Viên Cầu tán thưởng không thôi, tràn đầy tiếc nuối nói:
- Choáng nha, ngày hôm qua ta quá mệt mỏi, lên trên giường liền ngủ mất rồi. Chuyện lớn như vậy, vậy mà không biết, không có thân ảnh hùng tráng của ta, thật sự là tiếc nuối.
Nghe được Viên Cầu nói, Trần Thanh Đế nhịn không được liếc mắt. Choáng nha, khi ngươi ngủ, không phải ngủ như heo chết sao?
Thời điểm ngươi ngủ, có người khiêng ngươi đi, ném xuống biển, ngươi cũng sẽ không tỉnh lại.
Viên Cầu ngủ, Trần đại thiếu là rất rõ ràng.
Nếu như ngày nào đó thời điểm Viên mập mạp ngủ có động đất, thẳng đến phòng ở sụp xuống, nện đau, hắn mới có thể tỉnh lại.
Hơn nữa, nếu như hắn không có bị nện chết, câu đầu tiên tỉnh lại, tất nhiên là nói: con mẹ nó, ai to gan như vậy, dám quấy rầy lão tử ngủ? Móa...
Bởi vì chuyện này, Viên Cầu không ít lần bị cha hắn sửa chữa qua.
Tưởng tượng thoáng một phát, cha của Viên đại thiếu, đạp Viên Cầu từ trên giường xuống, sau đó Viên Cầu dắt cuống họng hét to: con mẹ nó, ai to gan như vậy, dám quấy rầy lão tử ngủ? Móa...
Khục khục, cha của Viên Cầu, sẽ có phản ứng như thế nào.
- Trần đại thiếu, lúc nào còn có hành động như vậy? Con mẹ nó, mang theo quân đội xét nhà bắt người, sảng khoái a.
Viên Cầu phi thường hâm mộ nói:
- Nếu có lần sau, nhất định phải kêu ta, để cho huynh đệ ta uy phong một chút.
Viên Cầu tự nhận là, cũng không có bổn sự điều động quân đội kia, coi như là cầu Viên lão gia tử, vậy cũng không cho phép.
Bằng không thì, nhất định sẽ bị Trần lão gia tử hung hăng sửa chữa một chầu.
Tuy Viên lão gia tử rất sủng ái Viên Cầu, nhưng ngày nào Viên Cầu không bị Viên lão gia tử giáo huấn một lần? Hắn tuyệt đối là toàn bộ Viên gia, số lần bị Viên lão gia tử đánh nhiều nhất.
- Như thế nào? Ngươi không sợ Viên lão gia tử hành hạ ngươi sao?
Trần Thanh Đế nhịn không được liếc mắt, hắn biết rõ, Viên Cầu ưa thích làm náo động.
Viên Cầu là nhiều lần nghĩ tới, mang theo một chi quân đội, đi ra bên ngoài hung hăng càn quấy thoáng một phát. Cho dù là cái gì cũng không làm, như vậy đi dạo thoáng một phát, cũng được.
Đáng tiếc, trời không cho người nguyện, giấc mộng này, Viên đại thiếu một mực không có thực hiện qua.
- Sợ cái gì?
Đầu Viên Cầu hướng lên, chỉ vào y phục của mình, ngạo nghễ nói:
- Đã có cái này, ta còn sợ lão gia tử hành hạ sao? Ngươi khoan hãy nói, hai ngày này lão gia tử không có đánh ta, toàn thân ta còn không được tự nhiên.
Viên đại thiếu, tuyệt đối là một cái hiếm thấy.
- Còn có chuyện gì không? Nếu như không có, cút đi nhanh lên.
Trần Thanh Đế đối với Viên Cầu, thật sự là triệt để bó tay.
- Ngươi vừa hỏi như vậy, ta thật đúng là có một việc, rất không hiểu.
Viên Cầu cao thấp nhìn Trần đại thiếu, vẻ mặt nghi hoặc nói:
- Hoàng Dĩnh kia, không phải là nữ nhân của ngươi?
- Ta lúc nào nói, nàng là nữ nhân của ta rồi hả?
