Về phần danh hào Xe Thần của Trần đại thiếu, khục khục... Thực sự là danh hào sao? Ai tin tưởng? Hữu dụng sao?
- Các ngươi muốn đua xe cùng bổn thiếu gia, vừa vặn bổn thiếu gia ta gần đây có chút hứng thú...
Lông mày Trần Thanh Đế nhíu lại, nói ra:
- Trước khi bắt đầu đua xe, chúng ta nên nói chuyện điều kiện đúng không?
Trần Thanh Đế đã đem ngọc bội của Lữ Hậu Tích thành chính mình, nếu như có thể thông qua đua xe lấy tới tay, vậy thì có thể giảm bớt rất nhiều chuyện.
- Điều kiện? A, đó là đương nhiên.
Lữ Hậu Tích mỉm cười, nói ra:
- Không biết, Trần đại thiếu ngươi ý định đánh bạc như thế nào?
- Đánh bạc như thế nào? Về phần đánh bạc như thế nào, vậy thì phải...
Hai mắt Trần Thanh Đế tỏa ánh sáng, thản nhiên nói:
- Vậy thì phải nhìn các ngươi có bao nhiêu tiền mặt rồi, nếu như quá ít, bổn thiếu gia không có hứng thú.
- Trần đại thiếu, không biết 1500 vạn tiền mặt phải chăng đã đủ?
Trong hai tròng mắt của Lữ Hậu Tích hiện lên một đạo hàn mang, trên mặt lại bảo trì dáng tươi cười.
Nếu như không phải nhiệm vụ tại thân, Lữ Hậu Tích hắn nơi nào sẽ cùng Trần Thanh Đế nói nhiều như vậy.
So sánh với Trần Thanh Đế, Lữ Hậu Tích là tiểu hoàn khố không sai, bất quá, tiểu hoàn khố Lữ Hậu Tích này cho tới bây giờ vẫn luôn xem thường Trần Thanh Đế, còn phi thường khinh bỉ. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Ở Lữ Hậu Tích xem ra, hắn là một ăn chơi thiếu gia có đầu óc, thông minh, mà Trần đại thiếu là một bao cỏ, toàn bộ ỷ vào Trần gia sau lưng mà thôi.
- 1500 vạn? Dựa vào, cái này cũng quá ít một chút? Bất quá được rồi, con ruồi cũng là thịt, ít thì lấy ít. Ân, bổn thiếu gia lấy 500 vạn đánh bạc 1500 vạn của ngươi.
Trần Thanh Đế như rất là tham tiền nhìn Lữ Hậu Tích, nhắc nhở:
- Chúng ta cần phải nói trước, bổn thiếu gia thắng, 1500 vạn kia của ngươi sẽ là của ta.
- Đó là đương nhiên.
Trong nội tâm Lữ Hậu Tích cười lạnh không thôi, nói ra:
- Nếu như Trần đại thiếu thua, 500 vạn kia của Trần đại thiếu sẽ thành của ta.
- Thua?
Trần Thanh Đế hừ nhẹ hai tiếng, rất là khinh thường nói:
- Bổn thiếu gia thất bại? Hừ hừ, bổn thiếu gia là Xe Thần, Xe Thần há có thể thua?
- Xe Thần? Không tệ, Trần đại thiếu là Xe Thần.
Khóe miệng Lữ Hậu Tích co giật thoáng một phát, nói ra:
- Trần đại thiếu, chúng ta chừng nào thì bắt đầu?
Xe Thần?
Nói ngươi là Xe Thần, ngươi thật cho mình là Xe Thần rồi hả? Thật sự là một đại bao cỏ.
- Tùy thời có thể... Ồ, đợi một chút.
Ánh mắt Trần Thanh Đế rơi vào trước ngực Lữ Hậu Tích, nói ra:
- Khối ngọc bội kia của ngươi không tệ, bổn thiếu gia rất ưa thích, cũng lấy ra đánh bạc. Bổn thiếu gia thắng, 1500 vạn cộng thêm khối ngọc bội này đều là của bổn thiếu gia.
Ngọc bội!
Ngọc bội dày đặc linh khí kia, mới là Trần Thanh Đế chính thức muốn lấy.
Đương nhiên, vì không làm cho người khác chú ý, Trần Thanh Đế quyết đoán giả bộ như hiện tại mới phát hiện, thuận miệng gia nhập tiền đặt cược. Cho người khác một ý nghĩ, Trần đại thiếu hắn cũng là bởi vì hiếu kỳ, mà không phải thật sự coi trọng ngọc bội của Lữ Hậu Tích.
Trong lúc nói chuyện, Trần Thanh Đế đưa thay sờ sờ ngọc bội của Lữ Hậu Tích, cảm thụ được linh khí ẩn chứa trong ngọc bội, trong lòng chấn động, càng thêm kiên định phải lấy được tới tay.
- Đã có khối ngọc bội này, tối đa 3-5 ngày thời gian, ta sẽ có thể đột phá đến Luyện Khí tầng hai.
Trần Thanh Đế có chút không bỏ buông lỏng ngọc bội ra, trong lòng thầm nghĩ:
- Nhất định phải lấy tới tay.
Dùng tu vi hiện tại của Trần Thanh Đế, muốn tu luyện tới Luyện Khí tầng hai, chỉ là mua sắm dược liệu, ít nhất cũng phải tốn hao một nghìn vạn.
Tiền, đối với Trần Thanh Đế mà nói căn bản là không coi vào đâu, quan trọng nhất là lãng phí thời gian.
Căn cứ Trần Thanh Đế sơ bộ đoán chừng, coi như là có đại lượng dược liệu trợ giúp, trong hoàn cảnh linh khí địa cầu mỏng manh đến cơ hồ có thể không cần tính, không có hai ba tháng thời gian, thì đừng nghĩ đột phá đến Luyện Khí tầng hai.
Nhưng mà, khối ngọc bội này của Lữ Hậu Tích lại có thể để cho Trần Thanh Đế trong vòng ba đến năm ngày đột phá.
Do đó có thể thấy được, khối ngọc bội này của Lữ Hậu Tích đối với Trần Thanh Đế mà nói, cũng không chỉ là giá trị hơn một nghìn vạn đơn giản như vậy, đây chính là rút ngắn thời gian a.
- Cái này...
Lữ Hậu Tích lập tức khó xử, rất là không nỡ.
Khối ngọc bội trước ngực Lữ Hậu Tích này, đó cũng không phải là ngọc bội tầm thường, là bùa hộ mệnh mang từ nhỏ, giá trị đắt đỏ không nói, chủ yếu là ý nghĩa sâu nặng.
Nếu như thua khối ngọc bội này, sau khi Lữ Hậu Tích trở về, vậy sẽ rất phiền toái.
- Như thế nào? Ngươi không muốn?
Trần Thanh Đế nhún vai, liếc nhìn Lữ Hậu Tích, nhàn nhạt nói ra:
- Là ngươi nói, điều kiện là bổn thiếu gia nói. Bổn thiếu gia đưa ra điều kiện, là ngươi không đáp ứng, vậy thì cùng bổn thiếu gia không quan hệ.
- Viên mập mạp, bằng chứng thế chấp cũng giúp ngươi lấy trở lại rồi, chúng ta đi thôi.
Trần Thanh Đế vứt bỏ một câu, xoay người rời đi, không mang theo chút do dự nào.
Lạt mềm buột chặt a!