Vì sao phải chạy trốn?
Còn không phải bởi vì, Trần đại thiếu một người, không phải đối thủ của bọn hắn hay sao?
Nếu như Trần đại thiếu có thể giết bọn hắn, ai sẽ đào tẩu?
Trần Thanh Đế chạy đến rừng cây, có chút nhẹ nhàng thở ra. Khi hắn nhìn thấy bọn người Hồng Trung đuổi theo, trên mặt lộ ra một tia cười lạnh tàn nhẫn.
Vèo...
Thân thể Trần Thanh Đế nhảy lên, rất nhanh chạy vào trong núi rừng. Thân pháp tinh diệu bị Trần đại thiếu phát huy vô cùng tinh tế, tốc độ cũng sắp đến cực hạn.
Chỉ là mấy cái lên xuống, Trần đại thiếu đã vào trong núi rừng. Hơn nữa, dùng thủ đoạn của Trần đại thiếu, căn bản sẽ không lưu lại bất luận dấu vết gì.
Cấp tốc chạy vội khoảng 1000m, Trần Thanh Đế chứng kiến một bụi cỏ rậm rạp, thân thể khẽ động, chui đi vào.
Trần đại thiếu cũng không có ý định tiếp tục trốn xuống dưới, 1000m cũng đã đủ rồi.
- Bọn hắn như thế nào cũng không nghĩ ra, ta không có tiếp tục đào tẩu, mà là ẩn núp.
Trần Thanh Đế ở trong bụi cỏ rậm rạp, tâm niệm vừa động, trong tay nhiều ra hai khối Nguyên ngọc ẩn chứa linh khí nồng hậu dày đặc.
- Trước thừa cơ khôi phục linh khí thoáng một phát, sau đó... giết!
Người muốn giết Trần Thanh Đế hắn, vậy thì phải làm tốt chuẩn bị bị giết, phải có giác ngộ bị giết.
Nhất là những người Hướng gia này, khiến cho Trần Thanh Đế chật vật như thế.
Trần đại thiếu há sẽ bỏ qua bọn hắn?
Những người này, phải chết.
- Nghịch tu Càn Khôn Tạo Hóa Quyết, tốc độ khôi phục có lẽ sẽ rất nhanh.
Trần Thanh Đế cắn răng một cái, cũng mặc kệ nhiều như vậy, nắm Nguyên ngọc trong tay, vận khí nghịch tu chi pháp.
Hiện tại tu vi của Trần đại thiếu còn thấp, hắn cũng có lòng tin áp chế ma khí, dù là khôi phục linh khí nghịch tu, cũng không sợ bị ma khí ảnh hưởng.
Chỉ cần vượt qua cửa ải này, giết toàn bộ những người đuổi giết hắn kia, Trần đại thiếu khôi phục linh khí thuận tu cũng dễ làm thôi.
Hơn nữa, dùng nghị lực cùng tâm trí của Trần đại thiếu, đối với áp chế ma khí vẫn là phi thường tự tin.
Hiện tại cái gì cũng không trọng yếu, quan trọng là... giết địch.
- Quả nhiên rất nhanh, chỉ cần nửa giờ thời gian, nghịch tu linh khí có thể khôi phục đến trạng thái đỉnh phong.
Trần Thanh Đế ngừng thở, điên cuồng hấp thu linh khí.
Nửa giờ?
Người của Hướng gia, có thể cho hắn vài phút, cái kia cũng là vận khí nghịch thiên.
Đối với cái này, Trần đại thiếu đương nhiên biết rõ.
Chính là vì, Trần đại thiếu biết rõ, những người Hướng gia đuổi giết hắn kia, cho hắn thời gian cũng không nhiều, phải dốc sức liều mạng hấp thu, khôi phục mới được.
Ở trong thời gian ngắn nhất, có thể khôi phục bao nhiêu thù được bao nhiêu.
Khôi phục thêm một phần, sẽ nhiều một phần bảo đảm.
Gần kề hai phút đi qua, dùng Hồng Trung cầm đầu chín người, ngay ngắn dừng lại trước bụi cỏ.
