Nghe mọi người nghị luận, Viên Cầu cười hắc hắc, cầm lấy điện thoại bấm số của Trần Thanh Đế :
- Trần đại thiếu như thế nào đây? Ca ca ta nổi tiếng a? Ai nhìn thấy ca ca, mà không biết ca ca?
- Lấy bộ dạng của ngươi, ở cả thành thị này còn có thể tìm được người thứ hai sao? Người ta cho dù muốn không biết ngươi cũng khó.
Trần Thanh Đế vẻ mặt bất đắc dĩ. Con mẹ nó, thậm chí có người coi mình béo trở thành kiêu ngạo.
- Chậc chậc, cái này là chỗ tốt của béo.
Viên Cầu rất là hung hăng càn quấy, hưng phấn nói:
- Danh khí của Trần đại thiếu ngươi, so với ta lợi hại hơn. Nhưng mà, người khác nhìn thấy ngươi, nhận thức ngươi sao? Nhìn ngươi không vừa mắt, nên hành hạ vẫn là hành hạ.
- Ca ca ta lại bất đồng, ai không biết ta? Đi tới chỗ nào đều an toàn.
Viên Cầu hung hăng càn quấy nói.
Bối cảnh của ngươi lại lợi hại như thế nào, thực lực của bản thân không được, người khác vừa vặn không biết ngươi. Chậc chậc, nếu như ngươi kêu gào với người khác, hung hăng càn quấy, ngươi nói hậu quả sẽ như thế nào?
Người ta khẳng định không nhìn mặt ngươi, nên đánh ngươi sẽ đánh. Về phần sau đó lấy lại danh dự, đó là sự tình sau đó.
Đánh, là chịu qua rồi.
- Mỗi người đều biết ngươi, chẳng lẽ là chuyện tốt gì sao?
Trần Thanh Đế nhíu mày, mở miệng giễu cợt nói:
- Ngươi đi ra ngoài chơi nữ nhân, người cách ngươi rất xa đã nhận ra ngươi, sau đó truyền đến trong lỗ tai Viên lão gia tử.
- Viên mập mạp, ca ca ta hỏi ngươi, bởi vì chuyện này, ngươi bị Viên lão gia tử đánh còn ít sao?
Trần Thanh Đế đương nhiên biết rõ những chuyện hư hỏng này rồi.
- Khục khục... Cái kia, không nói nữa, trước tắt máy, chờ đến Lữ gia nói sau.
Vẻ mặt Viên Cầu hung hăng càn quấy, ho khan vài tiếng xấu hổ nói.
Viên lão gia tử đối với Viên Cầu tuy sủng ái, nhưng không có đạt tới tình trạng vô hạn dung túng. Đi ra ngoài gây chuyện thị phi, chơi nữ nhân, bị Viên lão gia tử biết, đây chính là muốn bị đánh.
Không giống như Trần đại thiếu, vô luận gây ra sự tình gì, bị đánh đều là Quân Thần Trần Chấn Hoa, có Trần Chấn Hoa chịu oan ức.
Đương nhiên, Viên Cầu cũng chỉ có Viên lão gia tử là có thể đánh. Những người khác dám động Viên Cầu một cọng lông, Viên lão gia tử sẽ phế hắn một cánh tay.
Coi như là cha của Viên Cầu, cũng quyết không được.
Một giờ sau, năm chiếc xe quân đội, kể cả Trần Thanh Đế cùng Viên Cầu ở bên trong, tổng cộng bốn mươi hai người, đi tới bên ngoài Lữ gia đại viện.
- Xuống xe!
Lữ gia đại viện, năm chiếc xe quân đội vừa ngừng, Trần Thanh Đế nhanh từ trên xe nhảy xuống, nghiêm nghị quát.
Ở Trần đại thiếu ra lệnh một tiếng, bốn mươi tên quân nhân tất cả đều nhanh nhảy xuống xe. Viên Cầu cũng rất là nhanh nhẹn, căn bản không có để cho người khác vịn đã đi xuống xe.
- Xông đi vào cho ta, nhìn thấy người thì đánh, có thể nện thì nện.
Trần Thanh Đế vung tay lên, lạnh giọng quát:
- Người, chỉ cần đừng đánh chết là được. Đồ vật càng quý, nện càng nát càng tốt, nện không bể ta đánh các ngươi. Có bất kỳ hậu quả gì, lão tử đến phụ trách.
