Chu Trướng, Trịnh Lục, Võ Thuật đều ngay ngắn trừng lớn hai mắt, nhìn Trần Thanh Đế, âm thầm nhếch lên ngón tay cái với Trần đại thiếu, tỏ vẻ cúng bái, sùng bái, kiêu ngạo...
- Bất quá, thằng này không hiểu được quy củ thứ tự đến trước và sau, đùa giỡn Mạnh Nữ Thần của bọn ta. Coi như là thần tượng, sau khi tan học cũng phải đánh cho hắn một chầu.
Ba mặt hàng này, nhìn Trần Thanh Đế cắn răng mở miệng, lộ ra một bộ: thần tượng, ngươi chờ bị chúng ta đánh a, ngươi đã phạm vào chuyện làm nhiều người tức giận rồi.
- Vậy sao?
Mạnh Ngưng Tuyết trong lòng run lên, có chút do dự một chút, hai tay vịn ở trên bàn học của Trần Thanh Đế, thân thể khom xuống, nói ra:
- Ý của em là nói, về sau mỗi ngày sẽ đến học tiết của tôi?
Bởi vì Mạnh Ngưng Tuyết cúi thân thể xuống, Trần Thanh Đế vừa vặn có thể thấy rõ ràng sau cổ áo hình chữ V của Mạnh Ngưng Tuyết, nhũ câu thật sự là rất sâu.
Vốn liếng rất hùng hậu.
- Nếu có cơ hội mà nói, em sẽ tận lực đến nhiều, nhìn nhiều, nhiều hơn...
Trần Thanh Đế ngẩng đầu, cùng Mạnh Ngưng Tuyết mặt đối mặt, thản nhiên nói.
Nhìn nhiều?
Xem ở đâu?
Nhiều hơn?
Trên cái gì?
Đây là rất đáng được suy nghĩ sâu xa.
- Sau khi tan học, đến phòng làm việc của tôi, tôi sẽ cho em hảo hảo xem.
Mạnh Ngưng Tuyết đứng lên, thanh âm tùy theo chuyển sang lạnh lẽo.
Trần Thanh Đế mỉm cười, nhàn nhạt hỏi:
- Em có được cho rằng, cô đây là đang đùa giỡn em hay không?
- Hấp...
Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người trong phòng học đều hít sâu một hơi, ánh mắt ngay ngắn rơi trên mặt Trần Thanh Đế cùng Mạnh Ngưng Tuyết, qua lại bồi hồi. Toàn bộ phòng học, tiếng tim đập cùng tiếng hít thở, không ngờ đều im bặt.
- Nếu như em nghĩ như vậy mà nói... thì cho như thế đi.
Mạnh Ngưng Tuyết đưa mắt nhìn Trần Thanh Đế một hồi lâu, đột nhiên mỉm cười nói:
- Không biết, em có thể tiếp nhận được đùa giỡn của tôi hay không?
- Cái này phải xem mị lực của cô rồi, em là một nam nhân bình thường, huyết khí phương cương.
Trần Thanh Đế nhíu mày, lạnh nhạt nói ra:
- Nếu thật là không chịu nổi, chỉ sợ cô sẽ đổ máu.
Đổ máu?
Lời này của Trần đại thiếu nói rất mịt mờ, nhưng đồng dạng cũng rất trực tiếp. Càng là bộc lộ ra, Mạnh Ngưng Tuyết có được khuôn mặt thiên sứ, dáng người ma quỷ, vẫn là một xử nữ.
Lần thứ nhất của xử nữ, đây chính là sẽ đổ máu.
- Tôi sẽ đổ máu?
Thân thể Mạnh Ngưng Tuyết, không lưu dấu vết khẽ run lên, không chịu thua nói:
- Tôi sợ đến lúc đó, là cái mũi của em sẽ đổ máu.
- Mỏi mắt mong chờ.
Trần Thanh Đế nhún vai, vẻ mặt lạnh nhạt.
Nhưng mà, các học sinh trong lớp, đều sắp bị Trần Thanh Đế cùng Mạnh Ngưng Tuyết làm điên rồi.