Thấy vậy, Trần Thanh Đế tiềm phục ở trong bụi cỏ trực tiếp đình chỉ hô hấp, đem tần suất tim đập của mình, cũng nhanh chóng giảm bớt.
Mấy người Hồng Trung đều là cao thủ, cho dù là tiếng hít thở cùng với tiếng tim đập bình thường, đều có thể bị bọn hắn phát giác. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Không cẩn thận không được.
Đồng thời đối mặt chín tên cao thủ, Trần Thanh Đế cũng quyết không phải là đối thủ, hẳn phải chết không thể nghi ngờ, ngay cả khả năng chạy trốn cũng không có.
Người, nhất định phải giết, nhưng phải giết từng cái.
- Hồng ca, Trần Thanh Đế kia sẽ không ngốc núc ních, trốn ở trong bụi cỏ này chứ?
Nghiêu Ba nhíu mày, hắn cũng không nhận ra Trần Thanh Đế sẽ ngốc đến loại trình độ này.
- Có lẽ hắn sẽ lợi dụng loại tâm lý này, đến tê liệt chúng ta, để cho chúng ta không nghĩ hắn trốn ở trong bụi cỏ.
Hồng Trung trầm ngâm một tiếng, nói ra
- Bảo hiểm để đạt được mục đích, mặc kệ có hay không, cứ bắn phá.
- Vâng!
Những người khác ngay ngắn lĩnh lệnh, lấy súng máy ở sau lưng ra, nhắm bụi cỏ cuồng quét một hồi.
- Ta móa, con mẹ nó, thật đúng là ngoan độc, đủ cẩn thận.
Trần Thanh Đế co rụt cổ lại, đình chỉ hấp thu linh khí, đầu rút vào trong quần áo.
Quần áo của Trần đại thiếu, là áo điều hòa chống đạn, nhưng mà đầu của hắn là lộ ở bên ngoài, nếu một viên đạn lạc bắn trúng, cái kia có thể bắn nổ đầu của hắn.
Muốn không chết cũng khó khăn.
- Tốt rồi, Trần Thanh Đế không ở chỗ này.
Sau một lát, Hồng Trung giơ tay lên, những người khác ngay ngắn ngừng lại.
Nói thật, Hồng Trung hạ lệnh để cho bọn hắn nổ súng càn quét, tất cả mọi người nhất trí cho rằng, cái này thuần túy là lãng phí đạn dược.
Trần Thanh Đế không phải người ngu, như thế nào sẽ trốn ở nơi như thế này, chờ chúng ta tới bắn?
Đổi lại là bọn hắn, cũng quyết không trốn ở chỗ này.
Dù sao, Trần đại thiếu tiến nhập rừng cây trước, không nhanh chóng đào tẩu, trốn ở chỗ này chờ chết à?
- Vùng núi rừng này không nhỏ, hiện tại chúng ta tách ra hành động.
Hồng Trung trầm ngâm một tiếng, mặt âm trầm, nói ra:
- Thân thủ của Trần Thanh Đế rất mạnh, cho nên, khoảng cách không nên quá xa. Một khi phát hiện, lập tức cuốn lấy, những người khác, dùng tốc độ nhanh nhất trợ giúp.
- Hiện tại bắt đầu chia nhau, song song hành động, hôm nay nhất định phải giết Trần Thanh Đế.
Hồng Trung gầm nhẹ một tiếng, nói ra:
- Trần Thanh Đế, tất sát!
Bọn người Hồng Trung tinh tường biết rõ, thực lực của Trần Thanh Đế rất mạnh. Có thể gián tiếp đánh Thượng Quan Niên thành nội thương, thực lực có thể yếu sao?
Bất quá, ở bọn người Hồng Trung xem ra, cho dù thực lực Trần đại thiếu lợi hại như thế nào, muốn lập tức giết bọn hắn, đó là quyết không có khả năng.
Thực lực của bọn hắn, không có một ai yếu hơn Thượng Quan Niên.
Một khi phát hiện Trần Thanh Đế, bất cứ người nào, đều có tự tin cuốn lấy Trần Thanh Đế. Sau đó, vậy thì chờ những người khác lao tới, liên thủ diệt sát Trần Thanh Đế rồi.