Trần Thanh Đế vội ho một tiếng, nói ra:
- Nàng đã đến, ở bên trong căn phòng này .
- Hương Hương, em học về rồi.
Đúng lúc này, cửa phòng đóng chặt mở ra, dáng người gợi cảm của Mạnh Ngưng Tuyết xuất hiện ở ngoài cửa, hung hăng trợn mắt nhìn Trần Thanh Đế.
- Mạnh lão sư, vì sao đại ca đứng bên ngoài cửa phòng của cô?
Trần Hương Hương vẻ mặt hòa nghi, trong nội tâm nhịn không được thầm nghĩ:
- Đại ca này của ta, sẽ không làm gì Mạnh lão sư chứ? Mạnh lão sư là lão sư a.
Trần Hương Hương đã biết rõ, những năm gần đây đều là Trần Phong Nhiên hãm hại Trần Thanh Đế. Bất quá những chuyện hư hỏng kia của Trần đại thiếu, là có chứng nhận có thể tra a.
Đó cũng không phải là Trần Phong Nhiên hãm hại.
Hoàn toàn là hành vi cá nhân.
Mạnh Ngưng Tuyết lớn lên xinh đẹp như vậy, Trần đại thiếu muốn đối với nàng làm ra chút gì đó, Trần Hương Hương có thể lý giải, cũng có thể tiếp nhận.
Nếu như không muốn, đó mới là có vấn đề.
- Không có đại sự gì.
Mạnh Ngưng Tuyết mỉm cười nói:
- Trường học muốn tổ chức tiệc tối đón tân sinh, cô đang cùng đại ca em thương lượng chuyện này.
- Bất quá, xem ra, đại ca em đối với cô để cho hắn tham gia tiệc tối đón người mới rất không hài lòng. Cho nên...
Mạnh Ngưng Tuyết có chút ủy khuất nói:
- Cho nên đại ca em mới tức giận.
Về phần Trần đại thiếu nói cái gì, nữ nhân tiến vào biệt thự này, phải có giác ngộ bị hắn làm thịt, Mạnh Ngưng Tuyết không nói tới một chữ.
- Mạnh lão sư, cái này thì cô không thể trách đại ca rồi.
Trần Hương Hương đi tới trước mặt Mạnh Ngưng Tuyết, nói ra:
- Cô nên biết, đồng học đại ca em, Chu Trướng cùng Trịnh Lục bị đánh. Bọn hắn bây giờ còn đang nằm trong bệnh viện, đại ca em ở đâu có tâm tư tham gia tiệc tối đón người mới chứ.
Tuy Trần Hương Hương thích Mạnh Ngưng Tuyết, nhưng Trần Thanh Đế là đại ca của nàng, nàng đương nhiên phải che chở đại ca của nàng, đứng ở bên Trần đại thiếu.
Khục khục... Tuy không phải anh em ruột.
Đương nhiên, còn một điều là, Trần Hương Hương đối với Mạnh Ngưng Tuyết vẫn có một chút ghen ghét.
Bất quá, nữ nhân như Mạnh Ngưng Tuyết vậy, những nữ nhân khác gặp được nàng, không sinh ra một ít lòng ganh tỵ, còn thực không có mấy người.
Gợi cảm, yểu điệu, thành thục hào phóng, dáng người lại tốt như vậy. Nữ nhân nào thấy, không sinh ra một chút tâm ghen ghét a.
Nhất là nữ nhân ưu tú.
Vô luận là tướng mạo, khí chất, hay là dáng người, Trần Hương Hương ở bên trong đồng lứa, đây chính là tồn tại nổi tiếng.
Nhưng mà, nàng hết lần này tới lần khác muốn so sánh với nữ nhân thành thục như Mạnh Ngưng Tuyết.
So được không?
Có thể so sao?
So với Mạnh Ngưng Tuyết, Trần Hương Hương quyết đoán phát hiện, mình quả thực là, muốn ngực không có ngực, muốn mông không có mông.
Dáng người tuy thon thả, nhưng không có gợi cảm, đầy đặn như của Mạnh Ngưng Tuyết.
