- Ngươi là đại mỹ nữ không sai, ngay cả Lữ Bất Phàm chỉ giỏi âm người kia cũng động tâm. Bất quá...
Trần Thanh Đế tiếng nói xoay chuyển, nói ra:
- Ngươi sẽ để cho ta cua sao?
- Sẽ, chỉ cần ngươi lựa chọn Khoa Trung y, ta sẽ cho ngươi... cho ngươi truy cầu.
Mã Tình Tình cắn răng, xem ra nha đầu kia đã là bất cứ giá nào rồi.
- Để cho truy cầu thì có làm được cái gì? Nếu có thể đuổi tới tay mới được, ngươi chỉ là vì để cho ta gia nhập Khoa Trung y, mới đáp ứng để cho ta truy cầu. Cua không tới tay, có ý nghĩa gì?
Trần Thanh Đế ngạo nghễ nói:
- Hơn nữa, ta không thể vì một đóa hoa, buông tha cho hoa viên to như vậy a?
- Tình muội muội, ngươi vẫn là đổi điều kiện đi.
Trần Thanh Đế nhíu mày, nói ra:
- Chỉ cần ngươi không bảo ta tiến vào Khoa Trung y, cái điều kiện gì, ca ca ta cũng đáp ứng ngươi. Ăn cơm, xem phim, hoặc là giải trí gì khác, ca ca ta phụng bồi đến cùng.
Ăn cơm?
Xem phim?
Cái này gọi là điều kiện gì?
Nam sinh muốn mời ta ăn cơm, mời ta xem phim, có thể xếp vòng quanh sân trường.
Nếu như không phải vì Lữ Bất Phàm, ngay cả lão sư cũng có.
Trần Thanh Đế thở dài một tiếng, quay người ly khai.
- Chậm... chậm đã.
Mã Tình Tình nhìn thấy Trần Thanh Đế muốn đi, liền nói:
- Cái kia... về sau ta ở Trung y có cái gì không hiểu tìm ngươi, không cho phép ngươi cự tuyệt, không cho phép không nói cho ta.
- Không có vấn đề.
Trần Thanh Đế không hề nghĩ ngợi, thúc giục nói:
- Thấy không, cách nơi này chừng một trăm mét, phải, ở trong rừng trúc kia, Mạnh Ngưng Tuyết trốn ở phía sau, kéo nàng lại vài phút là được.
- Nhất định phải kéo lại, nghĩ hết mọi biện pháp.
Nói xong, Trần đại thiếu quay người rời đi, nhưng trong lòng thầm nghĩ:
- Mạnh Ngưng Tuyết này là đang tê liệt ta sao? Nói cho ta biết, ta có thể đủ phát hiện nàng? Hay là...
- Hay là, nàng thật sự không cách nào giấu diếm được thần thức của ta?
Trong nội tâm Trần Thanh Đế không dám xác định, ở bên trong thần thức của hắn, Mạnh Ngưng Tuyết lộ ra rất cẩn thận, đình chỉ hô hấp, chậm lại tốc độ tim đập.
Nhưng mà, vẫn không có giấu diếm được thần thức của Trần đại thiếu.
Cái này nếu đặt ở thường ngày, Trần Thanh Đế tất nhiên sẽ cho rằng, thần thức của hắn lợi hại hò hét, cho dù ngươi có mạnh hơn nữa, cũng quyết không có thể giấu diếm được thần thức của hắn.
Bất quá, đối mặt nữ nhân thần bí như Mạnh Ngưng Tuyết này, Trần đại thiếu có chút không tự tin rồi.
Cũng có thể nói là, cẩn thận quá mức rồi.
- Con mẹ nó, thật sự là toàn thân nhẹ nhõm a.
Từ Trung Y Học Viện đi ra, Trần Thanh Đế duỗi lưng một cái, cảm giác không bị rình coi, thật sự là tốt rối tinh rối mù.
- Tranh thủ thời gian ly khai nơi đây, Mã Tình Tình kéo Mạnh Ngưng Tuyết không được bao lâu.
Nghĩ vậy, Trần đại thiếu rất nhanh ngăn cản một chiếc taxi, nghênh ngang rời đi.