Trần Thanh Đế liếc mắt, con mẹ nó, ngươi rốt cục kịp phản ứng rồi sao.
- Ách... Đúng a, ngươi hoàn toàn chính xác là chưa nói qua.
Viên Cầu chậc lưỡi, cao thấp xem Trần Thanh Đế, lại mở miệng hỏi:
- Trần đại thiếu trong miệng Hoàng Dĩnh, không phải ngươi?
- Ngươi đến cùng muốn nói cái gì? Đừng hỏi từng câu một như vậy.
Trần Thanh Đế biết rõ, Viên Cầu nhất định là đã biết mấy thứ gì đó.
- Sự tình rất đơn giản, ngày hôm qua Hoàng Dĩnh gọi điện thoại cho ta, nói nàng gặp ngươi. Thời điểm nàng nhắc tới ngươi, trong thanh âm tràn đầy sợ hãi.
Vẻ mặt Viên Cầu không giải thích được nói:
- Thế nhưng mà, Hoàng Dĩnh rõ ràng nói, là Trần đại thiếu cứu nàng, giúp nàng. Lúc trước, người gọi điện thoại, cũng là ngươi. Như thế nào nàng không biết ngươi?
- Ngươi không có nói với nàng cái gì chứ?
Tuy Trần Thanh Đế hỏi, nhưng hắn có thể khẳng định, Viên Cầu sẽ không nói gì thêm. Điều này cũng là nói, thân phận 'Lữ Đông' của Trần Thanh Đế, Hoàng Dĩnh còn không biết.
- Nói nhảm, ca ca là kẻ đần sao?
Viên Cầu trừng mắt nhìn Trần đại thiếu, nói ra:
- Đến cùng là xảy ra chuyện gì?
- Sự tình kỳ thật rất đơn giản...
Kế tiếp, Trần Thanh Đế đem sự tình mình dịch dung, ở quán bar cứu Hoàng Dĩnh, nói một lần.
Về phần cái tên 'Lữ Đông' này, Trần đại thiếu không nói tới một chữ.
Không phải Trần đại thiếu không tin Viên Cầu, thật sự là, cái thân phận 'Lữ Đông' này của Trần Thanh Đế, hiện tại không thể để cho bất luận kẻ nào biết rõ.
- Đúng rồi, ngươi phải nhớ kỹ giữ bí mật. Nếu không, ca ca ta sẽ có nguy hiểm tánh mạng.
Trần Thanh Đế trầm ngâm một tiếng, nói ra:
- Nhớ kỹ, là bất luận kẻ nào, Hoàng Dĩnh ngươi cũng không thể nói.
- Ân, minh bạch.
Viên Cầu rất nghiêm túc nhẹ gật đầu, tuy hắn không biết đây là vì cái gì, còn nói nghiêm trọng như vậy, nhưng vẫn làm theo.
Giống như là áo điều hòa chống đạn, cho dù chết, cũng sẽ không nói cho bất luận kẻ nào.
Viên Cầu còn có một ưu điểm, cái kia chính là bảo thủ bí mật phi thường lợi hại.
- Ân?
Đúng lúc này, điện thoại của Viên Cầu vang lên, khi hắn cầm lên xem xét, lập tức nở nụ cười:
- Trần đại thiếu, thật đúng là đủ tà dị, vừa nói đến Hoàng Dĩnh, nàng liền gọi điện thoại tới.
- Nói nhảm nhiều như vậy làm gì, tranh thủ thời gian nghe đi.
Trần Thanh Đế có một loại dự cảm bất hảo, tuôn ra trong lòng. Chỉ sợ, Hoàng Dĩnh gặp phiền toái gì.
Nếu như không phải như thế mà nói, Hoàng Dĩnh sẽ không gọi điện thoại cho Viên Cầu.
Về phần Trần đại thiếu, Hoàng Dĩnh không có số của Trần đại thiếu, muốn gọi cũng không có cách nào. Cho nên, mỗi lần Hoàng Dĩnh có việc, đều là gọi điện thoại cho Viên Cầu.