Nói xong, Trần Thanh Đế cảm giác trước mắt đen kịt một mảnh, thân thể nghiêng một cái, đã hôn mê.
- Thanh Đế...
Trần Chấn Hoa tròng mắt muốn nứt, phát ra một tiếng thét kinh hãi, rất nhanh tiến lên, nâng lấy Trần Thanh Đế, chửi ầm lên nói:
- Con mẹ nó, bác sĩ đều chết hết rồi sao, còn không cút ngay tới cho tao. Nếu con trai của ta xảy ra chuyện gì, lão tử sẽ đốt bệnh viện của các ngươi.
- Có… có ngay...
Viện trưởng bệnh viện huyện, mồ hôi lạnh chảy ròng, rất nhanh tiến lên, bắt đầu chẩn đoán bệnh cho Trần Thanh Đế.
Trải qua chẩn đoán bệnh, Trần đại thiếu là vì tiêu hao quá lớn, tinh thần suy yếu, mới có thể hôn mê, cũng không có gì trở ngại, chỉ cần tu dưỡng một thời gian ngắn sẽ không có chuyện gì nữa.
Cuối cùng, ở dưới bệnh viện cực lực phối hợp, Võ lão gia tử cùng Trần Thanh Đế, tất cả đều được đưa vào phòng bệnh tốt nhất.
Chỉ là qua hơn nửa canh giờ, Võ lão gia tử tỉnh lại. Về phần Trần Thanh Đế, thì vẫn không có phản ứng, bề ngoài giống như ngủ rất say.
- Võ lão gia tử, ngài đã tỉnh.
Trần Chấn Hoa chấn động toàn thân, rất nhanh đi tới trước giường bệnh, vẻ mặt kích động nhìn Võ lão gia tử vừa mở hai mắt ra.
- Tiểu Hoa tử, là ngươi.
Võ lão gia tử liếc mắt liền nhận ra Trần Chấn Hoa, cũng gọi ra danh tự. Cái này làm cho những thôn dân Lưu gia thôn kia, đều cảm thấy phi thường mừng rỡ.
Võ lão gia tử thật sự tốt rồi.
Phải biết rằng, Võ lão gia tử trước kia, là thần trí không rõ, ai cũng không biết a.
Bất quá, Quân Thần Trần Chấn Hoa, ở trong miệng Võ lão gia tử, vậy mà biến thành Tiểu Hoa tử. Cái này nếu để cho Lâm Sát Địch kia biết rõ, còn không khiếp sợ chết mới lạ.
Ngoại trừ số ít người như Trần lão gia tử, Lâm lão gia tử, Viên lão gia tử ra, ai dám xưng hô Quân Thần Trần Chấn Hoa là Tiểu Hoa tử?
Có thể thấy được, Võ lão gia tử không phải một nhân vật đơn giản. Ít nhất, quan hệ cùng Trần Chấn Hoa không phải là cạn.
- Võ lão gia tử, sự tình Võ Thuật cháu đã biết rõ, cũng đã giải quyết.
Trần Chấn Hoa hít sâu một hơi, nhìn Võ lão gia tử nói:
- Võ Thuật bị thương, bây giờ đang ở bệnh viện thành phố, bất quá không có gì trở ngại.
- Ai, Võ Thuật vẫn là quá vọng động rồi.
Võ lão gia tử thở dài một tiếng, nói ra:
- Tiểu Hoa tử, lão già khọm như ta này, lại gây thêm phiền toái cho ngươi.
- Võ lão gia tử, người không nên nói như vậy, bằng không thì lão gia tử nhà ta sẽ cho cháu ăn lạc thiết ngay.
Trần Chấn Hoa vẻ mặt áy náy nói:
- Đều là do Tiểu Hoa không có chiếu cố tốt ngài.
- Năm đó nếu như không phải ngài, lão gia tử nhà ta cũng sẽ không có...
Trần Chấn Hoa vẫn còn chưa nói xong, đã bị Võ lão gia tử cắt đứt.
- Tiểu Hoa tử, không cần nói sự tình dĩ vãng, những cái kia đều là trách nhiệm của ta phải làm.
