Con mẹ nó, chuyện gì vậy, mỗi lần đều như vậy, lão tử lại không có nợ ngươi, trái lại, ngươi còn thiếu nợ ta, ta là ân nhân của ngươi.
Móa!
- Ngươi chậm rãi mua, ta... ta đi trước.
Hoàng Dĩnh ôm lấy thuốc, nhanh đi ra khỏi tiệm thuốc, đối với Trần Thanh Đế nàng là sợ hãi tới từ sâu trong nội tâm.
Trả tiền lấy thuốc, Trần Thanh Đế trở lại trong xe, lái xe tới nàh chờ xe buýt cách đó không xa, dừng lại trước mặt Hoàng Dĩnh .
- Ta cũng muốn đi bệnh viện Dương Xuân, muốn đi nhờ hay không?
Trần Thanh Đế nghĩ nghĩ, vẫn là mở cửa sổ xe ra, hỏi:
- Hiện tại rất khó bắt được xe.
- Không cần.
Hoàng Dĩnh không hề nghĩ ngợi, trực tiếp cự tuyệt.
Ông...
Trần Thanh Đế quyết đoán đóng cửa sổ xe, giẫm chân ga, đi thẳng.
Không cần?
Không cần coi như xong, thực cho rằng ta cần lắm sao? Nếu không phải nể mặt mẹ của ngươi, ai sẽ để ý tới ngươi?
Lão tử rỗi rãnh nhức cả trứng hay sao?
Ngươi trừng mắt nhìn người khác, không quen nhìn đối phương sở tác sở vi, đồng dạng, người ta cũng không thích ngươi.
Cái này là đạo lý giống nhau.
Bệnh biện Dương Xuân, phòng bệnh số 916.
- Trần đại thiếu.
Nhìn thấy Trần Thanh Đế đến, Thiết Nam vẻ mặt nhàm chán vội vàng ngồi dậy, vô cùng cung kính và nghiêm túc nói.
- Muội muội của cô, Tạ Khinh Diệu đâu?
Sau khi vào phòng bệnh, Trần Thanh Đế liền phát hiện Tạ Khinh Diệu không có mặt, Trần đại thiếu tản ra thần thức, bất quá, vẫn không có phát hiện Tạ Khinh Diệu.
Tạ Khinh Diệu không có ở trong bệnh viện.
Cái này lại để cho Trần Thanh Đế nhịn không được nhíu mày.
Phải biết rằng, Tạ Khinh Diệu là một mực thăm dò Trần Thanh Đế, là một cái không đơn giản, còn là nữ nhân phi thường đáng sợ. Không ở bệnh viện chiếu cố Thiết Nam, lại đi ra ngoài.
Ai biết rõ, nàng làm cái gì a.
- Khinh Diệu ở một giờ trước có việc đã đi ra, có lẽ dùng không được bao lâu sẽ trở lại.
Thiết Nam nhìn Trần Thanh Đế, biểu lộ có chút quái dị.
Chẳng lẽ... chẳng lẽ tiểu muội cùng Trần đại thiếu thật sự...
- Nha.
Trần Thanh Đế nhẹ gật đầu, lên tiếng, thầm nghĩ trong lòng:
- Mặc kệ nàng đi làm gì, không có mặt là được, dễ dàng trị liệu giúp Thiết Nam.
Nghĩ vậy, Trần Thanh Đế gọi tới một y tá, để cho y tá đi nấu thuốc, sau đó, lấy ra ngân châm, thay Thiết Nam tiến hành châm cứu trị liệu.
Thông qua châm cứu, Trần Thanh Đế âm thầm đưa vào trong cơ thể Thiết Nam một ít linh khí.
- Thiết Nam, thương thế của cô đã tốt không sai biệt lắm.
Trần Thanh Đế nhíu mày, nói ra:
- Qua hôm nay có thể xuất viện.
- Qã qua hôm nay có thể ra viện? Trần đại thiếu là...
Thiết Nam trừng lớn hai mắt, mặt mũi tràn đầy khiếp sợ, nhìn xem ngân châm trong tay Trần Thanh Đế.
Thương thế của Thiết Nam, chính cô ta rõ ràng nhất, muốn ra viện, ít nhất cũng cần mười ngày nữa mới được. Nhưng mà, Trần đại thiếu lại nói nàng qua hôm nay có thể xuất viện.
Ra viện?
Đây chẳng phải là nói, triệt để bình phục sao?
Nhanh như vậy đã có thể khôi phục, không cần nghĩ cũng biết, đây hết thảy là vì Trần Thanh Đế châm cứu cho nàng.
Cái này... Cái này cũng quá thần kỳ a?
Nếu như Thiết Nam biết rõ, Lý Vưu bị thương không nhẹ hơn nàng, đã sớm chạy rong khắp nơi, huấn luyện bình thường rồi, nàng sẽ không chấn kinh như vậy nữa.
Không phải Trần đại thiếu không muốn cho trị liệu Thiết Nam, chủ yếu là, Thiết Nam một lòng nghĩ đến báo thù, nếu lập tức trị liệu tốt rồi, Thiết Nam còn không luyện phế mình đi mới lạ?
Hơn nữa, Tạ Khinh Diệu không đơn giản kia có mặt, Trần đại thiếu cũng không thể động thủ.
- Ân.
Trần Thanh Đế nhẹ gật đầu, nghiêm sắc mặt, nghiêm túc nói:
- Chuyện này, trừ cô ra, bất luận kẻ nào cũng không được nói.
- Vâng, Trần đại thiếu.
Thiết Nam vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Cho dù chết, cũng quyết không có người thứ 3 biết rõ.
Đối với Thiết Nam đã từng là một thành viên Huyết Nhận, Trần Thanh Đế vẫn là phi thường tín nhiệm.
Với tư cách kiêu ngạo của Quân Thần, há có thể không đáng tín nhiệm?
...
Trong Viên gia đại viện.
Viên Cầu nhìn thư cảnh cáo trong tay, lại nhìn hai cỗ thi thể Viên gia cao thủ trên mặt đất một chút, lấy điện thoại cầm tay ra, bấm gọi Trần Thanh Đế.
- Ân? Viên mập mạp gọi điện thoại tới.
Trần Thanh Đế ở trong phòng bệnh, tiếp điện thoại, mở miệng hỏi:
- Viên mập mạp, có tin tức sao?
Ở Trần đại thiếu xem ra, Viên Cầu gọi điện thoại đến, hoặc là báo cáo điều tra có quan hệ bối cảnh của Mạnh Nữ Thần, Mạnh Ngưng Tuyết; hoặc là thúc áo điều hòa chống đạn.
- Trần đại thiếu, bây giờ ngươi có thì giờ rãnh không? Tới đây một chút, là đại sự.
Trong đại viện Viên gia, Viên Cầu nhìn xem thư cảnh cáo trong tay, hai mắt híp lại thành một đầu thẳng tắp.
- Là đại sự?
Trong thanh âm của Viên Cầu, tràn đầy nghiêm túc, cái này lại để cho Trần Thanh Đế nhịn không được nhíu mày, trầm ngâm một tiếng, nói ra:
- Tốt, ngươi ở nhà chờ ta.
- Thiết Nam, ta đi có chuyện chuyện.
Sau khi cúp điện thoại, Trần Thanh Đế nói cho Thiết Nam một tiếng, đi ra phòng bệnh.
- Tạ Khinh Diệu?
Trần Thanh Đế vừa đi ra bệnh viện, liền phát hiện Tạ Khinh Diệu không vội không chậm đi tới, cái này lại để cho Trần đại thiếu nhíu mày.