Bằng không thì Trần đại thiếu nhàn rỗi nhức cả trứng, lại nói nhãm nhiều như vậy sao?
- Hừ, chuyện này, em phải hảo hảo cân nhắc. Em cùng mấy người Chu Trướng là đại biểu cho toàn bộ Khoa Văn Nghệ, không nên làm Khoa Văn Nghệ mất mặt.
Mạnh Ngưng Tuyết hừ một tiếng, nói ra:
- Còn có một việc, cái kia chính là... là... hiện tại tôi không có chỗ ở.
- Không có chỗ ở?
Hai mắt Trần Thanh Đế híp lại thành một tuyến, hoảng sợ nói:
- Mạnh lão sư, cô không phải là muốn chuyển đến chỗ em ở chứ?
Làm một đống lớn, đây mới là mục đích chính thức của ngươi a.
- Đến, đến... tại đây tùy thời hoan nghênh cô, cái dáng người này, oa ha ha...
Trần Thanh Đế rất nhanh tiến lên, lôi kéo bàn tay như ngọc trắng của Mạnh Ngưng Tuyết, tán thưởng không thôi:
- Cái xúc cảm này, coi như không tệ. Mạnh lão sư, cô cũng không nên đổi ý, em còn thật muốn biết, tư vị cho cô đổ máu là dạng gì đấy.
- Em... em buông tay ra.
Mạnh Ngưng Tuyết co rụt tay lại, đẩy tay Trần đại thiếu ra, thân thể liên tục lui về sau mấy bước.
- Mạnh lão sư, cô nói cô không có chỗ ở. Đã trễ như vậy, còn đến chỗ em. Chẳng lẽ... Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Trần Thanh Đế nhíu mày, nói ra:
- Chẳng lẽ cô không phải nói cho em biết, cô muốn chuyển tới nơi này ở sao?
- Nếu như vậy, cô còn đứng lấy làm gì? Bên ngoài gió lớn, thời tiết lại lạnh như vậy, sẽ bị cảm mạo đó, vẫn là tranh thủ thời gian vào đi thôi.
Trần Thanh Đế một tay ôm lấy Mạnh Ngưng Tuyết vào trong ngực, nói ra:
- Cô mặc ít như vậy, coi chừng cảm mạo.
Cái gì trời rất nóng, gió lớn? Thời tiết lạnh? Cảm mạo?
Cũng chỉ có Trần đại thiếu mới có thể nói ra.
Nha, cho dù ngươi vội vã muốn cho Mạnh Ngưng Tuyết đi vào, cũng không nên nói như vậy a?
- Tôi... Tôi đi lấy hành lý.
Mạnh Ngưng Tuyết từ trong ngực Trần đại thiếu trượt ra, chạy đến bên cạnh chiếc Audi màu đỏ ở bên cạnh biệt thự, mở cửa xe ra.
Quả nhiên, ở bên trong ghế sau, có hai cái va ly, bị Mạnh Ngưng Tuyết cố gắng đem ra.
Nhìn thấy một màn này, tất cả những quân nhân kia đều trợn tròn mắt.
Nha nha, vừa mới bắt đầu ra vẻ rụt rè sợ hãi, không dám vào biệt thự, bây giờ lại muốn chuyển vào biệt thự ở, ngay cả hành lý cũng đã mang đến.
Mạnh lão sư của Trần đại thiếu, cũng quá hấp dẫn đi à nha?
- Nàng đến cùng là người nào? Đến cùng có mục đích gì? Lại muốn chuyển vào biệt thự ở.
Hai con ngươi của Trần Thanh Đế ngưng tụ, thầm nghĩ trong lòng:
- Ta ngược lại muốn nhìn, ngươi đến cùng muốn làm cái gì.
- Cái kia... Mạnh lão sư, nhìn cô gợi cảm như vậy, lại là đại mỹ nữ, những chuyện nặng nhọc như vậy sao có thể để cho cô làm chứ.