Võ lão gia tử khoát tay áo, nghiêm túc nói:
- Tiểu Hoa tử, ta không muốn lại nghe được có ai nói tới những sự tình trước kia.
- Cái kia... Toàn bộ nghe Võ lão gia tử nói.
Trần Chấn Hoa nhẹ gật đầu, chủ đề xoay chuyển, nói ra:
- Võ lão gia tử, Võ Thuật là một hạt giống tốt, cháu muốn ném nó và đứa con kia của cháu vào trong bộ đội.
- Cái này... Cũng được.
Võ lão gia tử thở dài một tiếng, nói ra:
- Tính tình đứa nhỏ Võ Thuật này, vẫn là quá nóng nảy, không hiểu được ẩn nhẫn, ném vào bộ đội tôi luyện một phen, cũng tốt.
- Tiểu Hoa tử, sự tình đã giải quyết, không không có gì quá đáng a.
Võ lão gia tử nhìn Trần Chấn Hoa, nói ra:
- Không cần tiếp tục nữa, tha được thì tha.
Võ lão gia tử đương nhiên biết rõ, dùng tính tình của Trần Chấn Hoa, là quyết sẽ không bỏ qua bí thư thị ủy kia. Mặc dù con trai của bí thư thị ủy có sai, nhưng cũng đã nhận được trừng phạt xứng đáng.
Người bị Võ Thuật đánh chết, Võ lão gia tử cũng không muốn tiếp tục truy cứu nữa.
Đi qua, vậy hãy để cho nó đi qua.
Ngay cả bí thư thị ủy, Võ lão gia tử cũng không muốn truy cứu, chớ nói chi là bệnh viện này, vậy thì càng không đáng giá được nhắc tới rồi. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
- Võ lão gia tử, cháu đương nhiên sẽ nghe ông, sẽ không truy cứu. Bất quá...
Trần Chấn Hoa tiếng nói xoay chuyển, giải thích nói:
- Ông cũng biết, đứa bé Thanh Đế kia là bảo bối trong lòng lão gia tử, những năm này gây nhiều họa như vậy, đều là cháu thay nó chịu tiếng xấu thay cho người khác.
- Làm cha như cháu, quản không được đứa bé Thanh Đế kia, nó muốn làm gì cháu cũng ngăn cản không được.
Trần Chấn Hoa khó xử nói:
- Đứa bé Thanh Đế kia, là quyết sẽ không bỏ qua Phùng Kiến Nhân, bệnh viện này nó cũng sẽ không tha thứ.
Nếu không phải Võ lão gia tử mở miệng, Trần Chấn Hoa há có thể đáp ứng? Hắn sẽ là cái thứ nhất không bỏ qua vợ chồng Phùng Kiến Nhân, về phần bệnh viện này, không bị Trần Chấn Hoa đập phá là không thể nào.
Trong lúc đó, Trần Chấn Hoa phát hiện, có môt đứa con trai như Trần Thanh Đế, vẫn là phi thường không tệ. Mặt mũi ai cũng không cho.
Ta là đáp ứng ngươi rồi, thế nhưng mà con của ta không đáp ứng, hơn nữa, ta cũng không quản được đứa con kia. Cho nên, vợ chồng Phùng Kiến Nhân cùng bệnh viện này đều sẽ không may.
- Thanh Đế cũng tới? Nó cùng chuyện này có quan hệ gì?
Vẻ mặt Võ lão gia tử khó hiểu, hắn đương nhiên biết rõ, Trần gia có một siêu cấp hoàn khố, Trần Thanh Đế.
Đối với Trần Thanh Đế làm những chuyện hư hỏng kia, Võ lão gia tử cũng nhìn không được. Võ lão gia tử thật muốn đi kinh thành, thay Trần lão gia tử một cước đá chết Trần Thanh Đế.
- Thanh Đế đã thay đổi, hơn nữa ở Trung y có thiên phú hơn người.
Vẻ mặt Trần Chấn Hoa kiêu ngạo nói:
- Võ lão gia tử ngài có thể nhanh tốt như vậy, là Thanh Đế trị tốt. Bất quá, hắn bởi vì quá mệt mỏi, hiện tại còn trong hôn mê.
- Vì cứu ta, mới mệt mỏi hay sao?