- Vâng!
Bốn mươi tên quân nhân, ngay ngắn quát to một tiếng. Sau đó, cũng mặc kệ nhiều như vậy, nhanh đạp cửa Lữ gia đại viện vọt đi vào.
Về phần người canh cổng, trực tiếp bị đánh ngất xỉu.
- Con mẹ nó, thực kích thích. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Viên Cầu nóng lòng muốn thử, kích động vô cùng đi theo sau lưng Trần đại thiếu, đi đến trong đại viện.
Rầm rầm rầm...
- A a a...
Trong khoảng thời gian ngắn, trong đại viện Lữ gia, thanh âm đồ vật bị nện, liên tục vang lên, các loại tiếng kêu thảm thiết, không ngớt không dứt.
Lữ gia đại viện náo loạn.
Những nơi đi qua, không có bất kỳ địa phương là hoàn hảo. Không có bất kỳ người Lữ gia nào, là không có bị đánh bay.
Bốn mươi tên quân nhân này, đây chính là tinh anh trong tay Quân Thần Trần Chấn Hoa. Thân thủ tuyệt đối là không cần hỏi, hơn nữa bản thân bọn hắn đối với Lữ gia không có hảo cảm, còn có hận ý, ai sẽ lưu tình?
Cả đám đều mang súng, người Lữ gia cũng không dám hoàn thủ. Bằng không thì người ta bắn chết ngươi, cái kia chết cũng rất oan uổng a?
- Trần đại thiếu, nơi này là nhà thờ tổ của Lữ gia, muốn nện hay không?
Lúc này, một gã quân nhân đi vào nhà thờ tổ Lữ gia, mở miệng dò hỏi.
Lúc trước thời điểm Trần Chấn Hoa đến Lữ gia, trong từ đường là không có gì, những linh vị kia sớm đã bị Lữ Văn phái người thay đổi địa phương khác. Lần này, Trần đại thiếu lại cử binh xâm phạm.
- Nhà thờ tổ?
Trần Thanh Đế nhíu mày, bất quá, cuối cùng vẫn là lạnh giọng quát:
- Lão tử đã từng nói qua, gặp cái gì nện cái đó, hỏi nhiều như vậy làm gì? Cho dù lão gia hỏa Lữ Văn kia đi ra, cũng phải bị đánh không sai.
Lữ gia bức Trần gia vào tuyệt lộ, Trần đại thiếu há có thể lưu tình? Nện nhà thờ tổ của ngươi thì có làm sao? Lão tử không có một mồi lửa đốt đi, đã rất nể tình rồi.
- Trần Thanh Đế...
Đúng lúc này, Lữ Văn sắc mặt tái nhợt, dưới sự bảo vệ của bốn gã cao thủ, bước nhanh đi tới.
Con mẹ nó, trước kia vừa bị Trần Chấn Hoa nện qua một lần, còn không có tu sửa tốt, Trần Thanh Đế lại mang binh đến nện lần nữa.
Lữ Văn vô cùng phẫn nộ.
- Con mẹ nó, lão già Lữ Văn kia, ngươi gọi cái rắm? Tin lão tử cho người xử bắn ngươi hay không?
Trần Thanh Đế nhíu mày, hung hăng càn quấy nói.
Trần đại thiếu vừa dứt lời, quân nhân bốn phía nhanh lao qua, nâng súng lên đạn cạch cạch, phân biệt chỉ vào bốn gã cao thủ bảo hộ Lữ Văn kia.
Bởi vì, bọn hắn đều ở trên người bốn gã cao thủ kia, cảm nhận được uy hiếp.
- Trần Thanh Đế, ngươi tốt nhất cho ta một thuyết pháp.
Sắc mặt Lữ Văn tái nhợt khó coi, như thế nào cũng thật không ngờ, Trần Thanh Đế vậy mà sẽ đến nện Lữ gia bọn hắn.
- Thuyết pháp? Lão tử thuyết pháp với ngươi, ai thuyết pháp cho lão tử?
Trần Thanh Đế diện mục dữ tợn, tức giận quát:
- Ngươi muốn đoạn tài lộ của lão tử, lão tử có thể cho ngươi sống sao?