Trần Chấn Hoa công bố tin tức ra ngoài, Trần Hương Hương chính là con gái của hắn.
Đương nhiên, hiện tại Trần Phong Nhiên chết rồi, Viên Cầu, Lâm Tĩnh Nhu cùng với Trần Hương Hương cũng biết.
Bất quá, Viên Cầu cùng Lâm Tĩnh Nhu đều rất ăn ý, không có nói cho bất luận kẻ nào.
- Ngươi biết rõ cái rắm? Đừng có ăn nói bậy bạ nữa.
Trần Chấn Hoa hung hăng trợn mắt nhìn Lâm Sát Địch, tức giận quát:
- Ngươi con mẹ nó, nếu dám bịa đặt khắp nơi, lão tử sẽ xét Lâm gia ngươi, móa.
- Đã không phải là con riêng của ngươi, sao ngươi lại đích thân đến? Làm ta cũng tò mò không thôi, đi theo tới đây. Ngươi không nói, có phải là khinh thường lão tử hay không?
Lâm Sát Địch oán niệm nói.
- Về phần nguyên nhân gì, về sau ngươi sẽ biết rõ. Hiện tại, còn không phải lúc nói cho ngươi biết.
Trần Chấn Hoa nhíu mày, cũng không có tính toán giải thích.
Con mẹ nó, nếu lão tử nói cho ngươi biết nguyên nhân rồi, đến lúc đó còn không cùng lão tử đoạt Võ Thuật mới lạ?
Vui chung, không bằng vui vẻ một mình.
Chờ Võ Thuật trở thành binh lính của lão tử... hắc hắc, đã đến lúc kia, lão tử sẽ nói cho ngươi biết, cho ngươi hối hận chết.
- Không đúng...
Lâm Sát Địch như là nghĩ tới điều gì, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Trần Chấn Hoa.
- Ngươi một mực nói, Võ Thuật là binh lính ngươi vừa ý. Binh lính ngươi có thể vừa ý, còn đích thân chạy đến, Võ Thuật này quyết không đơn giản.
- Xem ra, lão tử nhất định phải hảo hảo quan sát một chút mới được. Vạn nhất cho ngươi lấy đi, lão tử há sẽ không hối hận chết?
Lâm Sát Địch là lưu manh, nhưng lại không phải người ngu. Trái lại, còn trong thô có mảnh, thận trọng vô cùng.
- Lăn, hiện tại cút trở về cho ta, đừng để cho lão tử nhìn thấy ngươi.
Trong lòng Trần Chấn Hoa run lên, thầm mắng mình không thôi: con mẹ nó, nếu để cho hắn phát hiện cái gì, cái kia còn không đoạt cùng mình mới lạ?
- Muốn lão tử đi, không có cửa đâu.
Trần Chấn Hoa càng là như thế, Lâm Sát Địch lại càng tăng hiếu kỳ. Đồng thời, càng thêm khẳng định, Võ Thuật không đơn giản, tuyệt đối là hạt giống thượng đẳng.
- Ngươi có lẽ là bí thư thị ủy Phùng Kiến Nhân?
Trần Thanh Đế không có để ý tới Trần Chấn Hoa cùng Lâm Sát Địch. Mà là đi tới trước mặt Phùng Kiến Nhân, lạnh giọng nói:
- Có phải hay không? Trả lời ta.
- Ta chính là Phùng Kiến Nhân, là bí thư thị ủy thành phố này, ngươi có thể làm gì ta chứ?
Phùng Kiến Nhân cầm điện thoại, lạnh giọng nói.
Đến bây giờ, Phùng Kiến Nhân hắn còn không có cảm thấy có uy hiếp, nguy hiểm gì. Hắn cũng không cho rằng, những người này có thể giết hắn.
Sau lưng Phùng Kiến Nhân hắn, là có chỗ dựa cường đại.
- Võ Thuật là huynh đệ của ta.
Trần Thanh Đế nhíu mày, trong hai tròng mắt, tràn đầy sát khí nồng đậm, lạnh giọng quát:
- Ai dám động đến huynh đệ của Trần Thanh Đế ta thì tàn; ai dám làm tổn thương huynh đệ của Trần Thanh Đế ta, hẳn phải chết.
- Cho nên, ngươi hẳn phải chết!
- Bất quá, trực tiếp giết ngươi, quá tiện nghi cho ngươi rồi.
Võ Thuật vượt qua kỳ nguy hiểm!
Những lời này, cũng đã biểu lộ, thương thế của Võ Thuật rất nặng.
Võ Thuật, huynh đệ của Trần Thanh Đế hắn, bị thương!
Phùng Kiến Nhân làm huynh đệ của Trần Thanh Đế bị thương, phải chết!
- Cái này...
Trần Chấn Hoa cùng Lâm Sát Địch tranh chấp không ngớt, mắng nhau oanh oanh, cảm thụ được sát khí cuồng bạo, khủng bố, ngay ngắn trừng lớn hai mắt.
Trên mặt của bọn hắn, tràn đầy không thể tưởng tượng nổi, gắt gao nhìn chằm chằm vào Trần Thanh Đế.
Những quân nhân thối lui đến một bên kia, cũng đều rung mạnh, nhịn không được rùng mình một cái, như rơi vào hầm băng.
Khủng bố.
Sát khí thật là khủng khiếp.
Cái này... Đây là con trai lão tử sao?
Cái này... Đây là con trai hoàn khố, phế vật của Trần Chấn Hoa sao?
Cái này... cái này là con trai Quân Thần sao? Có thể tản mát ra sát khí khổng lồ như thế, dĩ nhiên là phế vật?
Cái kia... chúng ta đây chẳng phải là càng phế vật hơn sao?
Tất cả mọi người chấn kinh rồi.
Trần Thanh Đế ở trong ấn tượng của bọn hắn, đã xảy ra đại chuyển biến 180°, như là thay đổi một người.
Trần Thanh Đế, Trần đại thiếu hiện tại, làm cho bọn hắn cảm thấy rất lạ lẫm.
Phi thường lạ lẫm.
Còn có sợ hãi.
Oanh!
Phốc...
Một tiếng trầm đục, Phùng Kiến Nhân trực tiếp bị Trần Thanh Đế đá bay. Phùng Kiến Nhân bị đạp bay, liên tục phun ra mấy ngụm máu tươi.
Mà cái âm thanh trầm đục này, giống như đại chùy hung hăng đập trúng ngực của bọn người Trần Chấn Hoa cùng Lâm Sát Địch.
Làm cho bọn hắn ngay ngắn hít một hơi khí lạnh, có loại cảm giác hít thở không thông.
- Người động huynh đệ của ta, tàn! Thương tổn huynh đệ của ta, phải chết!
Trần Thanh Đế sát khí trùng thiên, trầm thấp nói:
- Ngươi, hẳn phải chết!
Két sát!
Trần Thanh Đế một cước dẫm lên trên chân trái của Phùng Kiến Nhân, thanh âm xương cốt đứt gãy, theo sát lấy vang lên. Bọn người Trần Chấn Hoa cùng Lâm Sát Địch, chỉ cảm thấy hô hấp càng thêm khó khăn.