Hiện tại Hà Gia Tước hoàn toàn hiểu rõ, Trần Thanh Đế vừa mới vào đã nói : các ngươi, toàn bộ đều phải chết!
Các ngươi, toàn bộ đều phải chết!
Ở trong các ngươi đó, là kể cả Hà Gia Tước hắn a.
- Không... Không muốn... Không được qua đây.
Hà Gia Tước hoảng sợ liên tục tru lên, cả thân thể không ngừng lui về sau.
- Muốn chết!
Trần Thanh Đế nhíu mày, lập tức thân thể khẽ động, rất nhanh công kích một gã cảnh quan bị cắt đứt cánh tay.
Phanh!
Két sát!
Oanh!
Liên tục ba tiếng vang bất đồng, tên cảnh quan bị cắt đứt một cánh tay, lại cầm lấy súng muốn bắn Trần đại thiếu kia, bị Trần Thanh Đế đá gãy cổ.
Người cảnh quan này, trừng lớn hai mắt, mặt mũi tràn đầy không thể tin được, đầu nghiêng một cái, ngã trên mặt đất.
Thẳng đến một khắc chết này, hắn cũng nghĩ mãi mà không rõ, tại sao Trần Thanh Đế phát hiện. Chẳng lẽ, ở đằng sau Trần Thanh Đế này cũng có mắt sao?
Hắn không biết, cũng nghĩ không thông.
- Các ngươi cũng đều đi chết đi.
Âm thanh của Trần Thanh Đế lạnh như băng vang lên.
Trần Thanh Đế biết rõ, nếu như không phải bốn gã cảnh quan này bắt Chu Trướng cùng Trịnh Lục tới cục cảnh sát, nhốt vào phòng thẩm vấn, Chu Trướng cùng Trịnh Lục như thế nào sẽ bị đánh thành bộ dáng hiện tại?
Cho nên, bốn người bọn họ, phải chết.
Phải biết rằng, lúc Trần Thanh Đế tiến vào, chứng kiến bộ dáng Chu Trướng cùng Trịnh Lục bị đánh, đã từng nói qua: tất cả mọi người ở đây, toàn bộ đều phải chết.
Nói được phải làm được.
Cái này là Trần Thanh Đế ở kiếp trước, cũng là Trần đại thiếu ở kiếp này.
Một người một cước, gọn gàng, ba gã cảnh quan còn lại, đều không ngoại lệ, tất cả đều bị Trần Thanh Đế chém giết.
Có lẽ bọn hắn cảm thấy may mắn, may mắn mình có thể chết thống khoái như thế. Đương nhiên, so sánh với bốn gã tay chân kia, bọn hắn còn nặng hơn một chút. Nhưng mà, so sánh với Đậu Giang Hồng cùng Hà Gia Tước, bọn họ là hạnh phúc cỡ nào.
Nhìn thấy thủ đoạn của Trần Thanh Đế, cảnh quan bên ngoài càng thêm khẳng định, tuy trong tay bọn họ có súng, lại quyết không phải đối thủ của Trần Thanh Đế.
Có ít người, không phải chỉ là một khẩu súng là có thể giết.
Hơn nữa, bọn hắn cũng không có ai dám đi lên thử.
Chẳng lẽ ngươi không phát hiện, có một cảnh quan muốn ở sau lưng cho Trần Thanh Đế một phát, lại bị Trần Thanh Đế phát hiện, giết lập tức sao?
- Giết người, giết người...
Hà Gia Tước vô cùng hoảng sợ, điên cuồng quát:
- Ta... Ba của ta là cục trưởng Cục y tế, ngươi không thể giết ta. Bằng không thì... bằng không thì ba của ta nhất định sẽ không bỏ qua ngươi, ngươi sẽ chết vô cùng thảm.
- Ta biết rõ.
Hai mắt Trần Thanh Đế híp lại thành một tuyến, trên mặt lộ ra nụ cười tàn nhẫn:
- Bởi vì cha của ngươi là cục trưởng Cục y tế, cho nên ta muốn hảo hảo chiếu cố cho ngươi. Tựa như bà mẹ mập mạp kia của ngươi.
