Trần Thanh Đế nhẹ gật đầu, thản nhiên nói:
- Bây giờ ngươi có thể động thủ, còn nữa, sự kiên nhẫn của ta thật sự rất có hạn.
Trần Thanh Đế đương nhiên có thể nhìn ra, Hà Tri Minh ước gì để cho nữ nhân Đậu Giang Hồng này chết. Bất quá, hắn đối với con của mình rất yêu thương.
Hà Gia Tước chọc Trần đại thiếu hắn, huống chi đánh Chu Trướng cùng Trịnh Lục thành như vậy, chỉ là giết bọn hắn, há có thể tiêu trừ mối hận trong lòng Trần Thanh Đế?
Trần đại thiếu muốn cho lão cha mà Hà Gia Tước kiêu ngạo, tự tay giết hắn đi.
Ngươi chẳng phải ỷ vào cha của ngươi, là cục trưởng Cục y tế, cán bộ cấp Phó bộ, mới như thế ngang ngược càn rỡ như vậy sao?
Lão tử cho vốn liếng mà ngươi ngang ngược càn rỡ, tự tay giết ngươi.
Cho ngươi chết trong tuyệt vọng.
Đồng dạng, Trần đại thiếu làm như thế, đối với Hà Tri Minh mà nói, cũng là một loại tra tấn.
Con trai phạm vào sai, cha cũng đừng nghĩ dễ chịu.
Giống như là Trần đại thiếu ở bên ngoài gây họa, có một lần nào mà không phải Quân Thần Trần Chấn Hoa bị Trần lão gia tử hành hạ?
Đương nhiên, Hà Gia Tước là không có tư cách so sánh với Trần Thanh Đế.
Căn bản cũng không phải là một cấp độ.
- Vâng!
Hà Tri Minh trầm ngâm một tiếng, từ trên mặt đất bò dậy, đi tới trước người Đậu Giang Hồng, súng trong tay chỉ vào trên ót Đậu Giang Hồng.
Nhân cơ hội này, giết Trần Thanh Đế?
Không nói đến dùng thực lực của Trần đại thiếu, hắn có thể giết hay không. Cho dù thật có thể, Hà Tri Minh hắn dám sao?
Giết Trần Thanh Đế, Hà Tri Minh hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ, quyết không có bất luận cái may mắn gì.
Đừng nói là Hà Tri Minh hắn, coi như là Lữ Văn giết Trần Thanh Đế, cũng rất khó mạng sống.
So sánh với Lữ Văn, Hà Tri Minh hắn tính là cái gì chứ?
Trước khi chết, kéo cái đệm lưng hay sao? Bạn đang đọc truyện được copy tại
Nếu như Tri Minh biết rõ, chính mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ, một tia hi vọng sống cũng không có. Đem hắn dồn đến tuyệt lộ, có lẽ hắn có thể làm ra chuyện như vậy.
Dù sao đều phải chết, ta vì cái gì không liều thoáng một phát?
Không giết Trần Thanh Đế ngươi, ta phải chết. Giết Trần Thanh Đế ngươi, ta y nguyên sẽ chết. Vô luận như thế nào đều phải chết, ta vì cái gì không giết?
Coi như là giết không được, cũng phải giết.
Nhưng mà, Trần đại thiếu nói, cho Hà Tri Minh hắn hai con đường lựa chọn. Trong đó một đường, là để cho hắn giết con cùng lão bà của mình, hắn có thể sống sót.
Có thể sống sót.
Tại sao Hà Tri Minh phải liều? Tại sao phải tự tìm đường chết?
Giết Trần Thanh Đế?
Hà Tri Minh nghĩ cũng không dám nghĩ, chớ nói chi là làm.
Chỉ cần có một cơ hội sống, Hà Tri Minh hắn sẽ không dám suy nghĩ.
- Hà Tri Minh, ông... ông muốn làm gì? Chẳng lẽ ông thật sự muốn giết tôi?
