Không có bất kỳ trả lời, Trần Thanh Đế một cước đá vào bụng Đậu Giang Hồng, trực tiếp đạp bay nàng, hung hăng đá ngã ở trên mặt bàn phòng thẩm vấn.
Oanh!
Cái bàn trong phòng thẩm vấn, lập tức bị đánh nát, Đậu Giang Hồng liên tục phun ra mấy ngụm máu tươi. Nhưng mà, nàng lại không có hôn mê.
Không có Trần Thanh Đế cho phép, muốn hôn mê, cái kia cũng là một loại hy vọng xa vời.
Nhìn thấy một màn này, bốn gã tay chân đã sớm mềm nhũn cùng với Hà Gia Tước, trực tiếp co quắp ngã xuống đất, hoảng sợ nhìn xem hết thảy.
- Các ngươi là dùng cái này, đánh huynh đệ của ta a?
Trần Thanh Đế nhặt dây lưng dính đầy máu tươi ở trên mặt đất, chậm rãi đi đến trước mặt Đậu Giang Hồng.
- Ngươi... ngươi có biết ta là ai hay không? Ta là vợ của cục trưởng Cục y tế, ngươi lại dám đánh ta... A...
Đậu Giang Hồng vẫn chưa nói xong, liền phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Ba ba ba...
Trần Thanh Đế huy động dây lưng trong tay, điên cuồng đập tới trên đầu, trên mặt Đậu Giang Hồng.
Đồng thời, Trần Thanh Đế còn vận dụng linh khí, bám vào phía trên dây lưng. Muốn cho Đậu Giang Hồng thời thời khắc khắc bảo trì trạng thái thanh tỉnh, quyết không thể để cho nàng hôn mê.
- A a a...
Tiếng kêu mổ heo liên tục vang lên, Đậu Giang Hồng hận không thể lập tức hôn mê. Nhưng nàng lại kinh hãi phát hiện, càng là bị đánh, tinh thần của nàng lại càng tràn đầy, cảm giác đối với thống khổ càng ngày càng nhạy cảm.
Bành bành bành...
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên thanh âm phá cửa.
- Mở cửa, ngươi mau dừng tay, có chuyện gì từ từ nói.
Cảnh quan bên ngoài kịp phản ứng vọt lên.
Xuyên thấu qua thủy tinh, chứng kiến tình huống bên trong, bọn hắn đều hít một hơi khí lạnh. Đồng thời, bọn hắn cũng rất nóng nảy.
Phải biết rằng, hiện tại bị đánh là lão bà của cục trưởng Cục y tế, phu nhân cấp Phó bộ a.
Xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, bọn hắn sẽ gánh không nổi.
Ba!
Một tiếng vang nhỏ, Trần Thanh Đế ném dây lưng trong tay lên mặt đất.
Mọi người ở đây nhẹ nhàng thở ra, lại thấy Trần Thanh Đế cầm lên một khúc gỗ từ cái bàn đã gãy kia. Bạn đang đọc truyện được copy tại
- Ngươi muốn làm gì? Nhanh dừng tay, nếu không dừng tay, chúng ta sẽ nổ súng.
Cảnh quan đứng ở ngoài cửa, nhìn thấy Trần Thanh Đế vậy mà cầm tấm ván gỗ lên, lập tức nóng nảy. Ngay ngắn móc súng lục ra, xuyên thấu qua thủy tinh nhắm ngay Trần Thanh Đế.
- Ai còn dám nói câu nào, chết!
Trần Thanh Đế cũng không quay đầu lại, cầm tấm ván gỗ trong tay, nhìn Đậu Giang Hồng nằm trên mặt đất, đã huyết nhục mơ hồ, mặt mũi tràn đầy hoảng sợ.
Răng rắc!
- A...
Thanh âm xương cốt đứt gãy rõ ràng truyền ra, Đậu Giang Hồng phát ra tiếng kêu thê thảm, gào thét cuồng khiếu, thân thể mập mạp không ngừng run rẩy.
Những cảnh quan đứng ở ngoài cửa, tất cả đều trợn tròn mắt, trong tay mặc dù có súng, cũng không ngừng run rẩy.