Bất quá, ngươi chỉ là một tiểu cô nương, phát dục tuy rất không tồi, tướng mạo cũng không phải không có. Nhưng cùng một nữ nhân thành thục so cái gì hung khí, mông khí, đầy đặn?
Đây không phải không có việc gì tìm tai vạ, tìm khó chịu hay sao?
- Chu Trướng, Trịnh Lục?
Trần Thanh Đế nhíu mày, nói ra:
- Tiểu muội, em cùng Mạnh lão sư nói chuyện, anh đi bệnh viện xem bọn hắn.
Nói xong, Trần Thanh Đế không có làm bất luận dừng lại gì, trở lại phòng mặc quần áo, đi thẳng ra ngoài biệt thự.
Mạnh Ngưng Tuyết càng là che dấu giúp Trần Thanh Đế, Trần Thanh Đế lại càng cảm giác, Mạnh Ngưng Tuyết thật không đơn giản, thực lực cũng rất cường hãn.
Tuy đoán được mục đích Mạnh Ngưng Tuyết tiếp cận hắn, nhưng mà, Mạnh Ngưng Tuyết là địch hay là bạn, Trần Thanh Đế lại không biết.
Dưới tình huống chẳng phân biệt được bằng hữu, Trần Thanh Đế phải nắm chặt thời gian tăng lên tu vi của mình.
Cảm giác nguy cơ, cảm giác nguy cơ mãnh liệt.
Những cao thủ bảo hộ Lữ Văn cùng Lữ Bất Phàm kia, tuy cường hãn, nhưng Trần đại thiếu dưới tình huống trả giá thật nhiều, vẫn có thể chém giết.
Nhưng mà, Trần đại thiếu lại nhìn không thấu Mạnh Ngưng Tuyết. Nguồn truyện:
Thật sự chỉ là người bình thường sao?
Trần đại thiếu không cho là như vậy, hắn nhìn không thấu, chỉ có thể nói Mạnh Ngưng Tuyết rất mạnh, mạnh đến tình trạng Trần Thanh Đế cũng không thể nhìn thấu.
- Mạnh lão sư, em... em muốn hỏi cô một chuyện...
Trần Hương Hương nhìn trước ngực Mạnh Ngưng Tuyết, sắc mặt đỏ bừng:
- Chúng ta đi vào nói.
- Mạnh lão sư, cái kia của cô sao lớn như vậy, của em lại nhỏ như thế chế?
Tiến vào phòng ngủ của Mạnh Ngưng Tuyết, Trần Hương Hương rốt cục nhịn không được, đỏ bừng lên hỏi:
- Chẳng lẽ có bí quyết gì sao?
Trần Hương Hương vốn đối với vú ngọc của mình, vẫn là rất hài lòng, so với Lâm Tĩnh Nhu còn muốn hơi lớn hơn một ít.
Nhưng mà, so sánh với Mạnh Ngưng Tuyết, nàng một điểm tự tin cũng không có.
- Tiểu nha đầu, em nghĩ cái gì vậy hả? Em bây giờ quá nhỏ, chờ trưởng thành sẽ lớn hơn.
Mạnh Ngưng Tuyết mỉm cười, nghe được thanh âm động cơ ô tô.
Nàng biết rõ, Trần đại thiếu đã đi ra.
Trần Thanh Đế lái xe ra khỏi biệt thự, một đường đều rất cẩn thận, thần thức cũng trực tiếp tản ra, để ngăn Mạnh Ngưng Tuyết theo dõi.
Nếu như Mạnh Ngưng Tuyết mạnh đến tình trạng ngay cả Trần Thanh Đế hắn cũng không thể xem thấu. Mạnh Ngưng Tuyết muốn vô thanh vô tức ly khai biệt thự, cái kia còn không phải như đùa sao.
Xác định Mạnh Ngưng Tuyết tạm thời không có đến, Trần Thanh Đế hít sâu một hơi, cũng không có đi bệnh viện quân khu nhìn Chu Trướng cùng Trịnh Lục, mà là trực tiếp đi Linh Vụ Sơn.