- Ân!
Trần Thanh Đế đương nhiên biết rõ Bùi Tuyết Linh nghĩ gì, chỉ là nhẹ gật đầu, cũng không nói thêm gì.
- Thanh Đế, sao con lại tới đây?
Trong nhà xưởng chế dược, sắc mặt Cổ Thiên Cầm thật không tốt, nhìn thấy Trần Thanh Đế đến, quan tâm hỏi:
- Có phải hết tiền hay không?
Trong lúc nhất thời, Cổ Thiên Cầm còn không cách nào thích ứng sự tình Trần đại thiếu đã cải biến. Hơn nữa, cho dù có chỗ cải biến, cũng không thể không dùng tiền.
- Không phải.
Trần Thanh Đế lắc đầu, trong nội tâm cười khổ không thôi, lập tức nói ra:
- Không phải nói Cục trưởng Cục y tế tự mình đến sao? Bọn hắn đâu?
- Đã đi rồi.
Cổ Thiên Cầm lắc đầu, sắc mặt càng thêm khó coi.
Vừa nghĩ tới bọn người Cục trưởng Cục y tế, Cổ Thiên Cầm phẫn nộ không thôi.
Cục trưởng Cục y tế, mang theo một đội nhân viên kỹ thuật đến. Ở trong nhà xưởng chế dược đi dạo một vòng, tùy tiện nhìn nhìn, cuối cùng chỉ để lại một câu: ngừng kinh doanh chỉnh đốn.
Sau đó bỏ đi.
Hơn nữa, Cục trưởng Cục y tế là người phe phái Lữ gia.
Nếu đặt ở bình thường, cho dù cho Cục trưởng Cục y tế một trăm cái lá gan, hắn cũng không dám đến công ty Thanh Đế.
Ở sau lưng Thanh Đế dược nghiệp, chính là một cự đầu quân đội, Trần gia làm hậu thuẫn. Hắn là Cục trưởng Cục y tế không sai, nhưng cũng chỉ là cấp Phó bộ, căn bản là không thể trêu vào Trần gia.
Không cần nghĩ cũng biết, đây hết thảy đều là mệnh lệnh của Lữ gia.
Bảo bọn hắn đến đi dạo một vòng? Cái kia còn không đơn giản sao? Vốn chính là đến bới móc, còn phải xem cẩn thận sao?
Còn nữa, bọn họ là sợ Trần đại thiếu.
Trần đại thiếu là ai?
Thằng này là nhân vật chuyện gì cũng có thể làm ra, ai có thể trêu chọc tới? Coi như là người Lữ gia, đối với Trần đại thiếu cũng là đứng xa mà trông.
Hắn chỉ là một Cục trưởng cấp Phó bộ, dám trêu Trần Thanh Đế sao?
Nếu Trần đại thiếu biết rõ, hắn mang người đến nhà xưởng Thanh Đế dược nghiệp, còn để cho nhà xưởng Thanh Đế dược nghiệp ngừng kinh doanh chỉnh đốn.
Chậc chậc, hậu quả kia có thể nghĩ.
Trần đại thiếu còn không mang theo quân đội đến đánh bọn hắn một chầu mới lạ? Hơn nữa bị đánh, cũng là khổ sở uổng phí, bọn hắn cũng không thể nói cái gì.
Ngươi phân rõ phải trái cùng Trần đại thiếu? Đầu óc có bệnh đúng không? Người Lữ gia cũng không dám phân rõ phải trái cùng Trần đại thiếu, ngươi có phải chán sống hay không?
Uy nghiêm của Trần đại thiếu, ngươi một cái cục trưởng, đủ khả năng khiêu khích hay sao? Đến lúc đó, ngươi chết cũng không biết chết như thế nào.
Nếu Trần đại thiếu thật muốn ngươi chết, coi như là Lữ gia, chỉ sợ cũng không thể nào cứu được ngươi.
Mục đích đạt đến, còn không tranh thủ thời gian đi, chẳng lẽ lưu lại tìm tai vạ .
- Kết quả có lẽ không tốt?
Trần Thanh Đế nhíu mày, trong hai tròng mắt, hiện lên một đạo hàn mang.
