- Ca ca đã không còn, Tiểu Nghệ không thể lại mất đi gia gia, gia gia, ông tỉnh lại đi...
- Lăn, muốn khóc lăn xa một ít mà khóc, đừng khóc ở bệnh viện. Không có tiền, khám bệnh cái gì?
Tên bác sĩ kia đi theo ra, tàn nhẫn nói:
- Thiếu nợ tiền viện phí, các ngươi một phần cũng đừng muốn thiểu, cho dù bán máu cũng phải trả hết.
Đúng lúc này, một chiếc BMW gào thét vọt vào trong sân bệnh viện, Trần Thanh Đế cùng Trần Chấn Hoa vừa thấy một màn như vậy.
- Muốn chết!
Trần Chấn Hoa sát khí xông mạnh, rất nhanh xuống xe, lúc này hắn đã phẫn nộ tới cực điểm.
- Võ lão gia tử!
Trần Chấn Hoa vừa xuống xe, liếc mắt liền nhận ra, nằm ở trên giường bệnh bị bạo lực đẩy ra, sắc mặt tái nhợt, thần trí không rõ là Võ lão gia tử.
Chỉ là, Trần Chấn Hoa lại không dám tin!
Hắn như thế nào cũng không nghĩ ra, Võ lão gia tử vậy mà sẽ có hôm nay, rơi xuống tình cảnh như thế này. Trần Chấn Hoa vô cùng phẫn nộ, không thể tin được đây hết thảy đều là thật sự.
Nhưng, sự thật lại bày ở trước mắt của hắn.
Gia gia của huynh đệ mình bị đuổi ra khỏi bệnh viện, mặc kệ là nguyên nhân gì, Trần Thanh Đế cũng rất phẫn nộ, bất quá, hắn lại phát hiện, cha của hắn càng phẫn nộ.
Trần Chấn Hoa nhận thức Võ lão gia tử.
Bằng không thì, Trần Chấn Hoa không có khả năng liếc mắt liền nhận ra, nằm ở trên giường bệnh bị đuổi ra đúng là Võ lão gia tử.
- Võ lão gia tử!
Trần Chấn Hoa rất nhanh chạy đến trước giường bệnh, trực tiếp quỳ trên mặt đất, hai mắt sung huyết, nước mắt nhịn không được chảy xuống, vẻ mặt áy náy cùng tự trách gầm nhẹ:
- Võ lão gia tử, Chấn Hoa tới chậm, là Chấn Hoa bất hiếu.
Quân Thần, quỳ xuống.
Quân Thần, rơi lệ.
Đây hết thảy đều là vì Võ lão gia tử.
Một màn này nếu để cho Lâm Sát Địch chứng kiến, hai mắt tất nhiên sẽ tràn mi mà ra, khó có thể tin kinh hô: Quân Thần vậy mà quỳ, vậy mà khóc.
Chẳng lẽ... chẳng lẽ Trần Chấn Hoa là con riêng của Võ lão gia tử? Bằng không thì Trần lão gia tử như thế nào sẽ thường xuyên hành hạ hắn như vậy?
Phi!
Nếu thật là như vậy, lão tử thường xuyên bị lão gia tử nhà ta hành hạ, chẳng lẽ lão tử cũng là con riêng người khác?
Loại ý nghĩ này, Lâm Sát Địch lưu manh kia là quyết có thể nghĩ ra được.
- &%*$#@^...
Võ lão gia tử nằm ở trên giường bệnh, thần trí không rõ. Không ngừng phát ra âm thanh yếu ớt kỳ quái, như hồ ngôn loạn ngữ.
- Gia gia, ông không nên làm cháu sợ, gia gia không nên làm cháu sợ.
Võ Nghệ thấy thế, khóc càng thêm thương tâm, một phát bắt được Trần Chấn Hoa, cầu khẩn nói:
- Quân nhân thúc thúc, van cầu chú cứu ông nội của cháu, van cầu chú...
- Tiểu Nghệ, cháu không phải sợ. Có thúc thúc ở đây, gia gia của cháu nhất định không có việc gì.
Trần Chấn Hoa nhìn trên mặt Tiểu Nghệ đều là máu, trong lòng vô cùng đau nhức, đứng dậy tức giận quát:
- Con mẹ nó, các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau đến trị liệu Võ lão gia tử? "
- Bọn hắn đã thiếu hơn hai vạn phí giải phẫu, không có tiền, ai cũng không cứu được.
Tên bác sĩ hói đầu kia lạnh giọng nói:
- Cho dù ngươi là quân nhân, cũng không được...
Thái độ người bác sĩ hói đầu này rất kiên trì. Bất quá, hắn còn chưa nói xong, liền im bặt mà dừng.
Phanh!
Một tiếng trầm đục, người bác sĩ hói đầu này trực tiếp bị Trần Chấn Hoa một cước đạp bay, hung hăng đâm vào trên tường, liên tục phun ra mấy ngụm máu tươi, suýt nữa đã hôn mê.
Thời điểm Trần Chấn Hoa động thủ, Trần Thanh Đế khuôn mặt âm trầm đi tới bên người Võ lão gia tử, ngón tay khoác lên cổ tay của Võ lão gia tử.
- Con mẹ nó, còn có bác sĩ nào hay không?
Trần Chấn Hoa nhìn trong bệnh viện, tức giận quát:
- Bác sĩ đều chết ở đâu rồi, tin lão tử đốt cái bệnh viện này hay không?
- Thanh Đế, Võ lão gia tử như thế nào?
Quay đầu lại chứng kiến Trần Thanh Đế đang bắt mạch cho Võ lão gia tử, Trần Chấn Hoa mới nghĩ tới Trần Thanh Đế hiểu được y thuật.
- Rất không lạc quan.
Sắc mặt Trần Thanh Đế ngưng trọng, trầm giọng nói:
- Con cần một phòng bệnh yên tĩnh.
Nói xong, ánh mắt Trần Thanh Đế rơi vào trên người Võ Nghệ, trong nội tâm nhịn không được thầm nghĩ:
- Tình huống hiện tại của Tiểu Nghệ, cũng rất không tốt, cảm xúc rất không ổn định. Tiếp tục nữa, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Võ Nghệ hận.
Nàng hận xã hội này.
Trong nội tâm đã gieo xuống hạt giống cừu hận. Một khi để cho cái hạt giống này nẩy mầm phát triển, Võ Nghệ sẽ biến thành một người vô cùng đáng sợ.
Một người hận thế.
Một người như vậy, nếu như là một cái tài trí bình thường, ngược lại cũng không có gì. Nếu như là một thiên tài, người thông minh, hậu quả mang đến kia, chắc chắn vô cùng đáng sợ.
Mà Võ Nghệ, đúng là loại thứ hai, nàng không chỉ có thông minh, làm chuyện gì cũng cực kỳ chăm chú. Hơn nữa, nàng có đầy đủ tin tưởng, thi đậu Trung Y Học Viện.
Điều kiện trúng tuyển bình thường của Trung Y Học Viện, so với đại học Yên Kinh còn hà khắc hơn nhiều.
Võ Nghệ đã có đầy đủ tin tưởng, nương theo thành tích của mình thi đậu.
Do đó có thể thấy được, Võ Nghệ là thông minh, ưu tú cỡ nào.
- Tiểu Nghệ, em yên tâm, Thanh Đế ca ca nhất định sẽ cứu gia gia của em. Nguồn truyện:
Trần Thanh Đế nhìn Võ Nghệ y nguyên quỳ trên mặt đất, ôn nhu nói: