Bất quá, vẫn là câu nói kia, ta không có thói quen ăn lại.
Trần Thanh Đế trầm ngâm một tiếng, nói ra:
- Về phần hận ngươi? Cho dù ta nhớ lại hết thảy, cũng sẽ không hận ngươi. Bất quá, nếu như ngươi uy hiếp được ta, ta sẽ giết ngươi.
- Ngươi sẽ giết ta?
Trong lòng Bùi Ngữ Yên khẽ nhăn một cái, ngẩng đầu nhìn Trần Thanh Đế, nói ra:
- Ngươi trước kia vì ta cải biến rất nhiều, bối cảnh của ngươi rất mạnh, vóc người cũng đẹp, hơn nữa si tình, đích thật là một lựa chọn không tệ. Nhưng ngươi biết, vì cái gì ta kháng cự như thế không? Vì cái gì muốn ngươi chết không?
- Ngươi không biết.
Bùi Ngữ Yên hai đấm nắm chặt, gầm nhẹ nói:
- Ta chán ghét ngươi, ta chán ghét ngươi, ta là chán ghét phát ra từ ở sâu trong nội tâm, chán ghét ngươi.
- Vị hôn phu? Thân phận vị hôn phu này của ngươi, mang đến cho ta áp lực cực lớn, để cho ta không cách nào thở dốc.
Bùi Ngữ Yên nghiến răng nghiến lợi nói:
- Dựa vào cái gì ta nhất định phải gả cho ngươi? Dựa vào cái gì ta không có bất kỳ chỗ trống lựa chọn nào? Dựa vào cái gì ta nhất định sẽ là vợ của ngươi? Dựa vào cái gì?
- Bởi vì thân phận của ngươi, ta không cách nào từ hôn. Bằng không thì, toàn bộ Bùi gia đều sẽ chịu liên quan đến. Mà toàn bộ Bùi gia, cũng đều khát vọng dính vào đùi Trần gia các ngươi. Nhưng mà, tại sao phải hi sinh ta?
Thân thể mềm mại của Bùi Ngữ Yên nhịn không được nhẹ nhàng rung động:
- Ta không có cách nào phản kháng, duy nhất có thể làm là khóc, khóc thương tâm. Mỗi một lần khóc, ta chán ghét đối với ngươi, sẽ sâu sắc một tầng.
- Ngươi hoàn khố, ngươi ngang ngược càn rỡ, ta thống hận, vô cùng thống hận. Ta một mực suy nghĩ, tại sao vị hôn phu của ta lại là một người như vậy?
Sắc mặt Bùi Ngữ Yên lạnh xuống:
- Đã không có cách nào phản kháng, ta lựa chọn chấm dứt tánh mạng của mình, nhưng mấy lần đều không có thành công.
- Ta càng thêm hận ngươi, đã hận đến tình trạng vô cùng sâu. Về sau ngươi cải biến, ngươi biến hóa vô cùng lớn. Nhưng mà, ta đã triệt để hận ngươi.
Bùi Ngữ Yên tự giễu cười nói:
- Ta thường xuyên suy nghĩ, nếu như ngươi ngay từ đầu cải biến, ta có thể thích được ngươi hay không.
- Nhưng mà, kết quả lại là không nhận. Ta vĩnh viễn sẽ không coi trọng ngươi, vĩnh viễn.
Bùi Ngữ Yên mắt sáng như đuốc, nhìn xem Trần Thanh Đế:
- Ta mấy lần muốn giết ngươi, cũng từng thiếu chút nữa sẽ giết được ngươi. Mà ngươi, không chỉ có không hận ta, còn rất che chở ta. Ta biết rõ, ngươi rất si tình, nhưng mà, ta chính là hận ngươi.
- Ngươi bây giờ thay đổi, thay đổi rất triệt để.
Bùi Ngữ Yên hít sâu một hơi, nói ra:
- Cho nên, ta trở lại, ta muốn biết, ngươi là mặt ngoài, hay là thật thay đổi.
- Điều này rất trọng yếu sao?
Trần Thanh Đế hừ nhẹ một tiếng, tràn đầy khinh thường nói. Hiện tại, Trần Thanh Đế không biết là nên trách Bùi Ngữ Yên, hay là đồng tình với Bùi Ngữ Yên.