Bọn hắn không dám nổ súng, bị Trần đại thiếu hù đến rồi.
Cho dù là trong tay có súng, bọn hắn cũng không khỏi cho rằng, căn bản là thương không đến Trần đại thiếu, chớ nói chi là giết Trần Thanh Đế rồi.
Hơn nữa, Trần Thanh Đế đã nói, ai dám lại nói tiếp, sẽ chết.
Ở bọn hắn xem ra, Trần Thanh Đế toàn thân tràn ngập sát khí đầm đặc, vô cùng tàn nhẫn, như là Sát Thần, đây tuyệt đối là có thể làm được.
Nhìn tấm ván gỗ trong tay đã cắt đứt, Trần Thanh Đế lắc đầu, bề ngoài giống như đối với trình độ cứng rắn của tấm ván gỗ rất bất mãn.
Lập tức, Trần Thanh Đế giơ chân lên, hung hăng dẫm nát đầu gối của Đậu Giang Hồng.
- A...
Chỉ thấy xương cốt của Đậu Giang Hồng, đâm thịt mà ra, lộ ra bạch cốt. Mà tiếng kêu thảm thiết của Đậu Giang Hồng, cũng trở nên càng thêm kịch liệt.
Cả người run rẩy càng thêm lợi hại.
Lúc này, chất lỏng màu vàng mang theo mùi hôi thối, từ dưới thân Đậu Giang Hồng tràn ra. Cái này lại để cho Trần Thanh Đế không khỏi nhíu mày.
- Ken két...
Tiếng xương cốt đứt gãy liên tiếp vang lên, không dứt không ngớt, xương cốt tứ chi của Đậu Giang Hồng, tất cả đều bị Trần Thanh Đế đánh gãy, biến thành bột phấn.
Trần Thanh Đế có tu vi Luyện Khí tầng năm, nếu thật muốn đánh gãy xương cốt của ngươi, lại để cho xương cốt của ngươi biến thành bụi phấn, cái kia còn không phải như đùa sao.
- Úc úc úc...
Khuôn mặt của Đậu Giang Hồng đã bị vặn vẹo thành một đoàn, điên cuồng gầm rú. Nàng là hi vọng mình có thể ngất cỡ nào đi. Nhưng mà, nàng sợ hãi phát hiện, ngay cả hôn mê, cũng là một loại yêu cầu xa vời.
Cảnh quan ở bên ngoài, bị thủ đoạn của Trần Thanh Đế dọa đến sắc mặt tái nhợt. Cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, như rơi vào hầm băng, không ngừng rùng mình.
Quá tàn nhẫn, quá tàn bạo rồi.
- Hiện tại đến lượt các ngươi.
Ánh mắt Trần Thanh Đế quét qua, bề ngoài giống như tiếp tục đánh Đậu Giang Hồng đã mất đi hứng thú, ánh mắt đã rơi vào trên người bốn gã tay chân và Hà Gia Tước.
Về phần Chu Trướng cùng Trịnh Lục đã hôn mê, khi Trần đại thiếu vừa tiến vào, đã âm thầm vận dụng linh khí kiểm tra một chút. Thương thế rất dọa người, lại không có nguy hiểm tánh mạng.
Bằng không thì Trần đại thiếu ngay cả công phu giáo huấn những người này cũng không có. 100 cái mạng của bọn hắn, cũng quyết bù không đủ tánh mạng của huynh đệ Trần Thanh Đế.
Còn có nữa là, thời điểm Trần Thanh Đế chạy đến. Hắn liền lập tức gọi điện thoại cho Lý Vưu, Trần đại thiếu tin tưởng, Lý Vưu rất nhanh sẽ đến.
Thân thể Trần Thanh Đế động liên tục, hung hăng dẫm đạp. Chỉ nghe răng rắc một tiếng, xương ngực bị đạp gãy, trực tiếp đâm vào trong tim.
Bốn gã tay chân, đầu nghiêng một cái, toàn bộ chết rồi.
Nhìn thấy một màn này, Hà Gia Tước hoảng sợ vạn phần, suýt nữa bị sợ hôn mê bất tỉnh.
Giết người.
Trần Thanh Đế thật sự giết người.