Cùng lúc đó, bên cạnh khu rừng trúc nhỏ, Mã Tình Tình tới trước mặt Mạnh Ngưng Tuyết, cả hai mắt to nhìn đôi mắt nhỏ, cứ như vậy nhìn xem lẫn nhau, nhìn chằm chằm vào.
- Mã Tình Tình, em đây là muốn làm gì?
Vẻ mặt Mạnh Ngưng Tuyết khó hiểu, ôn nhu nói:
- Em nhìn cô như vậy, chẳng lẽ mặt của cô có vết bẩn sao?
- Là Trần Thanh Đế bảo em ngăn chặn cô, cho nên, Mạnh lão sư vẫn là không nên đi loạn.
Mã Tình Tình trực tiếp nói:
- Trần Thanh Đế cũng nói, hắn sẽ không vì một thân cây như cô, mà buông tha cho một cánh rừng rậm.
- Hắn... hắn thật sự nói như vậy?
Lửa giận trong lòng Mạnh Ngưng Tuyết xông mạnh, cái Trần Thanh Đế chết tiệt này, xem ta về sau thu thập ngươi như thế nào.
- Đúng vậy.
Mã Tình Tình chớp chớp con mắt xinh đẹp nói ra:
- Mạnh lão sư, cô là lão sư, Trần Thanh Đế là đệ tử, các ngươi thật sự không thích hợp.
- Còn có nữa là, nếu như cô thật sự thích Trần Thanh Đế, em khuyên cô vẫn là buông tha thì tốt hơn. Trần Thanh Đế là một củ cải trắng hoa tâm, gặp một cái yêu một cái.
Mã Tình Tình rất là thiện lương nhắc nhở:
- Đương nhiên, nếu như cô không muốn buông tha, cũng đừng có quản nhiều như vậy. Trần Thanh Đế kia rất khát vọng tự do, không muốn bị cô câu thúc.
- Chẳng lẽ ta lại để cho hắn cảm thấy câu thúc sao?
Mạnh Ngưng Tuyết nhíu mày, lẩm bẩm:
- Xem ra, thật là bức hắn quá chặt.
- Cái này được rồi, cô thích nam nhân như Trần Thanh Đế, vốn cũng không phải là chuyện tốt gì. Không muốn mất hắn, vậy hãy cho hắn tự do a.
Mã Tình Tình mỉm cười, nói ra:
- Em nghĩ, Mạnh lão sư không cần để cho em kéo lấy, cũng sẽ không đi tìm Trần Thanh Đế a?
- Ha ha, Mã Tình Tình, thật sự là cám ơn em.
Mạnh Ngưng Tuyết rất là chân thành, nhưng trong lòng thầm nghĩ:
- Trách không được tên Trần Thanh Đế kia, một lòng muốn vứt bỏ ta, nguyên lai là ta bức quá chặt.
Rất hiển nhiên, theo như lời Mã Tình Tình nói, cùng Mạnh Ngưng Tuyết suy nghĩ, là hai chuyện khác nhau.
- Mạnh lão sư, cô nghĩ thông suốt là tốt rồi, chúc cô hạnh phúc. Bất quá... hình như cũng sẽ không có hạnh phúc gì.
Mã Tình Tình lắc đầu, cũng không tiếp tục kéo lấy Mạnh Ngưng Tuyết, quay người đi đến Khoa Trung y.
- Không nghĩ tới Mạnh Ngưng Tuyết ta, lại không bằng một tiểu nha đầu.
Mạnh Ngưng Tuyết lắc đầu, ngay sau đó, lại nhíu mày.
Lấy điện thoại di động ra nhìn tin nhắn, sắc mặt Mạnh Ngưng Tuyết lập tức trở nên nghiêm túc.
Chợt...
Thân thể Mạnh Ngưng Tuyết khẽ động, rất nhanh đã đi ra trường học, hướng một địa phương phi thường vắng vẻ, nhanh chóng mà đi. Giày cao gót cao chừng 15 centimet cao, cũng không có thể ảnh hưởng đến tốc độ của nàng.
- Ngưng Tuyết khấu kiến sư phụ.