Lâm Sát Địch rất nhanh đi tới trước mặt Võ Nghệ, chỉ vào Trần Thanh Đế, nói ra:
- Thằng này, tuyệt đối là một gia hỏa thương thiên hại lí, chuyện xấu làm tuyệt, sự tình gì cũng có thể làm ra.
- Không được nói xấu Thanh Đế ca ca.
Võ Thuật nhíu mũi, nói ra:
- Cháu nhìn chú đen như vậy, mắt mũi còn sưng bầm, toàn thân vô cùng bẩn mới không giống người tốt.
- Oa nha nha, tiểu nha đầu, ngươi như thế nào có thể trông mặt mà bắt hình dong?
Lâm Sát Địch trực tiếp liếc mắt, nói ra:
- Cái Thanh Đế ca ca này của ngươi, đây tuyệt đối là sâu sắc bại hoại. Tuy lão tử mắt mũi sưng bầm, nhưng đây chính là người tốt. Trông thấy chưa, lão tử là quân nhân, tại sao có thể là người xấu?
- Quân nhân không phải là người xấu, nhưng chú không tính. Nói xấu Thanh Đế ca ca, đều là người xấu.
Võ Thuật rất là phẫn nộ nói:
- Người xấu, không cho ngươi nói bậy Thanh Đế ca ca nữa.
- Ta...
Lâm Sát Địch lập tức á khẩu không trả lời được, quay đầu nhìn hằm hằm Trần Thanh Đế:
- Tiểu vương bát đản, ngươi cho tiểu nha đầu này uống thuốc mê gì vậy hả? Vậy mà sẽ cho rằng ngươi là người tốt?
Ông...
Đúng lúc này, thanh âm động cơ vang lên, dùng Trương Hùng Phi cầm đầu, bọn cảnh sát rất nhanh xuống xe. Những người khác lưu lại, chỉ có Trương Hùng Phi đi vào cục cảnh sát.
Lúc này đây, Trương Hùng Phi thu hoạch cũng không nhỏ, ở trong nhà bí thư thị ủy Phùng Kiến Nhân đã tìm được không ít chứng cớ phạm tội.
Phùng Kiến Nhân cũng lợi hại rối tinh rối mù, trước kia hắn gọi điện thoại, kể cả Lữ gia Lữ Tứ ở bên trong hai mươi lăm người, đều không ngoại lệ, hoặc nhiều hoặc ít đều có một ít chứng cứ phạm tội. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
( Bởi vì trong truyện liên quan đến nhiều vấn đề, quân đội xâm nhập cục cảnh sát, trái với quy định, cho nên bị lệnh cưỡng chế sửa chữa, bằng không thì cấm in thành sách. Nội dung cốt truyện không có gì cải biến, chỉ là thêm một Trương Hùng Phi, Cục trưởng tỉnh cục công an, là lính cũ của Quân Thần Trần Chấn Hoa. Từ quân đội chuyển ngành thành cảnh sát, cảnh sát là Trương Hùng Phi mang đến.)
Trương Hùng Phi biết rõ, dùng tính tình của Quân Thần Trần Chấn Hoa, kể cả nhi tử Lữ Văn, Lữ Tứ ở bên trong, một cái cũng chạy không thoát. Chỉ cần có một chút chứng cớ, tất cả đều phải xuống ngựa.
Không chỉ có như thế, ở bên trong những chứng cứ phạm tội này, còn liên quan đến một ít cán bộ cấp bậc không tính cao của phe phái Lữ gia.
Những người này, Phùng Kiến Nhân cũng không có gọi điện thoại.
Bất quá, Phùng Kiến Nhân gọi cú điện thoại đầu tiên, là nhân vật phó tỉnh trưởng. Sau đó vô dụng, cán bộ kế tiếp, không ngừng cất cao.
Cái này cũng khiến cho chính giữa đã bỏ sót một ít người.
Bất kể nói thế nào, cuối cùng là thu hoạch không hề nhỏ. Trương Hùng Phi tin tưởng, Quân Thần Trần Chấn Hoa nhất định sẽ phi thường cao hứng, rất đắc ý với những chứng cớ này.
Đương nhiên, trọng yếu hơn là, Trương Hùng Phi hắn lại có thể làm việc thay Quân Thần. Mặc dù chỉ là những sự tình đơn giản như bắt người, tìm chứng cớ, nhưng mà, Trương Hùng Phi y nguyên rất hưng phấn.
