Đối với Đậu Giang Hồng bưu hãn, bốn gã cảnh quan cùng đi theo, cũng nhịn không được run lên. Bất quá, vừa nghĩ tới Đậu Giang Hồng ở thường ngày, cũng bình thường trở lại.
- Trần Thanh Đế vậy mà không có mặt, bỏ chạy rồi sao?
Hà Gia Tước bị quấn như xác ướp, lạnh giọng quát:
- Chu Trướng, Trịnh Lục, hai người các ngươi lăn ra đây cho bổn thiếu gia. Chẳng lẽ, còn để cho bổn thiếu gia đến bắt các ngươi hay sao?
Trần Thanh Đế đã đi ra, trong nội tâm Hà Gia Tước rất là khó chịu, nhưng mà, thù này hắn không thể không báo. Quyết định trước giáo huấn Chu Trướng cùng Trịnh Lục.
Hơn nữa, dùng tính cách liều mạng của Hà Gia Tước, phàm là người có quan hệ cùng Trần Thanh Đế, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Chu Trướng cùng Trịnh Lục, ắt gặp hại.
- Nhanh lăn ra đây cho lão nương.
Nhìn thấy Chu Trướng cùng Trịnh Lục sắc mặc không tốt đứng đó, Đậu Giang Hồng tức giận quát:
- Nói cho ta biết, cẩu tạp chủng Trần Thanh Đế kia đi đâu rồi?
- Không biết.
Chu Trướng cùng Trịnh Lục đi ra, ngay ngắn lắc đầu.
- Ba ba...
Đậu Giang Hồng giơ tay lên, trực tiếp cho Chu Trướng cùng Trịnh Lục một cái tát. Trên mặt Chu Trướng cùng Trịnh Lục, rất nhanh xuất hiện năm ngón tay huyết hồng.
- Trần Thanh Đế đến cùng ở đâu?
Đậu Giang Hồng đánh xong, tức giận quát:
- Các ngươi tốt nhất nói cho ta biết, bằng không thì lão nương không tha cho các ngươi. Bạn đang đọc truyện được copy tại
- Không biết.
Chu Trướng cùng Trịnh Lục lại một lần nữa lắc đầu.
- Con mẹ nó, các ngươi không biết?
Hà Gia Tước ở một bên nộ quát một tiếng, một cước đá vào bụng dưới Trịnh Lục, tức giận quát:
- Đánh cho bổn thiếu gia, đánh tới khi nào bọn hắn nói cho lão tử, Trần Thanh Đế kia ở đâu mới thôi.
- Vâng, Hà thiếu!
Bốn gã tay chân của Hà Gia Tước cười âm trầm, xoa xoa đôi bàn tay, rất nhanh vây quanh lên, đối với Chu Trướng cùng Trịnh Lục là một hồi quyền đấm cước đá.
Bất quá, Chu Trướng cùng Trịnh Lục một câu cũng không có nói.
Mặc dù nói, lúc Trần Thanh Đế rời đi nhắn nhủ, nếu có chuyện gì, trước tiên phải gọi điện thoại cho Trần đại thiếu.
Sự tình gì?
Còn không phải là chỉ, Hà Gia Tước đến trường học trả thù hay sao?
Bất quá. Chu Trướng cùng Trịnh Lục cũng không có dựa theo ý tứ của Trần Thanh Đế đi làm. Bởi vì bọn hắn biết rõ, cho dù gọi điện thoại cho Trần đại thiếu, để cho Trần Thanh Đế đến, đơn giản cũng là bị đánh mà thôi.
Huynh đệ bị đánh, càng ít càng tốt.
Làm gì lại để cho Trần Thanh Đế cũng tới bị đánh cùng bọn hắn chứ?
Tuy bọn hắn thường xuyên nói, cho dù không thể giúp đại ân gì, nhưng giúp đỡ ăn mấy quyền, vẫn có thể làm được đấy.
Bị đánh, lại không có bối cảnh gì, cắn răng chịu đựng là được.