Toàn thân Đậu Giang Hồng run rẩy lợi hại, cảm thụ được trên họng súng truyền đến sát ý lạnh như băng, tức giận quát:
- Hà Tri Minh, ông chớ quên, những cái ông không thể gặp kia...
Phanh!
Không đợi Đậu Giang Hồng nói xong, Hà Tri Minh liền quyết đoán bóp cò súng. Một viên đạn thoát nòng súng mà ra, vô tình chui vào trong đầu Đậu Giang Hồng.
Cái này nếu để cho Đậu Giang Hồng nói tiếp, chỉ sợ Hà Tri Minh hắn cũng khó thoát khỏi cái chết.
Nếu như không phải vì trong tay Đậu Giang Hồng nắm giữ đại lượng chứng cớ phạm tội của Hà Tri Minh, Hà Tri Minh há có thể dễ dàng ở với Đậu Giang Hồng đến bây giờ?
Đã sớm đá Đậu Giang Hồng đi rồi.
Trước kia, Hà Tri Minh không dám giết Đậu Giang Hồng, là bởi vì không biết Đậu Giang Hồng đem những chứng cớ kia cất ở địa phương nào. Bất quá, hiện tại bị bất đắc dĩ, không giết Đậu Giang Hồng, ngay cả hắn cũng phải chết.
Vì giữ được tánh mạng, Hà Tri Minh chỉ có thể đánh cuộc một lần.
Hơn nữa, khi Hà Tri Minh làm ra quyết định giết Đậu Giang Hồng, cũng đã nghĩ kỹ. Hắn sẽ trong khoảng thời gian ngắn nhất, giết tất cả thân thích, người có quan hệ với Đậu Giang Hồng.
Ai biết rõ, Đậu Giang Hồng có đem chứng cớ phạm tội của Hà Tri Minh, copy một phần, đưa cho thân thích, bạn thân của nàng hay không?
Tuyệt tình!
Ở trong quan trường lăn lộn nhiều năm như vậy, Hà Tri Minh tinh tường biết rõ, thời điểm nên tuyệt tình, quyết không thể nhân từ nương tay.
Bằng không thì chết đúng là hắn.
Sau khi giết Đậu Giang Hồng, Hà Tri Minh cắn răng, đi tới bên người con của hắn Hà Gia Tước. Hai mắt Hà Tri Minh sung huyết, hít sâu một hơi, đem họng súng chỉa vào trên ót Hà Gia Tước.
Cha tự tay giết con của mình?
Đây là sự tình tàn nhẫn cỡ nào.
Đừng nói Hà Tri Minh vô cùng yêu con của mình, cho dù con của Hà Tri Minh hắn lại không chịu nổi như thế nào, lại thương thiên hại lí như thế nào, hắn cũng không nỡ giết.
Huyết nhục a, con ruột a.
- Ba, không muốn a...
Nhìn thấy mẹ của mình bị giết, lại cảm nhận được nòng súng lạnh như băng. Hà Gia Tước biết rõ, ba của hắn nhất định sẽ giết hắn đi, điên cuồng quát:
- Ba, con là con của ba a, ba không thể giết con, con là con ruột của ba mà.
- Ba, ba nhìn rõ ràng, van cầu ba nhìn rõ ràng, con thật là con của ba a...
Trên mặt Hà Gia Tước tràn đầy vẻ tuyệt vọng.
Vốn Hà Gia Tước cho rằng, chỉ cần ba của hắn đến, nhất định có thể hung hăng giáo huấn Trần Thanh Đế, thậm chí là giết Trần Thanh Đế cũng không có gì.
Hà Tri Minh là hi vọng lớn nhất, chỗ dựa lớn nhất của Hà Gia Tước. Hắn đối với Hà Tri Minh cục trưởng Cục y tế, cán bộ cấp Phó bộ mà tràn đầy tự tin.
Nhưng mà... Hà Gia Tước như thế nào cũng không nghĩ ra, chỗ dựa lớn nhất của hắn, ba của hắn, lại muốn giết hắn đi. Muốn tự tay giết hắn đi.
- Hừ.