Răng rắc!
Trần Thanh Đế giơ chân lên, một cước đá vào chân trái của Hà Gia Tước. Nương theo thanh âm xương cốt đứt gãy, thân thể Hà Gia Tước đột nhiên chấn động, há to miệng. Ngay sau đó, ngao ngao cuồng gọi, trực tiếp hôn mê.
Két sát!
Lại là một cước, đùi phải của Hà Gia Tước lại bị đạp gãy, xương cốt trở thành cặn bã. Đau đớn kịch liệt làm cho Hà Gia Tước từ mê man tỉnh lại.
Sắc mặt trắng bệch dọa người, điên cuồng kêu rên.
Đối với hết thảy, Trần Thanh Đế căn bản không có để vào mắt, căn bản là không quan tâm. Như là bị hắn đánh không phải người, mà là súc sinh.
Súc sinh!
Đúng, ở trong mắt Trần đại thiếu, Hà Gia Tước chính là một súc sinh. Nói hắn là súc sinh, cũng là đang vũ nhục súc sinh.
Ai dám động đến huynh đệ Trần Thanh Đế hắn?
Động, thì tàn!
Thương, phải chết!
Hà Gia Tước không chỉ có động huynh đệ của Trần Thanh Đế, còn đánh huynh đệ của hắn thành dạng này, bọn hắn phải chết. Bất quá, chỉ là cứ như vậy giết, quá tiện nghi bọn hắn rồi.
Két sát!
Nương theo hai tiếng gãy xương, xương cốt hai cánh tay của Hà Gia Tước, cũng bị Trần Thanh Đế đánh nát bấy.
Lúc này có Trần Thanh Đế âm thầm đưa linh khí vào. Không có Trần đại thiếu cho phép, Hà Gia Tước cùng Đậu Giang Hồng đồng dạng, đừng nói là ngất đi, thương thế nặng như vậy, muốn chết cũng khó khăn.
Rầm rầm rầm...
Đúng lúc này, bên ngoài phòng thẩm vấn, tiếng trầm đục vang lên liên tiếp. Một đám cảnh quan đứng ở ngoài cửa còn không biết là chuyện gì xảy ra, tất cả đều bị đánh bay.
Oanh!
Một tiếng trầm đục, cửa phòng thẩm vấn bị đá văng, vẻ mặt Lý Vưu âm trầm đứng ở bên ngoài, nhìn Trần Thanh Đế, cũng không nói lời nào.
- Ngươi đưa hai người bọn họ vào bệnh viện tốt nhất.
Trần Thanh Đế chỉ vào Chu Trướng cùng Trịnh Lục nằm trên mặt đất, lành lạnh nói ra:
- Nếu như bọn hắn xuất hiện một tia ngoài ý muốn. Cho dù là trên người lưu lại một vết sẹo, cũng phải đập phá bệnh viện kia.
- Vâng!
Lý Vưu lên tiếng, thân thể khẽ động, phân biệt kẹp Chu Trướng cùng Trịnh Lục ở dưới hai tay. Nhìn Trần Thanh Đế nhẹ gật đầu, quay người đi ra cục cảnh sát.
Đối với Lý Vưu ly khai, những cảnh quan bị đạp bay kia, tuy phẫn nộ, lại không có một cái nào dám lên trước ngăn cản.
Tuy trong tay bọn họ đều có súng.
Nhìn thấy Lý Vưu mang Chu Trướng cùng Trịnh Lục đến bệnh viện, Trần Thanh Đế rốt cục nhẹ nhàng thở ra. Một tay nhấc Hà Gia Tước, một tay nhấc Đậu Giang Hồng, nhét bọn hắn ở ngoài cửa phòng thẩm vấn.
- Gọi điện thoại cho cục trưởng Cục y tế, bảo hắn đến nhặt xác cho vợ và con của hắn.