Ngoài miệng tuy nói như vậy, nhưng nếu thật là ai gặp chuyện không may, biết rõ không phải là đối thủ. Cũng quyết không có ai đi thông báo cho huynh đệ của mình, để cho huynh đệ của mình theo mình ăn đòn.
Dù sao bữa tiệc này đã chạy không được nữa, hai người Chu Trướng cùng Trịnh Lục, cũng không muốn để cho Trần Thanh Đế đến bị đánh.
Còn có nữa là, ở Trịnh Lục cùng Chu Trướng xem ra, chỉ là một chầu đánh, để cho Hà Gia Tước trả thù một chầu. Bối cảnh của bọn hắn tuy không bằng Hà Gia Tước. Nhưng thực sự có chút bối cảnh, Hà Gia Tước cũng không dám giết chết bọn hắn.
Chỉ cần không chết, bị đánh một chầu thì như thế nào?
Ta không phải cũng hành hạ Hà Gia Tước một chầu sao?
Tuy thân thủ Trần Thanh Đế không tệ, nhưng mà, không thấy đã đến bốn gã cảnh quan, đều trang bị súng ống đó sao?
Hơn nữa, Đậu Giang Hồng là phu nhân của cục trưởng Cục y tế. Đối mặt với người cấp bậc như vậy, cái kia quyết không phải vũ lực là có khả năng giải quyết.
- Cục trưởng phu nhân, cái này... nơi này là trường học, trước như vậy là được. Nếu không sẽ ảnh hưởng không tốt.
Lúc này, một gã cảnh quan đi đến trước mặt Đậu Giang Hồng, hạ giọng nói:
- Trực tiếp mang về trong cục, chậm rãi thẩm vấn.
- Hừ.
Đậu Giang Hồng hừ lạnh một tiếng, cũng không nói gì thêm. Bất quá, thực sự ngầm đồng ý cách làm của người cảnh quan này.
- Nơi này là trường học, không thể hành hung, dừng tay cho ta.
Người cảnh quan này chính khí nghiêm nghị, vẻ mặt ghét ác như cừu nói ra:
- Mang tất cả bọn hắn về cho ta.
Những học sinh trong lớp kia, ngay ngắn liếc mắt. Con mẹ nó, không thể hành hung? Móa, trước kia các ngươi đều mù lòa sao? Không có thấy sao?
Hơn nữa, là ai đánh người các ngươi nhìn không rõ hay sao? Chu Trướng cùng Trịnh Lục là bị đánh đó?
Toàn bộ lớp học đều phẫn nộ, bất quá, lại có một người cười lạnh không thôi. Đó chính là, nhân vật nữ chính trong sự kiện dã chiến, Mạch Hoa Bích rồi.
Mạch Hoa Bích rất thống hận Trần Thanh Đế, mà Chu Trướng cùng Trịnh Lục lại là huynh đệ của Trần Thanh Đế, chứng kiến Chu Trướng cùng Trịnh Lục bị đánh, nàng đương nhiên cao hứng.
Không có bất kỳ đồng tình.
Lúc này, Chu Trướng cùng Trịnh Lục nằm trên mặt đất, mắt mũi sưng bầm, bộ dáng thật sự khó coi.
- Phi...
Chu Trướng phun ra một ngụm nước bọt mang theo máu, dương dương đầu mi, khinh thường nói:
- Hà Gia Tước, bốn con chó này của ngươi, hôm nay chưa ăn cơm sao? Như thế nào yếu đuối như vậy?
- Con mẹ nó, còn cái gì tổ thể dục, rất mạnh, nguyên lai đều là thùng rỗng.
Trịnh Lục cũng gian nan bò dậy, toàn thân đau dử dội, lại như cũ nhe răng nhếch miệng nói.
- Con mẹ nó, muốn chết...
Hà Gia Tước lập tức giận dữ, vừa muốn để cho bốn tay chân của hắn tiếp tục động thủ.
Ngay lúc này, tên cảnh quan kia đột nhiên quát:
- Mang tất cả bọn hắn đi cho ta.