Choáng nha, đây quả thật là đệ tử? Thật là lão sư?
Ở trên lớp học, lẫn nhau câu dẫn, đùa giỡn?
Cái này cũng quá điên cuồng a?
Còn choáng nha, ngay cả đổ máu cũng nói ra.
Thật sự là...
Bất quá, Trần Thanh Đế này cũng thật lợi hại a? Trước kia là Lý Nhược Băng cùng Lâm Tĩnh Nhu, đều bị Trần Thanh Đế quyết đoán cầm xuống.
Không chỉ có như thế, Lý Nhược Băng hình như là Trần Thanh Đế đào góc tường nhà người ta, đào đến Tiểu Tam (vợ nhỏ). Mà Lâm Tĩnh Nhu là phòng lớn (vợ lớn), bề ngoài hình như gặp phải nguy hiểm, tùy thời có khả năng bị vứt bỏ.
Hiện tại Trần Thanh Đế lần thứ nhất lộ diện, đùa giỡn Mạnh Nữ Thần không nói, Mạnh Nữ Thần bề ngoài giống như đối với Trần Thanh Đế cũng cảm thấy rất hứng thú, hai người cứ như vậy đùa giỡn lẫn nhau.
Trần Thanh Đế không phải là người trong chuyện, Nữ Thần trong truyền thuyết rơi vào tay giặc a? Chuyên môn để cho Nữ Thần vì hắn mà rơi vào tay giặc.
Cái này... cái này, hắn cũng quá sắc bén đi à nha?
Còn nữa, Trần Thanh Đế muốn cho Mạnh Nữ Thần đổ máu, chẳng lẽ... chẳng lẽ Mạnh Nữ Thần đến bây giờ còn là một xử nữ? Trần Thanh Đế là làm sao biết được?
Chỉ là liếc mắt nhìn sẽ biết sao? Bạn đang đọc truyện được copy tại
Không khí trong tiết học này rất quỷ dị, không có bất cứ người nào nghiêm túc đi nghe giảng bài, ánh mắt mọi người, đều ở trên người Trần Thanh Đế cùng Mạnh Ngưng Tuyết tầm đó, qua lại bồi hồi.
Nhìn xem cái này, nhìn xem cái kia.
Tất cả mọi người rất chờ mong tan học, bọn hắn đều muốn biết, Trần Thanh Đế đi theo Mạnh Ngưng Tuyết tiến vào văn phòng, sẽ sinh ra cái dạng gì.
Nữ Thần đã không còn, cái kia cũng chỉ có thể chúc phúc cho huynh đệ của mình rồi.
Ba gia hỏa Chu Trướng, Trịnh Lục cùng với Võ Thuật, lại một lần nữa lấy lại tinh thần.
Trần Thanh Đế biểu hiện vô cùng trấn định, không có bất kỳ biến hóa. Mạnh Ngưng Tuyết mặt ngoài cũng là như thế, bất quá, trong lòng của nàng lại lật lên sóng cồn, tim đập cũng đang không ngừng tăng thêm.
Đồng thời, Mạnh Ngưng Tuyết đối với Trần Thanh Đế này, dám đùa giỡn nàng, cũng tràn ngập tò mò.
- Ta... Mạnh Ngưng Tuyết, ngươi đang suy nghĩ gì đấy? Hắn bất quá chỉ là một tiểu thí hài 18-19 tuổi, chẳng lẽ bởi vì hắn và nam nhân khác không giống, ngươi liền động tâm?
Trong nội tâm Mạnh Ngưng Tuyết càng nghĩ càng loạn.
Chỉ là hiện tại Mạnh Ngưng Tuyết còn thật không ngờ một điểm là, 18-19 tuổi thì làm sao?
Đó cũng là nam nhân.
Là huyết khí phương cương, là đàn ông có thể cho nàng đổ máu.
Những đệ tử khác đều ngóng nhìn tan học, bất quá, Mạnh Ngưng Tuyết lại khát vọng, thời gian tiết học này có thể dài điểm, thêm chút, lại thêm chút. Vĩnh viễn không kết thúc, vậy thì càng tốt.