Trần Thanh Đế rất nhanh đi đến trước chiếc Audi, vỗ ngực nói ra:
- Loại chuyện nặng nhọc này, giao cho em là được rồi.
Nhưng mà, Trần đại thiếu ngoài miệng nói thật dễ nghe, lại không có ý tứ động thủ. Cứ đứng như vậy, ở trong ánh mắt oán niệm của Mạnh Ngưng Tuyết, cố sức mang theo hai cái va ly.
- Tôi ở đâu?
Mạnh Ngưng Tuyết mang theo hai cái va ly đi vào biệt thự, nhìn Trần Thanh Đế ôm hai tay theo ở phía sau, vẻ mặt oán niệm.
- Phòng ngủ ở lầu ba, đi theo em.
Trần Thanh Đế nhíu mày, căn bản cũng không có bất luận ý tứ hỗ trợ gì, phối hợp đi lên lầu.
- Tôi... tôi đi không được nữa.
Mới vừa lên lầu hai vài bước, Mạnh Ngưng Tuyết chỉ vào gian phòng của Trần Thanh Đế, nói ra:
- Tôi ở gian phòng này được rồi.
- Cô xác định muốn ở phòng này?
Trần Thanh Đế nhíu mày, hai mắt híp lại thành một đường nhỏ, nhìn xem Mạnh Ngưng Tuyết không ngừng thở dốc, hai ngọn núi muốn phá áo mà ra, cao thấp phập phồng, nói:
- Cái này là gian phòng của em, cô muốn ngủ cùng em một chỗ?
- Chậc chậc, nếu như cô nguyện ý, em không có bất kỳ ý kiến.
Trần Thanh Đế cười hắc hắc, nói ra:
- Đổ máu a đổ máu, em thật sự rất chờ mong.
- Tôi... Tôi ở bên cạnh.
Mạnh Ngưng Tuyết lại chỉ vào gian phòng cách vách Trần đại thiếu, nói ra:
- Tôi ở gian phòng này.
- Cô ở bên cạnh phòng của em, còn không bằng trực tiếp cùng em ngủ một giường lớn, dù sao hiệu quả đều đồng dạng, cũng là sẽ đổ máu.
Vẻ mặt Trần Thanh Đế dâm đãng nói.
Mạnh Ngưng Tuyết có chút sợ hãi, cũng rất là quật cường nói:
- Tôi không muốn đi, ở căn phòng này rồi.
- Cô đây là đang nói cho em biết, cô đã chuẩn bị tốt chảy máu sao?
Trần Thanh Đế xoa xoa đôi bàn tay, đẩy cửa ra, nói :
- Tự mình thu thập thoáng một phát, tắm rửa sạch sẽ chờ em.
- Chậc chậc, nếu như cô muốn tắm uyên ương, em cũng không có bất kỳ ý kiến.
Trên mặt Trần Thanh Đế lộ ra vẻ mặt chờ mong.
- Hừ.
Mạnh Ngưng Tuyết đem hành lý để vào trong phòng, hung hăng đóng cửa lại.
Mà biểu lộ hoàn khố kia của Trần Thanh Đế, cũng lập tức trở nên ngưng trọng, mở cửa phòng ngủ của mình, đi vào.
- Mạnh Ngưng Tuyết này đến cùng muốn làm gì? Nàng làm sao biết phòng ngủ của ta ở nơi này?
Trần Thanh Đế nhíu mày, thầm nghĩ trong lòng:
- Đoán được? Hừ, có khả năng sao?
Phòng ngủ của Trần Thanh Đế, ở vào vị trí chính giữa thang lầu đi thông lầu hai, cùng thang lầu đi thông lầu ba.
Mạnh Ngưng Tuyết mệt mỏi, đi không được sao?
Vì cái gì, hết lần này tới lần khác lại mệt mỏi trước phòng của Trần Thanh Đế, đi không được nữa? Làm sao có thể trùng hợp như vậy?
Hơn nữa. Trần đại thiếu còn cố ý nói, ở bên cạnh phòng của hắn, cùng ở chung phòng là giống nhau.