành thành thật thật xéo đi.
- Con mẹ nó, cuối cùng đã đi, ***, thật sự là tức chết lão tử rồi.
Nhìn thấy mọi người ly khai, Trần Chấn Hoa nhẹ nhàng thở ra, hung hăng trừng mắt nhìn Trần Thanh Đế, nói ra:
- Xú tiểu tử ngươi lại chạy đi đâu, như thế nào đến bây giờ mới đến? Không phải là cố ý đùa nghịch lão tử chứ?
Trần Chấn Hoa là tinh tường biết rõ, đối nội, Trần đại thiếu so với hắn còn muốn lợi hại hơn nhiều.
Cũng chính bởi vì như thế, thời điểm Trần Chấn Hoa bị những người này đến bức cung, liền lập tức tìm Trần Thanh Đế. Bất quá, bởi vì Trần Thanh Đế tới chậm, nên vẫn làm hắn tức giận không nhẹ.
- Con một chút sự tình gì cũng không có?
Trần Thanh Đế nhịn không được liếc mắt nói: Nguồn truyện:
- Cha, lần này con là giúp cha một cái đại ân, có ban thưởng gì không?
- Đúng vậy, lần này tiểu tử ngươi giúp cha thực không nhỏ, ha ha, lão tử thật cao hứng.
Trần Chấn Hoa ha ha cười cười, rất là hào sảng nói:
- Nói đi, con muốn cái gì, chỉ cần cha có thể làm được, tất nhiên sẽ cho con thỏa mãn.
- Cũng không có cái gì, rất đơn giản.
Trần Thanh Đế cười hắc hắc, nói ra:
- Gần đây con bề bộn nhiều việc, trong nhà lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, cũng đừng để cho con đi Huyết Nhận, để tránh lãng phí thời gian.
- Không có vấn đề, việc rất nhỏ... Ách, cái gì? Không đi Huyết Nhận?
Trần Chấn Hoa đột nhiên phản ứng qua, liên tục khoát tay nói:
- Không được, cái này tuyệt đối không được, đây là ý tứ của lão gia tử, cùng cha không có quan hệ gì, cha cũng không có cái quyền lực kia, con vẫn là đổi một điều kiện khác đi.
- Ai, không có điều kiện khác.
Trần Thanh Đế lắc đầu.
- Xú tiểu tử, lão tử nói cho ngươi biết, cho ngươi đi Huyết Nhận, đó là ý tứ của lão gia tử, không có cách nào cải biến được.
Trần Chấn Hoa làm ra một bộ, tiểu tử, ngươi vẫn là chết hy vọng đi:
- Hơn nữa, lão gia tử cùng cha, cũng là vì tốt cho con.
- Không biết có bao nhiêu quân nhân ưu tú vót nhọn đầu muốn đi vào Huyết Nhận, lão tử cũng không muốn.
Trần Chấn Hoa giương lên cổ, kiêu ngạo vô cùng nói:
- Cho con đi vào huấn luyện mấy tháng, cũng không biết sẽ hâm mộ chết bao nhiêu người, tiểu tử ngươi còn không vui.
- Được rồi, đừng cùng con nói những thứ vô bổ kia, còn có chuyện khác không? Không có thì con còn có việc, con đi trước.
Trần Thanh Đế liếc mắt.
Ca ca ta cũng không phải quân nhân, ai muốn đi Huyết Nhận?
Không phải ca ca ta xem thường Huyết Nhận, thật sự là... Ai, ca ca ta là Tu Chân giả, huấn luyện như ở Huyết Nhận kia, đối với ca ca ta không có bất kỳ tác dụng.
Thuần túy là lãng phí thời gian.
- Cái khác cũng không có gì, bất quá, con định lúc nào đi Huyết Nhận?