Xem sắc mặt của Cổ Thiên Cầm, là hắn biết hết thảy.
Hơn nữa, Cục trưởng Cục y tế tự mình chủ động, nhất định là nghe theo mệnh lệnh Lữ gia, có thể có kết quả tốt gì mới là lạ.
Lữ gia đã nói rõ rồi, chính là muốn cả Thanh Đế dược nghiệp, muốn phá đổ Thanh Đế dược nghiệp, từ đó đoạn nơi phát ra kinh tế Trần gia, bức Trần gia vào đường cùng.
- Lệnh cưỡng chế ngừng kinh doanh chỉnh đốn vô hạn, lúc nào chỉnh đốn tốt, thì mới có thể tiếp tục sản xuất.
Cổ Thiên Cầm hít sâu một hơi, cố nén lửa giận trong lòng.
Cổ Thiên Cầm là nữ cường nhân, đồng dạng cũng là một nữ nhân thông minh. Đương nhiên tinh tường biết rõ, cái vô hạn kia là chỉ cái gì.
Lúc nào Lữ gia mở miệng, lúc đó mới có thể chấm dứt. Mà Lữ gia cùng Trần gia tranh đấu, trước khi không có chấm dứt, cái quyết định kia sẽ không nhả ra.
Mục đích của Lữ gia, chính là muốn bức Trần gia.
Bất quá, loại chuyện này, Cổ Thiên Cầm vẫn là không muốn để cho Trần Thanh Đế biết rõ, để tránh Trần Thanh Đế lại làm ra sự tình kinh thiên động địa gì.
Trước kia, Trần đại thiếu là uy vũ khí phách mang theo quân đội, đi bắt những cổ đông lui cổ kia khắp nơi.
Vạn nhất Trần đại thiếu lại mang theo quân đội, xét nhà Cục trưởng, đánh người, vậy cũng sẽ không tốt.
Chỉ là, cho dù Cổ Thiên Cầm không nói, Trần Thanh Đế như thế nào lại nhìn không ra? Trần đại thiếu há có thể buông tha Lữ gia như vậy, cùng với Cục trưởng Cục y tế kia?
Lão tử thế còn muốn dùng nhà xưởng chế dược sản xuất dưỡng nhan hoàn, ngươi nói ngừng kinh doanh chỉnh đốn là chỉnh đốn sao? Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
- Mẹ, coi như Cục trưởng Cục y tế kia nói chơi là được, đừng để trong lòng. Tiếp tục sản xuất như thế nào, vậy thì tiếp tục như thế ấy.
Trần Thanh Đế nhíu mày, nói ra:
- Con cũng không tin, con chó Cục trưởng Cục y tế kia, thật dám làm thế nào.
Cục trưởng Cục y tế, chỉ là lưu lại một câu nói, ngay cả người cũng không dám lưu lại giám sát. Không cần nghĩ Trần đại thiếu cũng biết, bọn hắn không phải là không muốn, mà là không dám.
Trần đại thiếu bão tố lên, đừng nói là phái những người khác đến. Coi như là Cục trưởng Cục y tế hắn, tự mình lưu lại giám sát, vậy cũng quyết không an toàn.
- Thanh Đế, cái này... cái này không tốt?
Cổ Thiên Cầm là con dâu Trần gia, là một người làm việc y theo quy củ.
Cục trưởng Cục y tế, đã rơi xuống lệnh cưỡng chế ngừng kinh doanh chỉnh đốn, mặc dù Cổ Thiên Cầm tức giận, nhưng mà sẽ chấp hành. Đổi lại là người khác, cũng là như thế.
Đối với cái này, Cục trưởng Cục y tế là phi thường tự tin.
- Cái này có cái gì không tốt?
Trần Thanh Đế mỉm cười, nói ra:
- Mẹ, mẹ cũng biết đây là người Lữ gia cố ý chơi Thanh Đế dược nghiệp chúng ta. Con cũng biết, mẹ là một người làm việc dựa theo quy củ.
- Nhưng là bọn hắn không giảng quy củ trước, chúng ta cũng không cần phải tuân theo.