Bất quá, có một điểm Trần Thanh Đế có thể khẳng định, một khi Bùi Ngữ Yên đối với hắn tạo thành uy hiếp, hắn sẽ giết.
Hắn là Trần Thanh Đế, không phải Trần đại thiếu si tình kia.
Trần đại thiếu si tình có thể dễ dàng tha thứ Bùi Ngữ Yên, yêu đến ngây người. Nhưng mà, Trần Thanh Đế không làm như vậy, hắn thầm nghĩ còn sống tốt hơn.
Chỉ có còn sống, mới có thể thủ hộ thân nhân, huynh đệ mình muốn thủ hộ.
Trở nên mạnh mẽ.
Không ngừng trở nên mạnh mẽ.
Là vì còn sống rất tốt, nhưng càng nhiều hơn là thủ hộ.
Ở kiếp trước, Trần Thanh Đế một mực không rõ, cũng không hiểu. Bởi vì, kiếp trước Trần Thanh Đế là một cô nhi, ngoại trừ một đống lớn tổ huấn ra, một người thân cũng không có.
Trần Thanh Đế hắn không biết mình cần thủ hộ cái gì, người nào đáng giá hắn đi thủ hộ.
Hiện tại, Trần Thanh Đế đã biết, đó chính là người nhà của hắn, huynh đệ của hắn, người quan tâm hắn, người hắn quan tâm.
- Không trọng yếu sao?
Bùi Ngữ Yên dùng đến ánh mắt tràn ngập cừu hận, nhìn xem Trần Thanh Đế:
- Ta vẫn là vị hôn thê của ngươi, thật sự không trọng yếu sao?
- Hừ.
Trần Thanh Đế hừ nhẹ một tiếng, mặt mũi tràn đầy khinh thường cùng châm chọc, nói ra:
- Không nên nói cho ta, cái thân phận vị hôn thê này, vẫn là gông xiềng của ngươi. Ngươi cũng không nên nói cho ta, ngươi không cách nào thoát khỏi cái thân phận này.
Lúc trước Bùi Ngữ Yên đột nhiên ly khai, về phần tại sao, chuyện gì xảy ra, người biết quá ít. Mà ngay cả Trần gia, cũng lựa chọn trầm mặc.
Lại để cho Trần gia, đứng đầu Tam đại Cự Đầu quân giới lựa chọn trầm mặc, đây là một sự tình khó khăn bao nhiêu, khó khăn cỡ nào.
Nhất là, Trần đại thiếu vẫn là Nghịch Lân của Trần lão gia tử.
Nhưng mà, cuối cùng vẫn là trầm mặc.
Sau khi sự tình phát sinh, Trần đại thiếu kia càng là dùng phương thức vô cùng cực đoan cưỡng ép xóa bỏ trí nhớ, để quên hết mọi thứ.
Cưỡng ép xóa bỏ trí nhớ?
Cái này là bị thương bao sâu, hận bao nhiêu a.
Không phải đạt đến một loại cảnh giới, muốn làm được cưỡng ép xóa bỏ trí nhớ, nào có dễ dàng như vậy?
Nhưng mà, Trần đại thiếu làm được.
Có thể làm cho Trần gia lựa chọn trầm mặc, có thể làm cho Trần đại thiếu triệt để hết hy vọng, cưỡng ép xóa bỏ trí nhớ. Ở sau lưng Bùi Ngữ Yên, nếu như không có thế lực cường đại ủng hộ, đó mới là việc lạ.
Ở dưới loại tình huống đó, Bùi Ngữ Yên lựa chọn từ hôn, Trần gia sẽ có ý kiến sao?
Coi như là bởi vì nguyên nhân nào đó, lúc trước không cách nào từ hôn, nhưng mà, thời gian qua lâu như vậy, dùng lực lượng sau lưng Bùi Ngữ Yên, muốn từ hôn, còn có thể là việc khó sao?
Lui hôn không được?
Trần Thanh Đế há sẽ tin tưởng?
- Ngươi nghĩ rất đơn giản, nếu như có thể từ hôn, lúc đầu ta đã từ hôn rồi. Bất quá...
Bùi Ngữ Yên hít sâu một hơi, tiếng nói xoay chuyển, nói ra:
- Cho dù có thể từ hôn, ta cũng sẽ không làm.