Rất hiển nhiên, Trang Tất Thành gầm rú, cũng không có phát ra bất cứ tác dụng gì, bị năm tên bảo tiêu liên tục đập trúng, nằm ở dưới đáy nhất, kêu thảm thiết liên tục.
Phốc Phốc Phốc...
Trang Tất Thành bị đè, liên tục phun ra mấy ngụm máu tươi. Cảm giác hô hấp của mình trở nên vô cùng khó khăn, suýt nữa hôn mê.
Năm tên bảo tiêu như là phát hiện tình huống của Trang Tất Thành, cắn chặt răng cố gắng hoạt động thân thể của mình.
Nếu như Trang Tất Thành bị bọn hắn nện chết, bọn hắn cũng sẽ không có tất yếu sống sót, có thể nói bye bye cùng cái thế giới này.
Vô luận trốn ở đâu, cũng chỉ có một con đường chết.
Chỉ là sự tình sớm muộn gì mà thôi.
Với tư cách bảo tiêu của Trang Tất Thành, thù lao rất cao, cũng có thể phi thường hung hăng càn quấy. Nhưng đồng dạng cũng vô cùng nguy hiểm, hậu quả bảo hộ bất lợi, đây chính là phi thường thảm trọng.
- Ngươi... ngươi muốn làm gì? Ngươi... ngươi đừng tới đây...
Nhìn thấy Trần Thanh Đế từng bước một đi tới, trong hai tròng mắt của Trang Tất Thành, tràn đầy vẻ hoảng sợ. Điên cuồng quát:
- Ngươi có biết ba ta là ai hay không, ba của ta là...
- Cút!
Không đợi Trang Tất Thành nói xong, Trần Thanh Đế lạnh quát một tiếng. Tùy theo, một cước đá vào hông của hắn. Trang Tất Thành trực tiếp bị đá bay ra ngoài.
- Trịnh Lục, ngươi vào phòng đi.
Trần Thanh Đế về tới bên người Trịnh Lục, vỗ vỗ bờ vai của hắn nói:
- Không cần lo lắng, hết thảy có ta.
- Ta...
Trịnh Lục cắn răng, muốn nói cái gì, nhưng lời nói đến bên miệng lại nuốt xuống, quay người đi vào bên trong phòng VIP.
Chu Trướng cùng bị dọa đến không nhẹ, sắc mặt Thẩm Kỳ trắng bệch, ở Trần Thanh Đế ý bảo, cũng quay về trong phòng.
Nhìn thấy Trịnh Lục, Chu Trướng cùng với Thẩm Kỳ về tới trong phòng, Trần Thanh Đế đi tới bên người Bùi Ngữ Yên, một tay ôm nàng vào trong lòng nói.
- Bùi Ngữ Yên, cách làm của ngươi làm cho ta rất tức giận.
Trong hai tròng mắt của Trần Thanh Đế, hiện lên một đạo sát cơ, nhìn Bùi Ngữ Yên ở trong ngực, lạnh giọng nói ra:
- Ta không hi vọng có lần sau.
Cá cược?
Đúng vậy, tuy Bùi Ngữ Yên là đang giễu cợt Ước Hàn, nhưng mà, phương pháp nàng dùng lại làm cho Trần Thanh Đế bất mãn, đem Trần đại thiếu trở thành vật cá cược.
- Đã biết.
Cảm nhận được sát cơ từ sâu trong nội tâm kia của Trần Thanh Đế, Bùi Ngữ Yên cúi đầu, cảm thấy một loại khó chịu không hiểu.
Tại sao có thể như vậy?
Tại sao ta cảm thấy một tia khó chịu không hiểu?
Ta đây là làm sao vậy?
Ta không nên có phản ứng như vậy mới đúng a.
Chẳng lẽ là bởi vì, hắn thật sự sẽ động thủ đối với ta, thậm chí thật sự sẽ giết ta, động sát cơ đối với ta, ta mới cảm thấy khó chịu sao?
Chán ghét.
Ta có lẽ nên chán ghét hắn mới đúng, tại sao có thể như vậy?
Đúng, ta có thể khẳng định, ta y nguyên rất chán ghét hắn.
Ta chán ghét hắn, một mực đều không có cải biến, một mực chán ghét, một mực... một mực...
Nhìn bộ dáng Trần Thanh Đế ôm Bùi Ngữ Yên, sắc mặt Ước Hàn trở nên càng thêm khó coi, quát lạnh một tiếng:
- Chúng ta đi.
- Đi nhanh như vậy? Tiền đâu?
Trần Thanh Đế nhíu mày, vẻ mặt xem thường nói:
- Ngươi đánh cược cùng lão bà của ta, thua chưa chung tiền đã muốn đi sao?
- Ta là cùng Bùi Ngữ Yên cá cược, liên quan gì tới ngươi?
Ước Hàn nghiến răng nghiến lợi nói:
- Ta không chung tiền, ngươi có thể làm gì ta?
Trước kia, bởi vì mười chín cái ghế bị Ước Hàn đập phá, hắn bị Trần đại thiếu hắc 1,9 tỷ, còn là đôla.
Cho dù Ước Hàn không thiếu tiền, cũng không có khả năng lấy thêm được ra 1,9 tỷ đôla a.
Không thể phủ nhận, hắn là cháu trai giáo phụ Mafia không sai, Mafia cũng hoàn toàn chính xác rất có tiền. Nhưng mà, Ước Hàn hắn cuối cùng chỉ là cháu trai mà thôi.
Giáo phụ của Mafia, cũng không phải hắn.
Lại lấy ra 1,9 tỷ đôla?
Đừng nói Ước Hàn cầm không ra được, coi như là có thể, hắn cũng quyết không lấy ra cho Trần Thanh Đế.
- Nguyện đánh cuộc thì phải chịu thua, thua phải chung tiền.
Trần Thanh Đế nhíu mày, trong hai tròng mắt lóe ra sát cơ nồng đậm:
- Nguyện đánh bạc không chịu thua, đó là gặp người chết đấy.
Ước Hàn lấy Chu Trướng cùng Trịnh Lục uy hiếp Trần Thanh Đế, Trần đại thiếu đã động sát cơ, quyết định diệt sát toàn bộ bọn hắn.
Hiện tại, Ước Hàn. Tư Cơ Lặc lại muốn quỵt nợ, vừa vặn cho Trần Thanh Đế một cái cớ giáo huấn bọn hắn.
Giết?
Bây giờ không phải là thời điểm giết.
Ít nhất, không thể dùng thân phận Trần Thanh Đế giết.
Bất quá, đánh trọng thương tất cả bọn hắn, Trần Thanh Đế vẫn là rất thích ý.
- Như thế nào? Ngươi còn muốn giết chúng ta hay sao?
Ước Hàn nhíu mày, vẻ mặt khinh thường, xem thường nhìn Trần Thanh Đế.
Lúc này Ước Hàn đã học thông minh, hắn thời thời khắc khắc đề phòng Trần Thanh Đế, để ngừa Trần đại thiếu đột nhiên ra tay, đánh hắn trở tay không kịp.
Ban đầu ở đại lễ đường Trung Y Học Viện, Ước Hàn đã bị Trần đại thiếu đạp một cước.
Mà ở Ước Hàn xem ra, cũng là bởi vì hắn không nghĩ tới Trần Thanh Đế lại đột nhiên ra tay, bị đánh trở tay không kịp, mới có thể mất mặt trước mặt Bùi Ngữ Yên.
Dùng Ba Bỉ Đát cầm đầu ba gã Dị Năng giả, cũng ngay ngắn nhìn chằm chằm vào Trần Thanh Đế.