Cho dù là bưng cho Quân Thần Trần Chấn Hoa một chén nước, cái kia cũng là một sự tình đáng giá hưng phấn.
Tuy Trương Hùng Phi chuyển ngành, nhưng hắn một mực đều rất hoài niệm thời gian ở trong quân ngũ, vĩnh viễn đều là binh lính của Trần Chấn Hoa. Mỗi lần nhớ lại hắn đều rơi lệ đầy mặt.
Đồng dạng, Trương Hùng Phi cũng rất khát vọng trở về, nghe được Trần Chấn Hoa mắng hắn, giáo huấn hắn.
- Ngươi con mẹ nó quả thực là phế vật, tại sao lão tử có thể có binh lính phế vật như ngươi chứ?
- Tiếp tục luyện cho lão tử, dùng sức luyện, luyện chết rồi, luyện tàn rồi, lão tử cũng kiêu ngạo.
- Binh lính của Quân Thần Trần Chấn Hoa ta, cho tới bây giờ không có một cái nào là phế vật, tất cả đều là tinh anh.
- Trương Hùng Phi, ngươi con mẹ nó coi như không tệ, lão tử rất coi trọng ngươi. Mịa, tiếp tục luyện cho lão tử, hung hăng luyện, Huyết Nhận của lão tử đang chờ ngươi gia nhập.
...
Bị chửi, bị đánh qua, đồng dạng, cũng được ban thưởng qua.
Trương Hùng Phi từ một tân binh, trong tiếng mắng, ở bên trong bị đánh, từng bước một tới gần Huyết Nhận, khoảng cách tiến vào Huyết Nhận chỉ là một đường.
Nhưng mà...
Ngoài ý muốn đã xảy ra, nghĩ lại mà kinh.
- Trương Hùng Phi ngươi làm sao lại phế vật như vậy, như thế nào đột nhiên rơi nước tiểu rồi hả?
Lâm Sát Địch nhíu mày, nhìn Trương Hùng Phi một tay ôm lấy tài liệu chứng cớ, chửi ầm lên nói.
- Móa, có phải ngươi cần ăn đòn hay không? Tin lão tử đánh ngươi một trận hay không?
Trương Hùng Phi duỗi tay gạt đi nước mắt trên mặt, hung hăng càn quấy quát:
- Ta chuyển ngành, thì có làm sao? Ta vẫn là binh lính của Quân Thần, vĩnh viễn đều là.
- Con mẹ nó, đây mới là Trương Hùng Phi lão tử nhận thức.
Lâm Sát Địch bị chửi, một chút cũng không tức giận, một quyền đánh vào ngực Trương Hùng Phi, thở dài một tiếng,
- Trương Hùng Phi, ngươi... Ai!
- Ta móa, Lâm Sát Địch, ngươi ở trước mặt lão tử chơi thương cảm cái gì, làm cái gì u buồn như đàn bà vậy?
Trương Hùng Phi xem thường, sắc mặt nghiêm túc, ngửa mặt lên trời giận dữ hét:
- Lão tử sớm muộn gì cũng có một ngày trở về đơn vị, lão tử vĩnh viễn đều là binh lính của Quân Thần.
Lâm Sát Địch cùng Trương Hùng Phi quan hệ phi thường không tệ, hai người cùng một chỗ, cho tới bây giờ sẽ không có giây phút yên bình. Đánh thời gian dài, quan hệ cũng càng ngày càng chặt.
Đương nhiên, thân phận của Lâm Sát Địch, Trương Hùng Phi cũng tinh tường biết rõ. Bất quá, bọn họ đều là quân nhân, quân nhân ưu tú, căn bản là không giảng thân phận.
Mà Lâm Sát Địch, cũng cho tới bây giờ cũng không dùng thân phận nói sự tình. Chỉ cần ngươi có bản lĩnh, ngươi có năng lực, ngươi có thể làm huynh đệ của Lâm Sát Địch ta.
Chỉ tiếc, chuyện năm đó, lại để cho Trương Hùng Phi ôm hận ly khai.
Bất quá, Trương Hùng Phi y nguyên kiêu ngạo, vô cùng kiêu ngạo. Dù là bất đắc dĩ ly khai quân đội, cuối cùng không có trở thành một thành viên Huyết Nhận, nhưng Trương Hùng Phi hắn y nguyên vô cùng kiêu ngạo.