Bởi vì hắn là binh của Quân Thần.
- Tiểu tử, đây là chứng cứ lão cha của ngươi muốn.
Trương Hùng Phi đem tư liệu chứng cớ trong tay, giao cho Trần Thanh Đế, nói ra:
- Tiểu tử, ngươi rất không tồi, cùng lời đồn đãi không giống chút nào.
- Người cuối cùng sẽ có cải biến, hơn nữa, những đồn đãi kia, đều là thật sự.
Trần Thanh Đế nhíu mày, nghĩ nghĩ, nói ra:
- Hùng Phi thúc, thương thế của chú xem ra rất nặng.
Thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy Trương Hùng Phi, Trần Thanh Đế nhìn ra Trương Hùng Phi có thương tích, hơn nữa, vẫn là vết thương cũ, rất khó trị liệu.
Ít nhất, kỹ thuật chữa bệnh bây giờ, sẽ không cách nào trừ tận gốc.
Kế tiếp lại nghe Trương Hùng Phi cùng Lâm Sát Địch đối thoại, cái này lại để cho Trần Thanh Đế biết rõ, Trương Hùng Phi là bởi vì thương tích, mà bất đắc dĩ ly khai quân đội.
- Làm sao ngươi biết trên người của ta có thương tích?
Trương Hùng Phi vốn là sững sờ, lập tức cười to nói:
- Ha ha, miệng của tên Lâm Sát Địch này không khác gì đàn bà, ngươi biết cũng bình thường.
- Chó con, ngươi đừng oan uổng lão tử, lão tử há có thể nói cho tiểu vương bát đản kia những chuyện này?
Lâm Sát Địch bị nói thành đàn bà, rất là phẫn nộ nói:
- Thằng này là con của Trần Chấn Hoa, hắn biết rõ, nhất định là Trần Chấn Hoa nói cho hắn biết.
- Xéo đi, Quân Thần không giống ngươi, sẽ không nói lung tung.
Trương Hùng Phi quát mắng:
- Muốn bôi đen trên người Quân Thần, ngươi là mặt hàng gì, chẳng lẽ lão tử còn không rõ ràng sao?
- Ta... con mẹ nó...
Lâm Sát Địch không bình tĩnh nữa rồi, một phát bắt được Trần Thanh Đế, tức giận quát:
- Tiểu vương bát đản, nhanh nói cho thằng ngốc bức Trương Hùng Phi này, rốt cuộc là ai nói cho ngươi? Làm sao ngươi biết trên người thằng này có thương tích?
- Cái kia... chú trước không vội kích động, trước thả cháu ra rồi nói sau.
Trần Thanh Đế thò tay gỡ tay Lâm Sát Địch ra.
- Không cần kích động? Con mẹ nó, lão tử có thể không kích động sao? Thằng này đến một lần là oan uổng lão tử, lão tử thống hận nhất đúng là bị người khác oan uổng.
Lâm Sát Địch rất là phẫn nộ nói:
- Sự tình ngươi khi dễ Tĩnh Nhu, lão tử còn không có tìm ngươi tính sổ. Con mẹ nó, nếu như ngươi giải thích không rõ ràng, lão tử nợ mới nợ cũ cùng tính một lượt, cam đoan ngươi nửa năm không xuống giường được.
- Thanh Đế, cháu rốt cuộc là làm sao biết?
Nhìn bộ dáng của Lâm Sát Địch, Trương Hùng Phi biết rõ, không giống như là hắn nói cho Trần Thanh Đế, nhưng Trần Chấn Hoa cũng tuyệt đối sẽ không nói những chuyện này.
- Cháu nói là tự mình nhìn ra, chú tin sao?
Trần Thanh Đế nhíu mày, trực tiếp bỏ qua uy hiếp của Lâm Sát Địch, thản nhiên nói:
- Lần đầu tiên cháu nhìn thấy chú, liền biết chú có thương tích.
- Cháu... cháu nhìn ra được?
Trương Hùng Phi chấn động toàn thân, hoảng sợ nói:
- Chẳng lẽ cháu còn hiểu y thuật? Không đúng, cho dù cháu hiểu y thuật, cũng không có khả năng nhìn ra chú có thương tích?
Trương Hùng Phi đích thật là bởi vì thương thế, mới bất đắc dĩ xuất ngũ. Bất quá, thương thế của hắn che dấu vô cùng sâu, người không biết, đó là quyết nhìn không ra.
Nhưng mà, Trần Thanh Đế lại liếc mắt nhìn ra.
Trương Hùng Phi hắn như thế nào không khiếp sợ?
- Mặc dù nói thương thế của chú cũng không ảnh hưởng hành động gì, nhưng mà nếu như vận động kịch liệt, sẽ đầu váng mắt hoa, thậm chí tùy thời sẽ chết.
Trần Thanh Đế cũng không trả lời vấn đề của Trương Hùng Phi, mà là nhìn đầu của hắn, tiếp tục nói:
- Trong đầu của chú, lưu lại một đồ vật như mảnh đạn, ngăn chận thần kinh não của chú. Kỹ thuật chữa bệnh trước mắt, còn không cách nào lấy mảnh đạn kia ra.
- Cái này... đây đều là cháu nhìn ra được? Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Trương Hùng Phi kích động, cả thân thể cũng run rẩy thoáng một phát. Cảm giác đầu của mình kịch liệt đau nhức, sắc mặt cũng lập tức trở nên tái nhợt.
- Chú không nên kích động, quá mức kích động, cũng sẽ làm cho chú đau đầu vô cùng, như là muốn nứt ra vậy.
Trần Thanh Đế một bả đè cái ót của Trương Hùng Phi lại, lập tức, đầu của Trương Hùng Phi đã hết đau.
- Cháu... cháu là làm sao làm được?
Trương Hùng Phi cố nén không cho mình quá mức kích động, dồn dập hỏi:
- Ta vừa rồi cảm xúc bất ổn, làm cho đầu của ta vô cùng đau, giống như là sắp nứt ra. Nhưng mà, cháu nhấn cái ót của ta một cái, liền hết đau, cháu là làm như thế nào?
- Cháu hiểu một chút y thuật, có lẽ có thể trợ giúp chú.
Trần Thanh Đế nhíu mày, nói ra:
- Thậm chí là có thể lấy mảnh đạn trong đầu chú ra, cho chú trở về đơn vị.
- Cháu có thể giúp ta lấy ra mảnh đạn chết tiệt kia? Có thể để cho ta khôi phục bình thường, có thể cho ta về đơn vị?
Trương Hùng Phi một phát bắt được Trần Thanh Đế, vô cùng kích động, đồng dạng, đầu của hắn lại bắt đầu đau.
Mồ hôi lạnh ào ào chảy xuống, bất quá, Trương Hùng Phi lại không có để ý tới, mà là gắt gao nhìn chằm chằm vào Trần Thanh Đế.
Trương Hùng Phi đã tuyệt vọng, hắn cho rằng cuộc đời này không lấy mảnh đạn ra, hắn vĩnh viễn không thể quay về bộ đội. Nhưng mà, vào hôm nay, Trần Thanh Đế vậy mà nói có thể lấy ra, hắn như thế nào không kích động?
Chỉ cần có thể lấy mảnh đạn ra, để cho Trương Hùng Phi hắn quay về bộ đội, đau đầu với hắn mà nói, tính toán cái gì?
Cái rắm cũng không tính một cái.
- Hùng Phi thúc, chú không nên kích động.
Trần Thanh Đế đương nhiên có thể hiểu rõ tâm tình của Trương Hùng Phi, thò tay ở sau ót của hắn ấn xuống một cái, tiêu trừ thống khổ của hắn.
Trần đại thiếu thật đúng là sợ, Trương Hùng Phi bởi vì quá mức kích động, đột nhiên treo rồi, vậy cũng là lỗi của hắn.
- Tốt, ta không kích động, không kích động.